Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 103 : âm mưu quỷ kế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Khục! Chuyện lần này, tôi chỉ là muốn chăm sóc người bị thương…”

“Câm mồm! Đừng có mà kiếm cớ với ta! Làm việc đi!” Không đợi Ye Jian nói xong, Natsuki-chan đã lên tiếng chặn họng cậu. Bản tính của cái tên này ra sao, tưởng cô không biết?

Lườm Ye Jian một cái với ánh mắt khinh bỉ, sau đó Natsuki đưa cây quạt chỉ về phía năm người đàn ông đang nằm trên cáng cứu thương, là năm người đã thực hiện hành vi khủng bố trước đó. Nói với giọng bình tĩnh, Natsuki bảo: “Năm người này đã hoàn toàn mất lý trí, đã xác định được là bị nhiễm phải chất độc có công năng phá hủy hệ thần kinh. Còn cách mà chủ mưu dùng để tiêm nọc độc…”

“Dùng răng! Tôi nhìn thấy dấu răng rồi. Hm… Cái loại dấu răng mà có hai cái lỗ máu đặc trưng như vầy, nhất định là kiệt tác của động vật răng nanh.”

“Động vật răng nanh? Một cách ví von thật là hình tượng.” Không biết là trào phúng hay thừa nhận, chỉ thấy khóe miệng của Natsuki nhếch lên một chút.

Mở chiếc quạt xếp của mình ra, Natsuki quan sát vết răng trên cơ thể của năm người nằm trên cáng, sau đó cô nhíu mày phân tích: “Xem ra kẻ làm việc này không phải là lũ dơi đêm kia. Dấu răng này mặc dù thoạt nhìn thì khá giống răng của chúng nhưng không phải, đường kính của những lỗ nhỏ này…” Cô chỉ vào dấu răng trên cổ của một người, “… nhỏ hơn răng nanh của quỷ hút máu một chút.”

“Ừm… Đúng thực là vậy! Chúng nhỏ hơn. Ngoài ra còn một bằng chứng khác quan trọng hơn có thể chứng minh rằng đây không phải là tác phẩm của vampire, đó là phương thức tiêm nọc độc. Nọc độc được tiêm vào cơ thể bằng răng một cách trực tiếp, mà răng nanh của vampire lại chỉ có công năng hút máu và truyền máu chứ không có công năng truyền nọc độc, và tôi không cảm thấy là có con vampire nào lại có máu hoặc là nước miếng độc được tới như vậy.” Nhìn chăm chú vào những dấu rằng, Ye Jian nói với giọng nửa đùa nửa thật, “Bù lại, trong thú tộc thì số giống loài có năng lực này lại rất nhiều, ví dụ như rắn với thằn lằn. Khá nhiều thú nhân hệ lưỡng thê khác cũng có năng lực tương tự.”

Nghe được phỏng đoán của Ye Jian, Natsuki nghĩ một chút rồi hỏi: “Quanh đây có tung tích của đám thú hoang đó không?”

“Ầy… Khục! Khục! Mới vừa rồi tại lo cứu người, cho nên…”

Bạch!

Ye Jian còn chưa nói xong thì ánh mắt phẫn nộ của Natsuki đã bắn thẳng về phía cậu. Nếu được, cô thật sự rất muốn đập cho cái tên này một cái, không, là một trận. Là một người tận tâm và nghiêm túc khi làm việc, Natsuki thật sự không tài nào bỏ qua được cho hành vi có tính chất xem thường nhiệm vụ này của Ye Jian. Mặc dù cô đã rất cố gắng bỏ qua và dung thứ cho cái tật thường xuyên làm những chuyện khác người của Ye Jian, thế nhưng tới cuối cùng, cô vẫn không thể không bị Ye Jian chọc cho nổi nóng.

Cũng may, vẫn như mọi lần, Ye Jian luôn có thể đưa ra một đáp án đền bù cho sai lầm của mình. Thu hồi vẻ xấu hổ, Ye Jian nở nụ cười tự tin và nói: “Bất quá coi như không tìm được kẻ chủ mưu của sự kiện lần này cũng không sao. Bởi mặc dù tôi không tìm được hắn, thế nhưng tôi đã đoán được gần hết ý đồ của lũ người thú đó rồi.”

Hít một hơi thật sâu, Natsuki cố gắng dằn sự tức giận của mình xuống. Hiểu được phẩm tính kém cỏi của Ye Jian, nên sau khi nghe được Ye Jian nói xong, cô chẳng nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào cậu.

Nhìn chằm chằm ————!

Thấy Natsuki có phản ứng như vậy, Ye Jian cảm thấy hơi phiền muộn, coi bộ Natsuki cũng bắt đầu học được cách đối phó với cậu rồi, thật chẳng vui gì cả.

