“Aha, Natsuki-chan xong từ sớm rồi sao? Không hổ là Kugeki… Khụ khụ! Bên tôi cũng xong rồi. Mặc dù hai con bé này không nghe lời lắm, thế nhưng mà chịu khó thuyết phục một chút thì cũng trở nên nhu thuận hơn nhiều rồi.” Bước ra khỏi đám sương mù và đi về phía Natsuki và Valter, Ye Jian cười hả hả và nói. Ở đằng sau cậu là số 3 và số 4, cả hai không nói gì mà chỉ lẳng lặng đi theo, một trái một phải.
Thực ra thì Natsuki cũng chỉ mới vừa vặn hoàn thành việc trấn áp tố thể số 5 ‘Pemptos’ mà thôi. Cô cũng chỉ vừa mới hạ gục kenjuu thứ V Regulus-Aurum xong tức thời thì Ye Jian đã xuất hiện.
Hiện giờ, số 5 đang dùng ánh mắt không cam lòng để nhìn về phía Ye Jian và hai người chị em của mình. Sau khi nhìn thấy hai người chị em của mình vẫn bình an mà đứng sau lưng của Ye Jian thì số 5 mới hơi hòa hoãn một chút.
Xem ra mặc dù tâm trí của cả ba có thiếu sót rất lớn, thế nhưng về mặt tình cảm thì cả ba cũng chẳng khác gì người thường. Chắc là do thiên tính.
“Quả nhiên là cậu không để cho tôi thất vọng, Ye. Chỉ tốn có một chút thời gian như thế mà đã hoàn thành việc trấn áp tố thể số 3 và số 4, tài năng như cậu mà chỉ làm một attack mage nho nhỏ của một hòn đảo quả thật là quá khuất tài.”
Không biết tại sao, giọng nói của Valter lúc này có gì có hơi quái lạ, giống như là đang hưng phấn tới muốn cao trào nhưng lại phải cố mà nhịn xuống, nghe có chút gì đó biến điệu và quai quái, rất không được tự nhiên.
Liếc nhìn Valter một chút. Lúc này, ánh sáng trong đôi mắt màu xanh của Valter đã gần như biến thành hai ngọn lửa màu xanh ơn ởn, khát vọng chiến đấu hầu như sắp biến thành thực chất. Những tia chiến ý bắn ra từ mắt của Valter không chút che giấu.
Im lặng mà nhìn đôi mắt điên cuồng của cái tên cuồng chiến đấu trước mặt, Ye Jian thật sự có chút im lặng, cậu hết biết nói gì rồi. Cũng may là lúc này, Natsuki chủ động lên tiếng trả lời thay cho cậu.
“Lo cho tốt việc của mi đi, xà nhân. Đám dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng vẫn còn chưa dọn dẹp xong, đừng có để trên đường về bị người ta ám sát.”
Giọng nói đầy cay độc của Natsuki vang lên khiến cho người nghe rất là khó chịu, thế nhưng với Valter thì giọng nói này lại chả là gì. Anh không hề tức giận mà cười một cách vui vẻ, hoặc nên nói là ngạo nghễ: “Nếu điều đó mà là thật thì tôi thật sự rất chờ mong chuyến đi về của mình. Thật không điều gì tuyệt vời bằng việc được ngồi ôm cây mà đợi thỏ! Nếu bọn chúng chị tụ lại hết cùng một chỗ thì càng tốt, như vậy mới thú vị. Đám chuột cống chỉ biết trốn dưới cống đó thật sự chẳng đáng để tôi phải chạy loanh quanh khắp thế giới.”
“Chúng không đáng với mi, vậy đáng với ta sao? Ý của mi là đang xem ta như thợ bắt chuột?”
“Đây chỉ là một vụ trao đổi ngang giá, tôi ra giá và cô nhận lời. Không có ai có quyền và năng lực để bắt ép Kūgeki no Majo làm điều mà cô ta không muốn, không phải sao?” Cười nửa miệng với vẻ ngạo nghễ, Valter nói như đang thuật lại một sự thật.
“Hừ!” Khó chịu mà ‘hừ’ một tiếng mà lỗ mũi, Natsuki không thèm nhìn Valter mà cất bước đi về phía quần thể di tích ở bên ngoài, “Ba ‘món đồ’ này, ngươi tự mình mà thu về đi, ta không có hứng để mang theo ba con ghẻ ký sinh.”
“Chờ một chút, Natsuki-chan. Mới vừa chiến đấu xong, cả tôi với cô đều hơi có phần tốn sức, chi bằng chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày. Dù sao cũng chỉ là mấy tên người thú, chẳng tạo ra được vấn đề gì to lớn, cứ từ từ. Với lại nghỉ ở đây, tất cả tiêu phí đều do Valter xử lý, đúng không?”
Nghe được lời của Ye Jian, Natsuki chợt dừng bước. Bất quá, cô vẫn không quay người lại, cô đang chờ câu trả lời của Valter.
“Đó là đương nhiên! Hai người giúp tôi chuyện lớn như vậy, chỉ là một chút chi phí thôi, chẳng đáng là gì.”
Là một công tước lớn, tiền của Valter tuyệt đối là nhiều tới mức tiêu cả đời cũng không hết, cho nên anh hoàn toàn không cảm thấy có chút gánh nặng nào khi phải trả thêm một chút phí ăn ở cho Natsuki và Ye Jian. Mà cứ coi như là Valter không có tiền đi, thân là công tước, chỉ cần anh nói một tiếng, coi như mảnh đất này không phải là lãnh địa của anh, thì vị hầu tước ở đây cũng phải ngoan ngoãn nghe theo. Không nghe thì làm sao giờ?
“Không hổ là công tước của Ikusaō Ryōiki! Nếu vậy thì chúng tôi không khách khí. Đúng không, Natsuki-chan?”
“Tùy cậu!”
Nói xong, Natsuki lập tức biến mất, chắc có lẽ là đã trở lại trong xe để chờ.
Thấy Natsuki bỏ đi không nói không rằng, Ye Jian cười thầm. Đoán chừng là lần này, Valter phải ra máu một lần rồi. Với độ xấu bụng của Natsuki, nếu mà không tranh thủ dịp này để lấy máu của Valter một lần thì cô không phải là Kūgeki no Majo. Nữ phù thủy hung ác từng khiến giới ma tộc Châu Âu phải sợ tới mất mật tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện bỏ qua cho kẻ thù khi có cơ hội.
“À, đúng rồi! Có chuyện này tôi muốn thương lượng với anh một chút, Valter.”
Đối với việc Ye Jian gọi thẳng tên của mình, Valter hoàn toàn không để ý, trái lại anh còn đáp lại với sự vui vẻ: “Có chuyện gì cứ nói là được!”
“Mặc dù có chút đường đột, nhưng tôi muốn để hai con bé đi cùng với tôi vài ngày. Tôi có hứa với hai con bé là nếu chịu nghe lời, tôi sẽ dẫn chúng đi chơi. Cho nên trong mấy ngày tới, có thể để cho hai con bé đi chung với tôi được không?”
Lời đề nghị của Ye Jian khiến Valter cảm thấy hơi kinh ngạc, thế nhưng anh không truy hỏi mà gật đầu đồng ý một cách hào phóng: “Không vấn đề gì! Nếu như Ye thích, cậu có thể mang hai người theo luôn cũng được. Đối với Ikusaō Ryōiki bọn tôi, giữ một cái hay ba cái lại cũng chẳng có gì khác nhau. Tôi nghĩ ông cụ nhà tôi cũng sẽ không nói gì.”
Lời xác nhận khiến người ta giật mình, thế nhưng Ye Jian lại biết, thằng này nói thì dễ nghe như vậy, nhưng thực ra đây là đang ném đá giấu tay.
Đưa tố thể cho Ye Jian một cách vô điều kiện, nghe thì có vẻ như rất hào sảng, thế nhưng nếu cậu nhận lời, vậy thì kết quả sau đó là cậu sẽ bị cuốn vào trong thịnh yến của Kaleid Blood. Giỏi cho một chiêu đục nước béo cò, chỉ cần cậu bị cuốn vào trong vũng nước đục này, vậy thì cái tên này sẽ có nhiều cơ hội hơn để khai thác thông tin về cậu, thậm chí biết đâu sẽ có cơ hội để được chiến đấu với cậu nữa.
Bất quá, nếu cậu nhận lời thì chuyện này tối đa cũng chỉ có thể xem là Chu Du đánh Hoàng Cái, một người muốn đánh còn một người muốn bị đánh thôi. Bởi vì thịnh yến của Kaleid Blood, cậu nhất định phải tham gia. Chỉ là trước mắt, cậu không có ý định dắt díu quan hệ gì với Valter, cho nên cậu không có ý định mang số 3 và số 4 về cùng với mình.
Cậu cũng không lo lắng việc để ba tố thể ở lại đây thì liệu có xảy ra chuyện gì không, bởi vì mục tiêu của cậu cũng chỉ có bản thân của ba tố thế, mà cậu lại biết rõ là Valter không có hứng thú gì với phái nữ. Thằng này, ngoại trừ việc là một kẻ cuồng chiến ra thì, còn là một tên gay cuồng chiến đấu. Ừ, nói theo kiểu lịch sự thì là vừa thích chiến đầu vừa thích ‘nhặt xà phòng’. Khả năng là 50 - 50 đi.
“Thôi, tôi không dám muốn đâu. Cũng chỉ muốn giữ lời hứa thôi, còn việc chiếm lấy tố thể của Ikusaō Ryōiki tôi chẳng dám, ha ha ha.”
Dùng cách nói nửa đùa nửa giỡn để lấp liếm cho qua, sau đó Ye Jian thò tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của hai tiểu loli đang đứng ở phía sau mình: “Nếu vậy thì tôi không khách khí, mấy ngày tới cứ để hai con bé ở cùng với tôi. Tới ngày về thì tôi sẽ để cho hai con bé trở lại.”
Khẽ gật đầu, mặc dù Valter cũng cảm thấy rất ngạc nhiên về việc Ye Jian có thể đạt được thỏa thuận với hai tố thể trong thời gian ngắn như vậy, thế nhưng anh không truy hỏi. Trước chưa nói tới việc với tính của anh, anh chẳng muốn đi truy cứu những chuyện như thế, chỉ nói việc anh đang có ý muốn đẩy tố thể cho Ye Jian cũng đã đủ để anh làm lơ việc này.
Đúng như những gì Ye Jian đã nghĩ, Valter thật sự rất hi vọng Ye Jian mang đi một hoặc hai tố thể đang có mặt ở đây, thậm chí mang luôn cả ba đi thì càng tốt, bởi nếu vậy anh có thể sung sướng đầm đìa mà chiến đấu với Ye Jian.
“Tốt rồi, chúng ta đi thôi.” Thấy Valter gật đầu, Ye Jian cũng quay lại gật đầu một cái với số 3 và số 4 để ra dấu, sau đó bắt đầu dẫn hai người đi ra bên ngoài.
Lúc đi ngang qua số 5 Pemptos, Ye Jian hơi khựng lại một chút. Nhìn thiếu nữ có mái tóc ngắn ngang vai màu hoàng kim đang đứng lẻ loi một mình, Ye Jian nghĩ một chút rồi hỏi: “… đi cùng với tôi luôn chứ?”
“…?”
Giật mình mà ngẩng cái đầu nhỏ vẫn đang cúi gằm lên, số 5 nhìn Ye Jian với vẻ ngạc nhiên. Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn của số 5 trông hơi có vẻ tái nhợt khiến cho người ta thương tiếc.
“Hai chị của cô cũng đã đi chung với tôi rồi, nếu giờ bỏ lại cô một mình vậy thì phỏng chừng sẽ khiến ba người xảy ra mâu thuẫn không đáng. Đi thôi, không vấn đề gì. Valter sẽ không nói, mà số 3 với số 4 hẳn cũng đều hi vọng cô đi cùng. Đúng không?”
Số 3 và số 4 đồng thời gật đầu, dù sao từ rất lâu trước kia, ba người cũng đã luôn ở cùng nhau, phương diện cảm tình đã có cơ sở nhất định.
Cho nên lúc này, vứt bỏ số 5 lại một mình và đi hưởng thụ riêng cái gì, tuyệt đối là không.
Chỉ là dù vậy thì số 5 vẫn cảm thấy có chút chần chừ do dự.
Thấy cô bé trước mặt chần chừ như vậy, Ye Jian đành phải chủ động thò tay cầm lấy bàn tay nhỏ của số 5. Trong ánh mắt có chút ngạc nhiên và giật mình của cô bé, thiếu niên kéo cô bé và đi ra bên ngoài.
“Không cần do dự! Đi thôi! Vậy giờ, tôi cáo từ trước, Valter. Lần này thật sự cảm ơn anh.”
Khi đi tới cửa phòng, Ye Jian quay lại và phất phất tay với Valter một chút, sau đó cậu mang theo ba cô bé ‘sinh ba’ ra khỏi cổng rồi biến mất khỏi lâu đài.