Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 124 : đây là cha mẹ kiểu gì~?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi bên cửa sổ, Ye Jian hỏi Natsuki, vẻ mặt của cậu có chút quái lạ: “Tôi nói, Natsuki-chan, rốt cục thì cô gãi bẫy… khục! Mua cái gì? Vẻ mặt của Valter lúc đó thật sự có chút… thú vị đó.”

Hiện giờ đã qua vài ngày kể từ khi Ye Jian và Natsuki ngụ lại trong vùng lãnh địa có phong ấn ba tố thể. Sau khi chơi hết ga với ba yêu tinh nhỏ suốt mấy ngày liền, cuối cùng thì cũng tới lúc cậu và Natsuki phải rời đi. Bây giờ thì cả hai đang trong chuyến bay để tới biên cảnh miền Tây của Ikusaō Ryōiki, ở đó đã có người phát hiện ra manh mối do phái Hắc Tử Hoàng lưu lại.

Mặc dù thời gian gặp mặt giữa đôi bên chỉ chưa tới một tuần, thế nhưng cả ba yêu tinh nhỏ hiện giờ đều đã ỷ lại vào cậu rất nhiều. Dù sao mỗi ngày được chơi hết ga, ăn đủ các món ngon, gặp được đủ các thứ, tất cả những điều đó đã khiến cho tâm linh trống không tựa như tờ giấy trắng của cả ba trở nên tràn ngập sắc thái phong phú.

『 Nhân… Ngươi, mai mốt nhất định sẽ gặp lại, đúng không? 』

『 Có chút, khó chịu, trong lòng rất ê ẩm. 』

『 Ân tình những ngày qua, ta, nhất định sẽ báo đáp. 』

Nhớ tới vẻ mặt đầy thương cảm của cả ba yêu tinh nhỏ lúc ly biệt, Ye Jian thầm cảm khái. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra đến giờ, cả ba phải đối mặt với tình cảm mà mình không thể lý giải nổi.

『 Đừng quên lời hứa giữa chúng ta nha, các cô bé. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Còn nữa, nhớ đem lời hứa giữa chúng ta truyền đạt cho các tố thể khác, mười hai người các cô là một chỉnh thể với nhau. Được rồi, chia tay là vì lần gặp lại kế tiếp, vì vậy… 』

Cũng may mà các tố thể đều là các homunculus, dù rằng trong lòng rất không nỡ, thế nhưng cả ba vẫn không có chút biểu hiện bốc đồng nào khiến Ye Jian phải khó xử. Nói cho cùng thì trong lòng của cả ba hiện giờ, thứ quan trọng nhất vẫn là sứ mạng bẩm sinh được giao phó, vì chủ thể của các nàng: Primogenitor đệ tứ.

Lưu cả ba lại đó, nói thật thì Ye Jian không lo lắng gì mấy. Đầu tiên thì khi ở lại, các nàng sẽ nhận được sự bảo vệ chu đáo, Primogenitor đệ nhất đã hạ lệnh là không được ra tay với tố thể dù bất cứ lý do gì, cho nên bất kể có bằng lòng hay không, Valter cũng sẽ bảo vệ cả ba vô cùng chu đáo.

Thứ hai là về chất lượng cuộc sống của ba thiếu nữ. Valter là một tên cuồng chiến đấu hoàn toàn không có hứng thú gì với phái nữ, cho nên không cần lo là cái tên này sẽ làm gì với ba người. Cộng với việc trước khi đi thì Ye Jian cũng đã có mở miệng dặn dò, phỏng chừng là Valter sẽ đối xử với cả ba như công chúa, chỉ cần ba người không làm chuyện dư thừa.

Nói chung là để cả ba ở lại đó là một quyết định rất tốt, cả ba sẽ có cuộc sống an toàn và thoải mái cho tới ngày bốn người gặp lại.

Trở lại thị giác hiện có, hiện giờ thì cả hai đang ngồi trong chuyến bay để tới biên cảnh của Ikusaō Ryōiki.

