Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 100 : vô tình gặp gỡ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… đều tại nee-chan, còn có mười phút nữa là rạp phim bắt đầu chiếu rồi. Không biết có tới kịp không!” Xoa xoa lọn tóc màu mật ong, cô bé ăn mặc hoa lệ không hợp với tuổi Asagi Aiba thấp giọng cẳn nhẳn cừ nhừ với chị của mình.

Đứng ở một bên nhìn vẻ mặt xú thí của em gái mình và nghe cô bé phàn nàn, nee-chan tóc đen chỉ cười cười. Sau đó, chờ Asagi-chan nói xong, nee-chan tóc đen mới mở miệng đáp: “Arara? Nếu như Asagi-chan không tốn gần cả tiếng đồng hồ chỉ để trang điểm và chọn quần áo thì có lẽ…”

“Không được nói! Cấm nói đề tài này!” Bị chị mình nói trúng tim đen, Asagi nhỏ xấu hổ đỏ mặt lên và hét lớn, dự định cả vú lấp miệng em. Chỉ là sau khi phát hiện ra ánh mắt dị thường của những người xung quanh thì cô bé chỉ có thể càng thêm đỏ mặt và cúi gằm xuống.

Vừa mắc cỡ lại vừa bất mãn nhưng không nói được, cuối cùng, cô bé cũng chỉ còn biết vểnh cái miệng nhỏ của mình lên.

Thấy em gái của mình như vậy, nee-chan tóc đen chỉ có thể thỏa hiệp và cười tha thứ với em gái của mình: “Được rồi! Được rồi! Chị không nói nữa.”

Thế nhưng sau đó, nee-chan tóc đen dường như nhớ ra điều gì đó và hỏi Asagi-chan với vẻ mặt nghi ngờ: “Chỉ là, nói đi cũng phải nói lại, Asagi-chan, nếu chị nhớ không lầm thì bộ phim âm nhạc ‘Khúc Nhạc Hoàng Hôn’ vừa ra rạp này rất khó mua được vé. Làm sao em có được vậy? Hơn nữa còn tới những hai tấm. Ở trường của chị, những bạn học khác chỉ cần mua được một vé thôi thì đã vểnh đuôi lên trời và khoe khoang khắp nơi rồi.”

Nghe được câu hỏi của chị mình, Asagi-chan chợt cảm thấy có chút căng thẳng, giống như cảm giác căng thẳng của những đứa trẻ muốn giấu cha mẹ việc gì đó lén lút vậy.

Giống như những gì mà chị của Asagi-chan vừa nói, cả hai chị em sở dĩ rời nhà và tới khu vực chợ trung tâm vào thời điểm này là để tới rạp chiếu phim và xem bộ phim mới ra rạp đang đình đám ‘Khúc Nhạc Hoàng Hôn’. Đây là một bộ phim có thể nói là kiệt tác trong cả hai lĩnh vực ‘tình yêu’ và ‘Fantasy’. Bộ phim này đắt khách tới mức mà số vé của nó ở mỗi rạp phim đều vô cùng đắt, tới những gấp ba lần vé thường, nhưng vẫn luôn trong tình trạng cung không đủ cầu. Muốn mua được một vé để xem bộ phim này, có thể nói là khó còn hơn cả vé vào trong công viên nước Atlans khi hè tới.

Theo những gì nee-chan tóc đen biết thì các học sinh có gia cảnh khá giả trong trường của cô cũng phải vất vả lắm mới có thể mua được một hai tấm vé, hơn nữa còn là vé chiếu kỳ hai kỳ ba. Hôm nay, tấm vé mà hai chị em Asagi

Còn kỳ đầu chiếu vào hôm nay, thật xin lỗi, có ít nhất là hơn một nửa số vé đã được đặt từ trước đó rất lâu rồi. Điều này cũng đồng nghĩa rằng những người khác nếu muốn xem được bộ phim này vào kỳ đầu, họ sẽ phải giành giựt nhau để mua được số vé chỉ còn chưa tới một nửa kia. Từ đó có thể hiểu được là vé xem bộ phim này trở nên khó mua tới mức nào.

Mặc dù nhà Aiba cũng xem như là khá giả, thế nhưng từ nhỏ thì hai chị em Asagi-chan đã rất là hiểu chuyện, nên cả hai chưa bao giờ vì vòi vĩnh hay muốn mua thứ gì đó mà làm phiền tới cha mình. Còn về mẹ? Hiện giờ thì nhà Aiba chỉ có ba miệng ăn mà thôi.

Cũng bởi vì chỉ có cha, mà cha thì lại thường xuyên phải vắng nhà để đi công tác, nên hiện giờ, chị của Asagi nhỏ cũng tương đương với người giám hộ của cô bé. Vì thế chị của Asagi nhỏ hiểu rất rõ về tình trạng tài chính của Asagi nhỏ, cô bé hoàn toàn không có tiền dư cùng với ưu thế để có được hai tấm vé ngàn vàng khó mua hiện có.

Thế nhưng, giờ Asagi-chan đã có được tấm vé xem phim có thể nói là ngàn vàng khó mua này rồi, hơn nữa có tới hai tấm, và quan trọng nhất là cô hoàn toàn không hay biết em gái mình có được bằng cách nào và vào lúc nào.