Nhếch miệng cười một cách bất đắc dĩ, Ye Jian cũng chỉ có thể trung thực mà lên tiếng: “Lũ người thú đó lợi dụng cư dân của đảo Itogami để gây án, cốt là để hấp dẫn sự chú ý của chú ý của chúng ta. Chúng muốn những người làm nhiệm vụ giữ trị an cho đảo như chúng ta dồn sự chú ý của mình vào sự kiện tấn công khủng bố ở đây, để chúng có thể tận dụng thời gian và cơ hội mà đi ám sát quỷ hút máu.”

“Ý của cậu là lúc này, đám dã thú đó lại đang đi săn dơi?” Nghe được phân tích của Ye Jian, Natsuki nhíu mày, giọng nói có chút không tốt.

Từ khi nào mà lũ dã thú đầu óc ngu si tứ chi phát triển đó trở nên cơ trí như vậy?

Lợi dụng thú nhân có năng lực đặc thù để khống chế người thường, chế tạo ra sự kiện tấn công khủng bố nhằm thu hút sự chú ý của hệ thống canh gác, còn lực lượng chính thì lại ẩn nấp và tranh thủ thời gian đi ám sát quỷ hút máu. Kế hoạch này nghe thì đơn giản, nhưng với lũ dã thú cực đoan não toàn cơ bắp kia thì thật sự quá là ‘cao cấp’, chúng trở nên lươn lẹo như thế từ khi nào?

“Đúng! Và không chỉ như vậy. Tôi đoán là chúng thậm chí có thể đã chia ra thành mấy luồng, làm như vậy, coi như một luồng có bị bắt thì những luồng khác vẫn có thể an toàn mà thực hiện kế hoạch. Ngoài ra, không thể bảo chứng được việc chúng chỉ hoạt động trên đảo Itogami, chúng thậm chí còn có thể chạy tới những nơi khác ngoài đảo Itogami để gây án, việc này không đảm bảo được. Cuối cùng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tôi dám cá là trong đầu của những thú nhân tham gia vào âm mưu kế hoạch lần này đều đã bị giở trò hết rồi. Coi như chúng ta có bắt được chúng thì cũng không thể đọc được trí nhớ của chúng, giống như những lần trước.”

BA~!

Gấp mạnh cây quạt lại, suy đoán của Ye Jian khiến cho Natsuki cảm thấy rất không dễ chịu. Nhắm mắt lại và suy nghĩ, lông mày của cô nhíu chặt hơn.

Trầm ngâm trong vài giây, sau đó, Natsuki mở mắt ra, trong mắt cô bắn ra những tia sáng lạnh lẽo, khí thế trên người cô bắt đầu kéo lên. Lúc này, ma tộc sát thủ, Kūgeki no Majo, đã hoàn toàn nghiêm túc.

“Nếu đã suy đoán được như thế, vậy cậu hẳn cũng đã có kế hoạch ứng đối?”

“Đúng! Natsuki-chan đúng là hiểu tôi nha. Lần này, chúng ta sẽ không chủ động ra tay, mà sẽ ngồi ôm cây đợi thỏ.”

“Ôm cây đợi thỏ?”

“Đúng! Natsuki-chan còn nhớ năng lực của tôi chứ? Đám thú nhân kia tuyệt đối sẽ không ngờ được rằng chúng ta vẫn có cách để khai thác được thông tin từ trên người của những thú nhân kia, cho nên, chúng nhất định sẽ lộ sơ hở. Coi như bọn chúng chia ra mấy trăm luồng chạy mấy trăm chỗ thì sao? Ha ha, chỉ cần tóm được một trong số chúng, vậy thì những kẻ còn lại đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi. Cô cứ chống mắt lên mà xem, chỉ cần con chuột lộ ra cái đuôi, vậy thì tôi sẽ tóm lấy nó và bới cả ổ của bọn chúng. Ha ha ha ~~ !”

Nghe được tiếng cười âm hiểm của Ye Jian, Natsuki dường như cũng đã nhớ lại sức mạnh mà Ye Jian đã thể hiện trong lần nhiệm vụ đầu tiên mà cô làm chung với cậu. Có thể đem một kẻ sống sờ sờ biến thành sương mù màu đen, sau đó hấp thu và lấy được tin tức. Không phải lấy ký ức từ linh hồn, mà trực tiếp thu hoạch thông tin từ thân thể của đối phương.

Nghĩ tới đây, trong lòng Natsuki không khỏi thở phào một cái. Mặc dù nói không phải chiến chi tội, thế nhưng sai lầm lớn nhất của đám thú nhân kia vẫn là tình báo không đủ, chúng không biết được và cũng không dự đoán được năng lực thu hoạch thông tin đầy quỷ dị của Ye Jian.