Natsuki ngồi đối diện với Ye Jina, sau khi nghe được câu hỏi của cậu xong thì trả lời với vẻ mặt ‘chả có gì’: “Không có gì, chỉ là lấy một chút rượu với lá trà thôi.”

“Rượu với lá trà?” Nghe được câu trả lời của Natsuki, Ye Jian có chút kinh ngạc.

Chỉ rượu với trà mà có thể khiến sắc mặt của Valter khó coi tới như vậy? Theo lý thì đáng ra thứ Natsuki mang đi phải là thứ không tầm thường gì đó chứ? Khoan! Chẳng lẽ…

“Là đồ trân tàng của cái tên kia.”

“Ầy…”

Quả nhiên là vậy! Không cần Natsuki nói rõ thì Ye Jian cũng có thể đoán được ‘thảm cảnh’ trong ‘nhà kho’ của Valter ra sao rồi, phỏng chừng là toàn bộ số rượu với lá trà mà Valter trân tàng đều bị Natsuki gom hết không chừa lại một mảnh. Ye Jian có thể tưởng tượng được là cảm giác của Valter ra sao khi thấy ‘kho báu’ của mình bị dọn sạch trơn, thật đúng là rỉ máu nha.

“Tiếp cận với Kaleid Blood như vậy, rốt cục là cậu đang có ý đồ gì?” Đột nhiên, Natsuki ngẩng đầu lên nhìn Ye Jian và chất vấn, đôi mắt cô sáng quắc tựa như chim ưng.

“Không có gì! Thuần túy là vì cảm thấy các nàng rất đáng để thương tiếc nên mới làm vậy thôi. Phần nữa là vì tôi thấy ngứa mắt với cách làm của những người đã sáng tạo ra các tố thể.” Nhún vai, Ye Jian trả lời.

“Chỉ có chừng đó?”

Hỏi lại với giọng đầy nghi ngờ, rất hiển nhiên là với câu trả lời có vẻ qua loa của Ye Jian, Natsuki hoàn toàn không tin.

Natsuki không tin cũng không phải là không có lý. Dù sao thì với kiểu trả lời không đâu như thế này, ai nghe cũng sẽ chỉ cảm thấy là Ye Jian đang tìm cách qua loa nói nhảm mà thôi.

“Vậy thì theo cô còn có thể là vì điều gì, trừ lý do tôi vừa nói?”

“Hừ! Ta càng tin tưởng rằng ngươi là một biến thái yêu thích tiểu loli hơn lý do ngươi vừa nêu, tối thiểu thì điều đó càng có sức thuyết phục.” Trào phúng mà phun tào, Natsuki lườm Ye Jian một cái rồi buông tha đề tài này, không truy cứu nữa.

Thực ra thì Natsuki cũng rất rõ ràng là ngoại trừ lý do mà Ye Jian trả lời, cậu vẫn còn một mục đích khác là muốn tham gia vào thịnh yến của Kaleid Blood. Dù sao cái tên này cũng đã nói rồi, ‘trừ lý do mà tôi nói’, đó chẳng phải rõ ràng quá rồi sao? Dù sao thì cái tên này tuy giấu giếm cô, thế nhưng, cô phải thừa nhận là với những chuyện như thế này, hắn vẫn chưa nói dối cô lần nào, tối đa cũng chỉ là đem thứ quan trọng nhất ẩn giấu bên dưới những thứ không quan trọng mà thôi.

Đồng thời, từ thái độ của cái tên thích chơi rắn Valter, cô có thể thấy là hắn rất tán đồng với ý đồ của Ye Jian. Hẳn là hắn muốn có cơ hội để có thể khiêu chiến Ye Jian, điểm này cũng phù hợp với bản tính hiếu chiến của hắn.

Khẽ nhíu mày một chút, Natsuki nhìn xấp tài liệu trong tay, một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng mà nỉ non: “Thằng ngu này! Không biết nghe lời của người khác gì cả!”

–––––––––– phân cách tuyến ––––––––––

“Ở đây! Ở đây! Mimori-chan, Mimori-chan tới đón con sao? Còn Kojou-kun thì sao? Con nhớ anh ấy ra trường trước tụi con. A, đúng! Đúng! Gajou-kun có gọi cho Nagisa. Mimori-chan biết không, Gajou-kun nói là muốn người ta tới chỗ của Gajou-kun để hỗ trợ…”

Hất chiếc đuôi ngựa màu đen dài tận thắt lưng lên, một cô bé khả ái tựa như tinh linh trong rừng sâu nhảy nhót và giơ đôi chân nhỏ bé của mình để chạy ra khỏi cổng trường, giọng nói trong sáng và hoạt bát của cô bé vang lên trong tiếng tan trường náo động.

Vẫn luôn hoạt bát và nói rất nhiều, thế nhưng tiếng lắm lời của cô bé lại như tiếng chim sơn ca khiến người ta cảm thấy thoải mái mà không có chút nào bực bội, có lẽ đây là một trong các năng lực đặc biệt của cô bé.

Với toàn bộ các bạn trong lớp, thậm chí là với toàn bộ học sinh của những lớp bên cạnh, cô bé đều có thể tạo dựng nên một mối quan hệ tốt đẹp. Cô bé có mị lực để làm được điều đó.

“Kojou không có việc gì. Hm, với tính của anh con thì chắc là chạy đi chơi bóng rổ với bạn rồi. Phải tới chạng vạng tối lúc ăn cơm thì mới chịu về.” Giọng nói nghe có vẻ hơi trẻ, người đứng ở cửa trường để đón và trả lời cô bé là một cô gái đeo mắt kính có vẻ lười biếng.

Sở hữu thân thể đẫy đà và chín mọng có thể tạo ra sự xung kích mang tính nổ tung đối với bất cứ nam giới nào, thế nhưng dung nhan thì lại thanh xuân tựa như thiếu nữ tạo nên một sự tương phản mãnh liệt, điều này khiến cho độ quyến rũ của cô gái trở nên càng mãnh liệt hơn vài phần.

Cô gái được cô bé gọi là Mimori-chan chính là Akatsuki Mimori, trưởng bộ môn nghiên cứu của tập đoàn MAR, một xí nghiệp nổi tiếng cấp thế giới. Là trưởng bộ môn nghiên cứu của một xí nghiệp lớn như vậy, rất hiển nhiên, Mimori cũng là một người vô cùng nổi tiếng. Trên các tờ báo, tạp chí và rất nhiều tin tức, rất nhiều đều có tên của cô.

“Ồ? Cảm thấy… Sao Nagisa cảm thấy Mimori-chan có chút gì đó khang khác.” Đi tới bên cạnh của Mimori, cô bé Nagisa nghiêng cái đầu nhỏ và tò mò hỏi như vậy.

“Khang khác? Không có nha, mặc dù đúng có mấy tháng không gặp… A! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ người ta già rồi?” Nghe Nagisa hỏi như vậy, Mimori lẩm bẩm, rồi đột nhiên kéo tới vấn đề mà bất cứ cô gái nào cũng để ý.

Thế nhưng Nagisa nhỏ lắc đầu, sau đó cô bé nhìn kỹ Mimori một chút.

“PẶC!”

Tay phải gõ vào lòng bàn tay trái một cái, cô bé dường như đã nghĩ ra điều gì đó, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh.

“Đúng! Người ta biết rồi! Là cách ăn mặc của Mimori-chan! Lúc trước Mimori-chan lúc nào cũng ăn mặc loạn xì ngầu, không thèm để ý hình tượng của mình gì hết, nhưng mà bây giờ thì lại…”

Vẫn là bộ đồ lao động bên trong, cùng với chiếc blouse trắng khoác bên ngoài, thế nhưng lúc này, cách ăn mặc của Mimori đã không còn tùy tiện giống như trước nữa. Mặc dù nét mặt vẫn mang theo vẻ lười biếng quen thuộc, thế nhưng bất kể là mái tóc dài hay là cách ăn mặc cũng đều đã được sửa sang lại một cách tỉ mỉ và chỉnh chu, khiến cho người ta có cảm giác ngay ngắn rõ ràng.

“Hô ~~ Làm người ta tưởng là mình đột nhiên trở nên già, hóa ra Nagisa-chan chỉ đang nói chuyện đó nha.” Nghe cách nói của Nagisa nhỏ, Mimori thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đột nhiên lộ ra vẻ phức tạp: “Người ta cũng không muốn phải chỉnh trang lại tỉ mỉ như vậy nha, nhưng tại người ta đã hứa với Ye-kun là về sau không được ăn mặc luộm thuộm nữa. Ô ~~ Chỉnh trang lại y phục với tóc thật mệt quá. A…! Nagisa-chan để người ta ôm một cái đi. Thu lấy năng lượng của con gái cưng nào!”

Nói xong, Mimori lập tức ôm lấy Nagisa nhỏ và dùng mặt mình để cọ lấy cọ để lên mặt của cô bé.

“A… Mô! A… Hì hì… Nhột… Nhột mà… hóa ra là do Ye-chan sao? Nhắc mới nhớ, Mimori-chan có biết Ye-chan giờ đang ở đâu không? Vẫn đang làm việc chung với Mimori-chan sao? Từ lần trước tới đã sắp hơn một học kỳ rồi, Ye-chan vẫn không trở lại thăm người ta, cũng không nhắn tin gì hết. Có phải là đã quên chúng ta rồi không? Kojou-kun mỗi ngày đều nhắc tới Ye-chan, sắp sửa trở thành bà già luôn.” Nghe được cái tên mà mình rất để ý, Nagisa nhỏ lập tức lộ ra vẻ nhớ, rồi sau đó cô bé lập tức phàn nàn.

“Ye-chan sao? Cậu ấy vừa vặn phải đi công tác rồi, thế nhưng người ta cảm thấy là Ye-chan nhất định không quên hai đứa. Ừ, nhưng mà lâu như vậy không gọi điện một lần cũng thật là quá đáng. Khi gặp lại nhất định phải bắt cậu ta đền bù, đột nhiên không chào mà đi…”

“Ừm! Đúng! Mimori-chan nói đúng, Ye-chan tốt như vậy, nhất định sẽ không quên người ta với Kojou-kun. Nhưng mà lần sau gặp lại, người ta nhất định phải để cho Ye-chan ra máu một lần. Nhất định phải mua thiệt là nhiều thứ rồi bắt Ye-chan phải mang hết, để cho Ye-chan biết hậu quả của việc không chào mà đi.”

Hai vị mỹ nữ một lớn một nhỏ xúm đầu lại với nhau và phát ra tiếng cười tà ác đầy mưu mô. Cũng may mà xung quanh đã không còn ai, nếu không phỏng chừng sẽ bị dọa sợ tới chạy mất dép. Quả nhiên là thứ càng đẹp thì càng nguy hiểm.

“Được rồi! Giờ chúng ta về nhà trước đi, Nagisa-chan. Còn nửa tháng nữa là tới kỳ nghỉ, tới lúc đó phải đi Malta.”

“Uh! Cái kia… Tới… Tới lúc đó Mimori-chan sẽ đi chung với Nagisa sao?”

“A… ~~ thật xin lỗi, Nagisa-chan, người ta tối đa chỉ có thể đi cùng với con tới giữa đường, tại có việc quan trọng…” Vẻ mặt xin lỗi, Mimori chắp tay lại và cười lấy lòng, rồi đột nhiên, cô nói: “A, đúng! Còn Kojou-kun! Lúc đó để Kojou-kun cũng đi chung, nếu vậy tới lúc mẹ đi thì Nagisa-chan không cần phải thấy cô đơn nữa.”

Được rồi, cô bé biết ngay. Lại là kiểu làm việc không chịu trách nhiệm này.

Để cho hai anh trai, chưa tốt nghiệp tiểu học, mang theo đứa em gái, cũng chưa tốt nghiệp tiểu học, đi tới nơi đất khách quê người xa lạ một mình, trên đời này có kiểu cha mẹ nào như thế sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio