Đứng ở một bên và nhìn Ye Jian bắt đầu công tác chữa trị cho chị của mình, Asagi-chan chờ đợi trong sự hồi hộp và lo lắng. Từ đầu tới đuôi, đôi mắt tựa như hai viên hồng ngọc của cô bé vẫn luôn nhìn không chớp mắt vào Ye Jian, giống như sợ rằng mình chỉ cần chớp mắt một cái thôi thì sẽ xảy ra bất ngờ nào đó.
Mặc dù lúc đầu, Asagi-chan cũng hơi có chút để ý việc tại sao Ye Jian lại phải đặt tay lên ngực chị của mình, thế nhưng suy nghĩ này bị cô bé quẳng khỏi đầu mình chỉ trong một giây. Vào thời điểm nguy cấp như hiện giờ, ai mà còn tâm trí để ý tới việc đó chứ? So với việc đó, cô bé càng để ý tới sự an nguy của chị mình.
Hiện tại, Ye Jian hầu như là hi vọng cuối cùng của Asagi-chan để cô bé có thể giành lại mạng sống cho chị gái từ tay của tử thần.
Thời gian cứ trôi qua từng giây, Asagi-chan cũng chờ đợi từng giây trong sự hồi hộp và lo lắng, nhưng dần dần, sự lo lắng và hồi hộp của cô bé cũng dần tan đi.
Theo thời gian trôi qua, sắc mặt của chị cô bé cũng dần có sự khởi sắc. Gương mặt vốn trắng không còn chút máu của nee-chan tóc đen dần dần trở nên hồng hào, cuối cùng khôi phục nét khỏe mạnh. Hơi thở yếu ớt cũng trở nên khỏe mạnh, đều đặn, và vững vàng.
Mọi thứ đều cho thấy rằng tình trạng sức khỏe của chị Asagi-chan đang diễn biến theo chiều hướng tích cực, điều này khiến cho Asagi-chan hơi có chút khẩn trương, nhưng đồng thời, những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô bé cũng dần biến mất.
Ô ~ ưm ~~~”
Cuối cùng, tiếng rên rỉ nhỏ tựa như nói mớ vang lên từ trong miệng của nee-chan tóc đen, sau đó, Ye Jian thu bàn tay đang đặt trên ngực của thiếu nữ lại.
“Xấu… Ye-niichan, nee… nee-chan…?”
Lúc này, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì hẳn là nee-chan đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, thế nhưng nếu không có sự xác nhận chính thức của ‘bác sĩ’ là Ye Jian, Asagi nhỏ thật sự không yên tâm.
Cũng may, Ye Jian không để cho cô bé thất vọng.
“Em nghĩ tôi là ai? Tôi đã nói là chỉ cần mười phút, tuyệt đối sẽ trả cho em một nee-chan nhảy nhót tưng bừng, tôi nói được là làm được. Không tin thì cứ chờ xem đi!”
Nghe Asagi-chan đặt câu hỏi, Ye Jian trả lời với vẻ dương dương đắc ý; chỉ là lần này, Asagi-chan lại không cảm thấy khó chịu; mà ngược lại, sau khi nghe Ye Jian nói như vậy xong, đôi mắt của Asagi nhỏ sáng lên. Kích động, Asagi nhỏ túm chặt lấy tay áo của Ye Jian: “Nói vậy… Nói vậy tức là ————”
“Tức là chị của em an toàn rồi. Yên tâm đi, chị của em đã không sao?” Cười cười và tiếp lời của Asagi-chan, Ye Jian lại một lần nữa vươn tay mà chùi những giọt lệ còn vương bên khóe mắt của cô bé.
Nghe được câu khẳng định của Ye Jian, Asagi-chan cuối cùng cũng có thể thở phào, toàn thân đều nhẹ nhõm.
“Nee-chan không sao… A… ~ nee-chan không sao…”
Nước mắt lại một lần nữa tràn ra khỏi hốc mắt của Asagi-chan, chỉ là lần này, giọt nước mắt tuôn ra vì quá sung sướng. Nhìn nee-chan đang ngủ say của mình, Asagi-chan nở một nụ cười hạnh phúc và rực rỡ tựa như hoa hồng sau mưa.
“Ai ya ~? Chẳng lẽ Asagi-chan của chúng ta có sở thích là mít ướt sao? Chậc, cũng sắp biến thành con mèo mướp rồi, nếu còn khóc nữa thì sẽ biến thành cô bé lọ lem đó.”
Tiếng cười trêu chọc của Ye Jian vang lên bên tai, lúc này, biểu lộ của Asagi-chan lập tức cứng ngắc, bởi vì lúc này, cô bé chợt nhớ ra một việc vô cùng quan trọng.
“Ai—Ai là đồ mít ướt chứ? Thả người ta ra, đồ xấu xa bại hoại!” Cả người dường như cũng muốn nhảy dựng lên, Asagi-chan la lớn, gương mặt vốn tái nhợt của cô bé cũng nhanh chóng đỏ lên như một trái cà chua. Lúc này, cô bé mới chợt nhớ ra là mình vẫn còn đang nằm trong ngực của Ye Jian.
Thò tay mà đẩy Ye Jian ra, cô bé nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay Ye Jian, sau đó vội vàng quay lưng lại về phía cậu, cúi đầu và lấy một thứ tương tự với khăn giấy ra.
Chùi! Chùi!
Mắc cỡ chết đi được! Ngại chết mất thôi! Tốn hơn một tiếng ăn mặc và trang điểm cho thật tỉ mỉ, chủ yếu là vì sợ lỡ như vô tình đụng phải cái tên xấu xa này thì cũng có thể cho hắn thấy bộ dạng xinh đẹp nhất của mình. Vậy mà ai ngờ, chẳng những không thể phô bày sự xinh đẹp của mình ra, còn bị hắn nhìn thấy bộ dạng khó coi nhất của mình nữa.
Khóc nhè! Thật là mắc cỡ quá đi!
Khẩn trương mà nắm chặt chiếc khăn ướt, Asagi-chan thật sự không có dũng khí để quay người lại.
Nhiều lần muốn mở miệng nói tiếng cảm ơn, thế nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói được một câu nào. Ngượng tới chín cả người, Asagi thậm chí còn không có đủ dũng khí để nhìn mặt Ye Jian. Nhất thời, Asagi-chan cảm thấy trong lòng như có một chú nai con đang nhảy loạn.
“Chậc! Chậc! Mới rồi không để ý, giờ mới thấy là hôm nay Asagi-chan ăn mặc đẹp hơn lần gặp mặt trước nhiều lắm nha. Cứ như là vịt con xấu xí biến thành thiên nga vậy.”
Đôi vai nhỏ của Asagi-chan nhịn không được mà run lên. Nghe được lời tán thưởng của Ye Jian, tâm lý của Asagi-chan trở nên càng thêm khẩn trương, chỉ là ngoài miệng thì lại vẫn rất là tsundere: “Ai—Ai cần anh lo? Tôi ăn mặc như thế nào đó là quyền của tôi.”
“Hà ~ Thì tôi có nói gì đâu ~ ? Chẳng qua nghe Asagi-chan nói như vậy, đúng là hơi thất vọng thật! Cứ tưởng rằng Asagi-chan vì tôi nên mới cố tình trang điểm xinh đẹp như thế chứ! Haizz ~~~ Thất vọng! Thất vọng!”
“Ba—Baka! Tại sao tôi phải đặc biệt trang điểm vì anh? Anh tưởng rằng anh là ai? Chỉ là một tên ác ôn uy hiếp cả học sinh tiểu học thôi!!!!” Giống như là một con mèo bị dẫm phải đuôi, Asagi-chan hầu như nhảy dựng lên, cô bé quay người lại mà hét lớn với vẻ kích động, cố gắng dùng tiếng hét để che giấu cảm xúc của mình.
“Haaa ~~~! Nói tóm lại, lúc trước Asagi-chan trông rất mộc mạc và đáng yêu, còn bây giờ thì… Hm… Rất mỹ lệ! Đúng, chính là mỹ lệ tới rung động lòng người. Cả hai phong cách đều rất đẹp. Chà ~~ Coi bộ mai mốt Asagi-chan của chúng ta sẽ có rất nhiều bé trai theo đuổi à ~~ !”
Những lời tán thưởng này của thiếu niên khiến cho Asagi-chan càng thêm chịu không nổi. Bất an mà nắm chặt lấy góc áo, cái đầu nhỏ của Asagi-chan hầu như sắp vùi vào trong ngực của cô bé luôn.
“Chuyện đó… Chuyện đó là đương nhiên! Còn cần anh phải nói sao? Còn nữa, ai mà thèm để ý mấy tên nhóc ngây thơ nhàm chán đó! Hứ!”
“Vậy Asagi-chan cảm thấy tôi thế nào?” Đột nhiên, Ye Jian hơi vươn người tới và nói khẽ vào sát bên tai của Asagi-chan.
Đang cảm thấy vô cùng khẩn trương, thần kinh căng cứng, mà lại bị Ye Jian tập kích như vậy, Asagi-chan hầu như hét lên một tiếng, đồng thời theo phản xạ, cô bé vung nắm tay nhỏ của mình về phía trước.
Cười cười, Ye Jian nhẹ nhõm bắt lấy nắm tay nhỏ mềm mại của Asagi-chan, sau đó, với nụ cười xấu xa, cậu ghẹo: “Nè! Làm như vậy với người anh hùng vừa cứu mạng chị của mình là sao? Như vậy là xấu lắm đó nha, Asagi-chan! Cái này người ta gọi là qua cầu rút ván đó.”
“Ai—Ai bảo anh hù tôi? Đột nhiên đưa mặt tới gần như vậy, người ta cứ tưởng là… cứ tưởng là…”
Đang lúc Asagi-chan chỉ còn biết nhăn nhó, không biết phải giải thích với Ye Jian như thế nào thì đột nhiên, nee-chan tóc đen vốn đang ngủ ở một bên đột nhiên có động tĩnh.
“A… ~ Ân ~~~ .”
Âm thanh lười biếng nghe có chút phát ngán, thế nhưng lọt vào tai của Asagi-chan, nó thậm chí còn êm tai và đẹp hơn cả tiếng trời.
Ngạc nhiên mà quay đầu lại nhìn về phía chị của mình, Asagi nhìn thấy đôi tay của chị mình khẽ giật giật, và sau đó, đôi lông mi thật dài của nee-chan tóc đen cũng bắt đầu khẽ rung rung.
Cùng lúc đó, một âm thanh thứ tư cũng vang ở phía trên đầu của Asagi-chan, gọi nói này đầy lạnh lùng, cho thấy người lên tiếng đang cảm thấy vô cùng khó chịu và bất mãn: “Ở đây làm cái gì, đồ lolicon? Còn không mau hành động đi? Trời muốn sáng rồi!”
Nghe được câu cuối cùng, Ye Jian có chút ngạc nhiên mà nhìn về đồng hồ một cái. Ầy ~~ Mặc dù việc chạy chữa cho chị của Asagi-chan chẳng mất tới 10 phút, thế nhưng việc vui đùa trêu ghẹo Asagi-chan lại lãng phí gần 20 phút đồng hồ.
Lo chơi tới mức suýt quên mất cả nhiệm vụ chính, thảo nào mà giọng của Natsuki-chan nghe khó chịu tới vậy.
“Khục! Giờ tôi có việc phải đi rồi! Tôi tạm thời rời đi trước. Thật có lỗi! Gặp lại sau vậy, Asagi-chan!”
“Ôi chao! Anh… Anh…”
Vốn đang bận quan tâm chị của mình, nhưng khi nghe được Ye Jian nói như vậy, Asagi-chan lại một lần nữa đưa sự chú ý của mình về phía Ye Jian.
“Không sao! Mai mốt vẫn còn nhiều cơ hội gặp nhau mà. Hôm nay cứ như vậy đi. Chị của em tạm thời không sao rồi, nếu như xảy ra tình huống gì đặc biệt hoặc bất ngờ, cứ gọi cho tôi. Số điện thoại của tôi hiện giờ là XXXXXXXXX. Được rồi! Hôm nay tới đây thôi, người anh hùng cũng nên đi rồi! Tạm biệt!” Vừa nói, Ye Jian vừa cúi người xuống hôn lên trán của cô bé một cái.
“————?” Đột nhiên bị hôn lên trán, Asagi-chan hầu như sững cả người, mặt đỏ tới mang tai.
Hôn nhẹ lên trán của Asagi-chan xong, Ye Jian cũng không chần chờ nữa mà rời khỏi toa xe, thứ duy nhất còn lưu lại trong xe cũng chỉ có hai tiếng ‘Bye bye’ còn đang văng vẳng.
“A… ~~? Mình… Chuyện gì đã xảy ra?”
Đúng lúc này, một âm thanh chợt vang lên, là tiếng của chị Asagi-chan, nó khiến cho cô bé lập tức hoàn hồn.