… …

“Ha ha ~~ !! Quả nhiên dọn tới đảo Itogami sống là chính xác. Nếu giờ mình mà còn ở Ikusaō Ryōiki, còn lâu mới được coi trọng như vầy. Haaa ~~ Một tử tước nhỏ nhoi như mình mà cũng có thể có được chất lượng sinh hoạt như hiện giờ, thật đúng là không thể tưởng tượng được. Đảo Itogami này thật quá tuyệt!”

Dưới bầu trời đêm, Mansfield, một vampire, bước chân rời khỏi quán bar và dựa theo con đường quen thuộc mình vẫn đi để trở về gia trang.

Hắn là vampire D chủng, tức là vampire có xuất thân từ Ikusaō Ryōiki. Trước đây, hắn từng là một quý tộc nhỏ cư ngụ trong khu vực tự trị của một công tước dưới trường của Warlord, nhưng giờ thì đã không còn nữa.

Cấp bậc chỉ có Tử Tước, cuộc sống của hắn khi còn ở Ikusaō Ryōiki thực sự chẳng có gì đáng để tự hào ( tất nhiên cũng không cần phải tự ti ).

Bởi vì tính cách cá nhân có phần lập dị, hoặc nên nói là không giống với nhiều vampire khác, hắn có phần không thích hợp với cuộc sống trong Ikusaō Ryōiki. Cũng vì thế, khi hắn biết tới sự tồn tại của đảo Itogami, đồng thời cũng nhận được thư mời để tới đây làm cư dân, sau một thời gian suy xét thì hắn đã quyết định từ bỏ tước vị và tất cả những gì mà mình có ở Ikusaō Ryōiki để tới hòn đảo này.

Chuyển tới hòn đảo được gọi là đặc khu ma tộc, hơn nữa còn tự nguyện trở thành đối tượng nghiên cứu, đồng thời cũng bằng lòng tuân thủ giao ước Thánh Vực, hắn nghiễm nhiên trở thành một công dân cấp cao được hoan nghênh của hòn đảo này.

Hòa bình, tự do, thoải mái, muốn gì được đó, cuộc sống của hắn sau khi chuyển tới hòn đảo thật sự rất tuyệt vời, hơn xa tất cả những gì mà hắn mong đợi.

“Lũ baka đó, chúng hoàn toàn không hiểu được nơi này là Thiên Đường tuyệt vời như thế nào. Không có chế độ phân chia cấp bậc cùng tước vị, chỉ cần có năng lực thì có thể đổi được tất cả những gì mình muốn. Trên đời này còn gì tuyệt hơn việc có thể dùng sức lao động để đổi lấy những thứ mình muốn? Một lũ ngu xuẩn! Ngay cả máu cũng có thể mua một cách chính thức, chẳng cần phải đi săn, còn có thể tự do lựa chọn loại máu mình muốn. Ha ha! May mà lúc đó mình không từ chối, bằng không chắc phải hối hận cả đời.”

Đúng vậy, trên hòn đảo này, ngoại trừ việc bị hạn chế sử dụng sức mạnh cá nhân ra thì hầu như ma tộc không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, không bị kỳ thị, cũng không cần phải cúi đầu khom lưng.

Chỉ cần ngươi bỏ đủ sức lao động, hoặc giao ra đủ giá trị, ngươi có thể đổi được tất cả mọi thứ mình muốn, đây là quy tắc của đảo Itogami.

Quy tắc này quả thật là trái ngược hoàn toàn so với quy chế khi còn sống trong lãnh thổ tự trị; ở hòn đảo này, cho dù chỉ là một vampire bình dân không có tước vị, nhưng chỉ cần có năng lực lao động, hắn vẫn có thể tham gia vào công ty hoặc xí nghiệp nào đó, và nếu như đủ tài năng, hắn hoàn toàn có thể sống một cuộc sống còn tuyệt hơn cả cuộc sống của các quý tộc.

Cho nên, Mansfield cảm thấy mình rất may mắn. Hòn đảo này, mặc dù được gọi là đặc khu ma tộc, ngấm ngầm thì bị gọi là một lồng giam trên đảo, thế nhưng bản chất của nó lại là thiên đường đối với các ma tộc có đẳng cấp thấp như Mansfield, vì thế số ma tộc tới hòn đảo này định cư và có suy nghĩ như Mansfield cũng không phải là số ít.