Trong tình huống đó, nếu chị của Asagi nhỏ còn không cảm thấy nghi ngờ nữa thì quả thật là quá vô trách nhiệm, hoặc nên nói là quá thiên nhiên ngốc.

“Cái… A! Đúng! Chẳng phải em cũng đã nói rồi sao? Vé xem phim này là em được người khác tặng, chị đừng có để ý.”

Lại là cách trả lời qua loa xèo xèo ô ô như vậy, chỉ là lần này, khi nhìn thấy vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Asagi-chan, nee-chan tóc đen dường như chợt nghĩ tới điều gì đó, và cô cười xấu bụng nói: “Người khác đưa nha… Ờ! Chị biết rồi! Chẳng lẽ là hoàng tử điện hạ được gọi là Ye Jian tặng sao? Ừ! Nhất định là hoàng tử điện hạ! Chị biết ngay ra cậu ta không phải người thường. Chẳng lẽ thật sự là hoàng tử của quốc gia nào đó sao?”

Nghe chị mình suy đoán với vẻ xấu bụng mang theo chút hưng phấn, Asagi-chan có chút không giữ nổi sự bình tĩnh.

Nói tới nói lui lại kéo tới trên người của cái tên xấu xa kia, chẳng lẽ chị của mình thật sự thích… Không được! Không! Tuyệt đối không thể để cho nee-chan càng lún càng sâu như thế được, bằng không nhất định sẽ bị tên bại hoại kia bắt nạt và ăn hiếp tới sít sao! Đúng! Nhất định phải ngăn lại!

Trong lòng tự nói với mình như thế, Asagi-chan định mở miệng giải thích và khuyên bảo chị của mình. Thế nhưng đột nhiên, toàn bộ toa xe bỗng nhiên lay động dữ dội giống như xảy ra một vụ động đất cỡ lớn. Trong tiếng kinh hô của tất cả các hành khách có trong toa, chiếc xe nghiêng mạnh và Asagi-chan té vào trong ngực của chị mình.

Chuyện xảy ra quá đột nhiên, không ai ngờ được rằng tai nạn lại giáng xuống bất ngờ như vậy.

Kèm theo sự rung chuyển dữ dội của toa tàu điện, chiếc xe điện ngầm dường như đã hoàn toàn mất khống chế. Tiếng kim loại cọ vào nhau vô cùng chói tai vang lên, khiến cho những người nghe được cảm thấy đau đầu dữ dội, nhịp tim cũng tăng tốc.

Ngã vào trong ngực của chị mình, Asagi nhỏ kinh hoảng mà cuộn mình lại, hai bàn tay nhỏ của cô bé gắng sức mà bịt chặt lỗ tai. Tiếng hét chói tai của cô bé vang lên, nhưng hoàn toàn bị che lấp trong tiếng kim loại cọ sát và tiếng hét kinh hoảng của những người khác.

“XÌ… ————————”

Một lúc lâu sau, trong sự sợ hãi và cầu nguyện của tất cả mọi người, tai nạn dường như tận thế cuối cùng cũng ngừng lại.

Hầu như ngay khi chiếc xe điện ngầm dừng lại, tất cả mọi hành khách trong xe đều vội vàng mà lao về phía cửa xe, cố gắng chen ra ngoài.

‘Nhất định phải trốn ra bên ngoài! Phải mau chóng rời khỏi nơi xảy ra tai nạn không rõ nguyên do này.’

Lấy lại tinh thần từ trong sự hoảng sợ, Asagi nhỏ lập tức ý thức được điều đó. Vì thế, mặc dù trong lòng vẫn còn run sợ, nhưng cô bé vẫn cố gắng đứng lên và nhìn về phía chị của mình.

Chỉ là đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết, thê lương đầy sợ hãi của những người khác chợt vang lên từ phía cửa của toa tàu, chúng khiến cho Asagi-chan sợ tới giật bắn cả người. Vốn vẫn còn rất sợ hãi, lúc này, Asagi-chan lại càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Vô ý thức mà chuyển ánh mắt của mình về phía phát ra âm thanh, và cảnh tượng đập vào mắt khiến gương mặt nhỏ của Asagi sợ tới không còn chút máu.

“A… ~!!!”

Cố gắng bụm chặt cái miệng nhỏ của mình để mình không phát ra tiếng gào thét. Hình ảnh ở cửa ra vào đã hoàn toàn dập tắt chút hi vọng tìm kiếm sự an toàn của Asagi-chan.

Khác với suy nghĩ của những hành khách trong toa tàu, không phải chạy ra ngoài là sẽ an toàn, mà trái lại, họ càng nhanh chóng bước chân vào địa ngục hơn: khi những vị khách bước ra khỏi toa, thứ đón chào họ không phải là sự an toàn mà là vô số những viên đạn kim loại. Chúng như những chiếc lưỡi hái của tử thần, nhanh chóng thu gặt sinh mạng của những kẻ chúng gặp phải.

Lúc này, khung cảnh ngoài toa xe đã hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian.

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!

Tiếng viên đạn phát ra khiến cho tim của Asagi-chan thót lên. Trốn! Nhất định phải trốn khỏi nơi này!

Đây là một vụ tập kích khủng bố đúng nghĩa! Nếu lúc này mà không bỏ chạy kịp, mình và nee-chan nhất định sẽ… Đúng rồi! Nee-chan!

Từ lúc bắt đầu tới giờ, chị của cô bé vẫn không hề có chút động tĩnh gì. Sự bất thường này khiến Asagi-chan tạm thời vứt bỏ sự sợ hãi mà khẩn trường nhìn về phía người thân của mình.

Và khi cô bé xác nhận được tình trạng của chị mình lúc này, tim của cô bé chợt bóp lại và đau nhói như bị kim đâm.

“Nee… Nee-chan ~!?”

Giọng nói có chút khẽ rung của Asagi-chan vang lên, và đổi lại, tiếng hồi âm lại là tiếng kêu khẽ đầy đau đớn.

Té ngồi ở trên ghế, chị của Asagi-chan khẽ co người lại, sắc mặt trắng tới không còn chút máu, bờ môi thì phát tím, trên trán thì mồ hôi tuôn ra rậm rạp.

Nhìn thấy bệnh trạng của chị mình, linh cảm không lành dâng lên trong lòng của Asagi-chan.

Khác với Asagi-chan vẫn luôn không bệnh không đau. Từ nhỏ tới giờ, chị của cô bé luôn phải sống trong sự dằn vặt của bệnh tật vì kế thừa thể chất yếu ớt mắc chứng bệnh trời sinh của người mẹ quá cố. Căn bệnh quái ác không cách nào trị tận gốc vẫn luôn đeo bám lấy người chị có tính cách lạc quan, hiền lành, dịu dàng và sáng sủa của cô bé.

Gia tộc của cô bé, chỉ cần là phái nữ, thì đều có khả năng mắc phải một chứng bệnh tim bẩm sinh, rất may khi Asagi không mắc phải chứng bệnh này, nhưng chị của cô bé thì lại không may mắn như thế.

Đây là một căn bệnh tim có tính chất vô cùng nghiêm trọng. Chỉ cần chịu kinh hãi, kích thích, hoặc thậm chí chỉ đơn giản là cảm xúc phập phồng quá mạnh, đều sẽ gây áp lực rất lớn lên tim.

Với trình độ kỹ thuật chữa bệnh hiện giờ của thế giới, cùng với gia sản hiện giờ của nhà Aiba, việc chữa khỏi hoàn toàn bệnh tim bẩm sinh cho chị của Asagi-chan vốn dĩ phải là một việc hoàn toàn có thể. Thế nhưng không, điều kỳ lạ ở đây là, bệnh tim của cả chị và mẹ của Asagi đều là những căn bệnh không thể chữa khỏi.

Không phải vì trình độ kỹ thuật không đủ, mà chỉ đơn giản là không thể chữa khỏi, đồng thời hoàn toàn không thể tìm ra được nguyên do, cứ như là nguyền rủa vậy.

Không thể chữa trị, cũng đồng nghĩa với việc chị của Asagi-chan không thể thoát khỏi việc bị ma bệnh quấn người.

Mà quan trọng nhất là, một khi bệnh phát tác mà không chạy chữa kịp lúc, hậu quả tuyệt đối là không thể lường được.

Lo lắng, sợ hãi, bi thương, hối hận.

Vô số những cảm xúc tiêu cực dâng lên và đánh thẳng vào tâm linh non nớt nhỏ bé của Asagi-chan.

Làm ơn! Ai đó, cứu chúng tôi với! Không! Chỉ cần cứu được nee-chan là được rồi! Làm ơn, có ai đó, mau tới cứu nee-chan!

“Oaaa… Nee-chan… Là lỗi của em… Đều là lỗi của em… Nếu em không kéo dài thời gian… Ô ô ô ô… Nếu em không bốc đồng như vậy… Oaa~~~!!!”

Những giọt nước mắt trong suốt tuôn ra làm mờ tấm kính sát tròng. Tiếng khóc của Asagi nhỏ vang lên, thế nhưng lại không thể tới được tai của bất cứ người nào khác.

Tiếng đạn phát ra, tiếng kính vỡ toang, tiếng kêu thảm thiết, tiếng gọi ầm ỹ. Thân trong địa ngục, còn có ai có thể cứu được cô bé và chị của cô bé đây.

Rất may là, có! Vì đúng lúc này, một giọng nói có chút nghiêm túc xen lẫn chút đùa cợt bỗng vang lên.

“Ô cha? Là ai dám ăn hiếp Asagi-chan của tôi vậy? Chán sống rồi sao?”

Âm thanh quen thuộc dường như đáp lại lời cầu khẩn phát ra từ tận đáy lòng của cô bé, vang lên trong chốn địa ngục trần gian này. Và khi bóng hình của thiếu niên với mái tóc màu tím bạc hiện ra trước mắt của Asagi-chan, tiếng khóc nỉ non đầy tuyệt vọng của cô bé cứ thế mà im bặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio