“… Mô A… ~~! Cái này, đây là cái gì!?”
“Dễ, dễ ăn!”
“Lành lạnh, đặc biệt.”
Đây là trong một cửa tiệm bán đồ tráng miệng giá cao theo phong cách Tây Âu. Trên một dãy ghế, ba tiếng kêu non nớt vang lên líu ríu khiến người nghe cảm thấy yêu thích vô cùng, chỉ đáng tiếc là trừ một thiếu niên ra thì chẳng ai nghe được.
Nhờ phúc của Valter, sau khi tới cửa tiệm này, Ye Jian có thể nói là được chào đón với sự tiếp đãi cao cấp nhất. Bước vào trong cửa tiệm, Ye Jian chỉ vừa đưa tấm thẻ đặc cấp của mình ra thì ngay lập tức, cậu đã được đưa lên lầu hai và được ngồi trên dãy ghế đặc biệt dành cho khách quý.
Theo như bình thường thì dãy ghế này tuy nói là dãy ghế dành cho khách quý, thế nhưng thực ra thì lại chẳng hoạt động được mấy lần. Bởi vì dù cung cách phục vụ của dãy ghế này rất tốt, thế nhưng có một sự thật không thể tránh khỏi, đó là cửa tiệm này chỉ là tiệm tráng miệng thôi. Đi ăn vặt, ai lại phí tiền để ngồi riêng một ghế làm gì?
Bất quá, tiền nào thì của nấy, phải nói rằng ngồi trên dãy ghế này, cung cách phục vụ thật chẳng có gì để chê, đó là nếu làm lơ số tiền bỏ ra khi phải ngồi ở đây.
Được rồi, không nói ba cái chuyện vô dụng này.
Lúc nãy, khi Ye Jian mang theo ba tiểu loli ( đã thay thường phục ) tới nơi này, không khí của tiệm tráng miệng thiếu chút nữa là đã nổ tung.
Đây cũng là chuyện bất khả kháng, bởi vì dung nhan của ba tiểu loli thật sự quá thu hút sự chú ý của mọi người. Bất kể là Tritos với đôi mắt một vàng một bạc và cặp song mã vĩ lúc ẩn lúc hiện, hay là Tetartos với mái tóc bạc tinh xảo và hoa văn tựa như vảy bạc in trên hai má, hoặc là Pemptos với mái tóc ngắn màu vàng lấp loáng và khí khái hào hùng, tất cả đều là những đặc điểm khiến người khác không thể làm lơ.
Mà vấn đề quan trọng nhất là, trừ kiểu tóc và màu mắt khác nhau, dung mạo của cả ba lại hoàn toàn giống hệt với dung nhan đáng yêu tới mức khiến người ta rung động. Ba chị em sinh ba với dung mạo đáng yêu tựa như yêu tinh chỉ có trong cổ tích, đi kèm với những đặc điểm không thể làm lơ. Người như thế xuất hiện ở nơi như thế này, thử hỏi những người bình thường kia làm sao có thể không kinh diễm, có thể không bạo động?
Hơn thế nữa, Ye Jian, với tư cách người giám hộ, đi cùng với ba tiểu loli tới cửa tiệm, càng khiến cho người ta cảm giác bất phàm, quả thực là so với hoàng tử còn giống hoàng tử. Một tổ bốn người như vậy, đi ở trên đường, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối là 120%.
Bất quá, đối với việc đó, cả Ye Jian lẫn ba bé gái đều không để ý.
Không, cũng không thể nói là không để ý. Bị nhiều người nhìn như vậy, ba tiểu loli vẫn hơi có chút kéo căng cơ thể và thầm cảnh giác một chút. Chỉ là thay vì nói là ‘cảnh giác’, còn chẳng bằng nói rằng cả ba chỉ đang thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi.
Về phần Ye Jian, cậu đang hồi tưởng lại cảnh tượng bừa bộn và khôi hài tối hôm qua.
Ba con bé này, thật sự là quá bướng bỉnh.
Tại sao lại nói là như vậy?
Bởi vì lúc về tới nhà, Ye Jian yêu cầu cả ba phải tắm rửa và thay quần áo, nói đơn giản là đem những bộ đồ lộn xộn mà cả ba đang mặc cởi xuống, sau đó thay thường phục vào.
Chỉ là từ khi sinh ra tới nay, cả ba bé gái vẫn luôn mặc bộ đồ mình đang mặc ở trên người, nó hầu như đã là một phần cơ thể. Giờ, Ye Jian lại bắt cả ba phải thay đi, cả ba làm sao chịu chứ?
Mãi cho tới khi Ye Jian dùng giọng uy hiếp để ra lệnh, cả ba mới không cam lòng mà trút bỏ hết áo quần của mình xuống.
Kết quả là, ba con cừu trắng nhỏ hoàn toàn không có tính tự giác, hoặc nên nói là ba tiểu yêu tinh nhỏ không hề có tính tự giác, chẳng có chút ý thức tự bảo vệ nào cứ thế mà trần trụi, triệt để thể hiện sự xinh đẹp đáng yêu nguyên thủy của mình ra cho Ye Jian thấy.
Phấn điêu ngọc trác, ba yêu tinh nhỏ với da thịt nõn nà tựa như trẻ sơ sinh khiến cho Ye Jian không biết làm sao để tán thán.
Nhưng, chỉ vậy là xong rồi sao?
Còn lâu!
Từ biểu hiện của cả ba là có thể thấy được rằng cả ba thiếu sót sự hiểu biết ‘thông thường’ một cách nghiêm trọng, việc cởi đồ ngay trước mặt người khác phái chỉ mới là bắt đầu thôi. Bởi vì không biết làm sao để tắm rửa, cho nên bất đắc dĩ, đúng! Tuyệt đối là bất đắc dĩ, Ye Jian ‘buộc lòng’ phải đóng vai người giám hộ mà vào nhà tắm cùng ba bé gái và thay phiên tắm rửa cho cả ba. Cả ba thậm chí còn không biết khái niệm ‘tắm’ là gì.
Những việc sau đó thì không cần nói, độ ‘hương diễm’ trong đó cũng chỉ có cái tên lolicon đang giở trò ‘tắm rửa’ cho bé gái Ye Jian là có thể cảm nhận được.
Bất quá, ngoại trừ việc đó ra thì cả ba cô bé đều được chơi rất là sung sướng.
Có thể là vì trước đó chưa từng biết đến việc ‘tắm rửa’, càng không cần phải nói tới việc tắm trong một gian phòng tắm lớn tới mức này, nên cả ba đều rất là tò mò; mà con nít một khi đã tò mò rồi thì kết quả dẫn đến chỉ có một, đó là ‘muốn chơi’. Trong phòng tắm có kích thước siêu cấp xa hoa, ba cô bé vui chơi nhảy nhót khắp nơi để thỏa mãn trí tò mò, về sau, bởi vì chơi quá nghiện, ba cô bé bắt đầu chơi tạt nước rồi lan đến Ye Jian.
Chiến quả không cần phải bàn, đương nhiên là ba con cừu non bị ma vương đại nhân đùa tới xụi lơ.
Ba con bé này, chẳng lẽ không biết Ye Jian là chúa trong việc chơi xấu sao?
Ừ thì đúng là không biết, cho nên cả ba mới có quyết đi thiếu sáng suốt tới vậy. Nhưng từ giờ thì cả ba đều biết rồi, hơn nữa còn ghi vào trong lòng luôn.
Tiện thể nhắc tới, sau khi Natsuki biết được Ye Jian quyết định mang ba con tiểu loli về ở cùng xong thì chỉ để lại một câu ‘ngươi quả nhiên là một lolicon’, sau đó trực tiếp dùng phép thuật không gian đi mất biệt, mãi tới sáng hôm nay vẫn chưa thèm về, nghe nói là đi mua đồ rồi.
Về phần Natsuki sẽ mua cái gì thì không nhắc tới, Ye Jian chỉ đoán rằng đó nhất định là thứ khiến Valter phải ói máu.
Trở lại chuyện chính, sau khi mang ba cô bé ra ngoài đi dạo, mục tiêu đầu tiên của Ye Jian là thương trường. Cậu cần mua một ít quần áo cho ba tiểu loli. Dù sao thì đằng sau có nguyên một đại đội đi theo để phục vụ, tiền bạc hay vận chuyển cái gì hoàn toàn không cần bận tâm, cứ mặc sức mà mua sắm là được.
Thành thử ra, dưới sự áp bức của Ye Jian, ba tiểu loli với tiềm chất của ba cái giá treo đồ, buộc lòng phải thay gần trăm bộ quần áo thì mới xong. Bởi vì chọn thay quá nhiều đồ nên sau khi việc mua sắm kết thúc thì thời gian cũng đã tới trưa, Ye Jian sai người dẫn đường cho cả bốn tới cửa tiệm tráng miệng xa hoa nhất này.
“Những thứ này đều là đồ tráng miệng. Số 3 đang ăn là kem, vị việt quất; Số 4 là sữa chua, vị ô mai; Số 5 là trà sữa, vị chocolate. Đây chỉ mới là đồ khai vị, kế tiếp còn nhiều đồ tráng miệng nữa, đừng ăn quá no kẻo không nếm hết được mấy món sau đó.”
“Ôi chao~? Đây chính là ‘kem’ mà mi nói? Ưm, thứ tương băng lành lạnh ngọt ngọt này ăn thật ngon!” Hai chiếc đuôi ngựa đong đưa, Số 3 hơi kích động mà híp mắt liếm lấy cây kem trên tay, trên mặt hiện lên một nụ cười tươi thỏa mãn chưa từng có.
“Cái thứ gọi là… sữa chua này ăn cũng thật ngon, ưm, nhưng mà ta cũng muốn nếm thử kem.” Nói xong, Số 4 đặt ly sữa chua ô mai xuống rồi cầm phần kem của mình lên.
Khẽ múc một thìa nhỏ rồi để vào miệng, ngay lập tức, đôi mắt màu diễm trừng thật to, tiếng kêu nghẹn ngào thỏa mãn đầy đáng yêu vang lên.
Cuối cùng là Số 5. Cầm chiếc muỗng và khuấy khuấy ly trà sữa trong tay, mấy viên trân châu màu đen trong ly khiến cô bé rất là hiếu kỳ.
Đôi mắt to trong suốt chớp chớp nhìn những viên trân châu. Trong mắt lóe lên một tia sáng màu trắng xanh, Số 5 dùng thìa múc một viên trân châu lên và đặt trước mắt. Nghiêng cái đầu nhỏ ngắm nghía trong chốc lát, Số 5 mới đặt nó vào trong miệng mà nhấm nuốt.
“Ô? Cái này… đàn hồi trơn trơn, là cái gì?”
“Là trân châu, gọi là trà sữa trân châu. Đúng, ba người mau nếm thử những món khác đi, đừng có chọn một món hoài. Chờ chút nữa có một phần điểm tâm ngọt siêu hào hoa đang chờ, không sợ đói. Giờ mỗi thứ nếm một chút là được rồi!”
“Ờ!? Siêu… Siêu hào hoa rốt cuộc là cái gì?”
Số 3 Tritos chớp chớp mắt to, đối với phần điểm tâm ngọt được Ye Jian thêm vào ba chữ ‘siêu hào hoa’ cảm thấy vô cùng hứng thú.
Không chỉ có Số 3 như vậy, mà cả Số 4 và Pemtos cũng bị hấp dẫn mà nhìn Ye Jian với ánh mắt chờ mong.
“Đừng gấp! Có lẽ cũng sắp…”
Leng keng.
Ye Jian còn chưa nói xong thì tiếng chuông cửa đã vang lên.
“Ngài khỏe chứ, Ye-sama? Phần kem tươi cực lớn mà ngài yêu cầu, chúng tôi đã chuẩn bị xong.”
“Thấy chưa? Vừa nhắc đã tới rồi! Vào đi!”
Nghe được Ye Jian đồng ý, người vừa lên tiếng mới mở cửa phòng để cho món ăn được đưa vào.
Ba phục vụ viên bước vào, bưng theo ba chén kem tươi cực kỳ lớn.
“Kem… Kem tươi?”
Ba tiểu loli vừa nhìn thấy ba ‘núi băng’ xanh xanh đỏ đỏ cực lớn xuất hiện thì lập tức kích động, sáu con mắt lập tức sáng lên.
“Ừ! Tại không biết ba người các cô thích vị gì, cho nên mỗi loại tôi đều gọi hết. Mỗi vị là một tầng, thích thì ăn, không thích thì lột đi cũng tiện. Được rồi, nếu thích thì ăn đi!”
“Oa!!” x 3
Nhảy cẫng lên mà hoan hô một tiếng, ba tiểu loli lập tức nhào về phía ba chén kem tươi khổng lồ cao hơn nửa người.