“Hà hà, ngày mai là ngày nghỉ, phải tới đâu để thả lỏng đây? Hm… Khà khà! Hẳn là cô nàng Tia cũng đã đợi không kịp để lên giường với mình rồi chứ? Hử?” Đang cao hứng mà lẩm bẩm, Mansfield đột nhiên nhíu nhíu mày, bởi vì vừa rồi có một trận gió lạnh bất thường thổi qua khiến hắn rùng mình, điều này khiến hắn có chút cảnh giác.

“Hí! Nhắc mới nhớ, hình như gần đây có tin đồn là có kẻ muốn ám sát những huyết tộc tới từ Ikusaō Ryōiki như mình. Xem ra mình cũng phải cảnh giác!”

“Không cần! Đồ dơi đêm chết tiệt! CHẾT ĐI!!!”

Ngay khi Mansfield vừa nói xong thì từ trong bóng tối, một tia sáng màu lục khiến người ta rợn cả tóc gáy chợt hiện lên, đi kèm với đó là tiếng gầm gừ của loài dã thú, không, là thú nhân.

Cảm giác nguy hiểm khiến tóc gáy trên người Mansfield đều dựng đứng hết cả lên, trong lòng hốt hoảng. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, Mansfield cố gắng né tránh, thế nhưng tia sáng màu lục kia thật quá nhanh.

Chỉ trong tích tắc, tia sáng đã đâm xuyên qua ngực trái của hắn, đó là vị trí đặt trái tim yếu ớt của quỷ hút máu, nếu như ở đó mà bị đục một lỗ thì ————

Chỉ là rất may, có rất ít người biết rằng Mansfield thực ra là một vampire biến dị, đồng thời trái tim của hắn cũng bị lệch đi khá lớn, hầu như hoàn toàn nằm ở bên phải, mà không phải là có xu hướng nghiêng về bên trái như những người khác.

Cảm giác đau đớn kịch liệt truyền tới từ ngực trái, kinh nghiệm chiến đấu tích lũy khi còn sống ở Ikusaō Ryōiki nói cho hắn biết rằng, thứ vừa bắn trúng hắn là một viên đạn, hơn nữa không phải là đạn thường. Đó là đạn phép thuật được bắn ra bằng ma lực, đây là vũ khí linh năng chuyên dùng để đối phó với vampire như hắn.

“AAHHHHH ———— đáng chết! Ai!? Rốt cuộc là ai!? Ai dám làm chuyện này ở đảo Itogami!?” Bụm chặt ngực trái, Mansfield cố nén đau đớn và dùng móng của mình để gảy viên đạn bạc đang ghim trong thịt ra.

“Cái gì!? Vẫn không chết!?” Thấy Mansfield vẫn còn có thể sống sau khi ăn một viên đạn, trong bóng tối chợt vang lên tiếng kêu kinh ngạc đầy thô cuồng.

Ánh mắt lập tức tập trung về phía âm thanh phát ra, ở đó, Mansfield cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo của kẻ vừa tấn công mình, đó là một thú nhân có bộ lông màu rám nắng.

Vẻ ngoài xấu xí, trên tay còn cầm một cây súng ngắn màu bạc.

Ngay lập tức, Mansfield hiểu được lai lịch của cái tên này. Lại là đám súc sinh chết tiệt có ý đồ lật đổ sự thống trị của Primogenitor đệ nhất.

Phần tử khủng bố cực đoan của phái Hắc Tử Hoàng! Từng là thành viên của Ikusaō Ryōiki, Mansfield đương nhiên hiểu rõ về tổ chức này.

Nguy cơ chí mạng!! Lúc này đã không phải là lúc để nghĩ nhiều như vậy nữa. Nếu như không dùng sức mạnh của vampire để tự vệ, vậy hắn nhất định sẽ chết.

Sức mạnh bùng lên, ma lực nhanh chóng chạy khắp cơ thể. Mặc dù Mansfield không có kenjuu, thế nhưng hắn vẫn có thể tự vệ nhờ vào năng lực cận chiến và khả năng cường hóa bản thể của mình.

“Tít ————!!!” Ngay khi nhận ra được rằng Mansfield đang vận dụng ma lực, vòng tay giám thị mà Mansfield đeo trên tay lập tức phát ra tiếng cảnh báo chói tai.

Nghe được âm thanh này, thú nhân tập kích Mansfield dường như cũng phát hiện ra là tình huống không ổn, và hắn quay đầu muốn chạy đi.

Thấy đối phương bỏ chạy, Mansfield giơ tay muốn động thủ. Chỉ là Mansfield còn chưa kịp động thủ thì trên trời, có hai bóng người xa lạ đột nhiên hiện ra từ hư không

Ma nữ có mái tóc đen và dung mạo như yêu tinh, cùng với thiếu niên có bề ngoài suất khí khiến người ta hiểu lầm là hoàng tử.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio