“… dường như là hướng này. Không sai! Chỉ cần lần này chúng ta có thể thành công, vậy thì chúng ta có thể lập tức rút lui khỏi nơi này. Mặc dù suốt nửa tháng trời không có tin tức gì của Kūgeki no Majo, thế nhưng tuyệt đối không thể thư giãn. Hơn nữa đây còn là mệnh lệnh đại nhân Christoph.”
Nơi này là khu vực biên giới tây bắc của Ikusaō Ryōiki, vùng đất do Primogenitor đệ nhất thống trị với diện tích lãnh thổ bao trùm Châu Âu.
Bất quá, khu vực này, thay vì nói là biên cảnh, chi bằng nói là một con đường thông quan thì chính xác hơn. Bởi vì không giống với khu vực Đông Nam, khu vực biên giới ở Tây Bắc của Ikusaō Ryōiki không phải là vùng giao tranh, cũng vì vậy mà những vương quốc và khu vực tự trị ở Tây Bắc có mối quan hệ khá tốt đẹp với Ikusaō Ryōiki. Tối thiểu theo biểu hiện bên ngoài thì là vậy.
Mà trong đó, vương quốc Aldegyr ở Bắc Âu là một trong các vương quốc có quan hệ bang giao nhiều nhất với Ikusaō Ryōiki.
Hiện giờ, những kẻ đang mai phục ở khu vực này chính là những kẻ khủng bố theo chủ nghĩa thú nhân chí thượng —— phái Hắc Tử Hoàng. Mặc dù nói là tổ chức khủng bố, thế nhưng sau khi mất đi đầu lĩnh thì những thú nhân của tổ chức này nói cho chính xác thì cũng chỉ còn là một lũ chó nhà có tang mà thôi.
“Đại nhân Bartom, ngài nói đại nhân Christoph rốt cục có chuyện gì gấp mà lại đột nhiên bỏ đi như vậy?”
“Đừng có lắm mồm! Làm cho xong chuyện của chúng ta đi! Chúng ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi, tò mò như vậy làm gì?”
Mặc dù lên tiếng cảnh cáo thủ hạ như vậy, thế nhưng trong lòng, Bartom thực sự cũng hơi có linh cảm bất an.
Hiện giờ, phái Hắc Tử Hoàng đã mất rất nhiều thành viên từ cấp thường tới cấp cán bộ, có thể nói là hầu như đã sắp tan đàn xẻ nghé. Ngay cả đội của bọn họ… có lẽ cũng sắp như vậy rồi. Bởi vì bắt đầu từ nửa tháng trước, bọn họ cứ phải chạy loạn khắp nơi, trốn đông trốn tây như một bầy chó nhà có tang.
Mặc dù ở bên ngoài thì nói rằng đây chỉ là chiến thuật, thế nhưng với những thú nhân vĩ đại như bọn họ, việc bị đuổi chạy khắp nơi mà không thể phản công quả thực là một việc quá chi là uất ức, thật là một sự sỉ nhục không thể nào diễn tả được. Tối thiểu thì với Bartom, hắn không ủng hộ kiểu chiến thuật này.
Nhưng không ủng hộ thì có ích gì? Hắn mặc dù cũng là cán bộ, thế nhưng cũng chỉ là cán bộ tuyến hai; còn Christoph, mặc dù có thứ hạng rất thấp trong tầng lớp cán bộ tuyến một, thế nhưng tuyến một chung quy vẫn là tuyến một.
Quan cao một cấp, đè chết người. Mặc dù về mặt thực lực, Bartom có tự tin là mình hoàn toàn không thua kém Christoph; thế nhưng theo phân phối của bộ chỉ huy, bọn họ cho rằng trí tuệ của hắn không tốt bằng Christoph, cho nên hắn buộc phải nhường ra vị trí thủ lĩnh trong đội của mình cho Christoph và lùi xuống ghế đội phó. Hiện nay, coi như có cam tâm hay không, hắn đều phải nghe lệnh của Christoph.
“Hừ! Chỉ cần nhịn thêm một lần này nữa là được rồi, sau đó ông đây hoàn toàn có thể ngồi chắc ghế cán bộ tuyến một! Ả ma nữ kia đã biến mất tăm suốt nửa tháng, phỏng chừng là đã bỏ đi. Tao không tin là mình xui tới như vậy, hết lần này tới lần khác không gặp, giờ lại đụng phải ả ngay lần cuối cùng.”
Mặc dù khi nói câu này thì biểu hiện của Bartom rất tự tin, cũng rất có khí thế; thế nhưng thực ra thì hắn cũng biết là mình chỉ đang cố tìm cách để nén cảm giác bất an trong lòng xuống mà thôi.
Bartom không thể không cảm thấy bất an. Bởi vì tối hôm qua, Christoph, người vốn phải ở đây để chấp hành nhiệm vụ chung với cả đội, đột nhiên chỉ nói một câu là ‘ngươi phụ trách nhiệm vụ lần này’ với hắn, rồi sau đó trực tiếp cuốn gói bỏ đi suốt cả đêm mà chẳng nói nguyên nhân. Hành động quái lạ này thực sự khiến Bartom cảm thấy bất an, cái tên kia nổi tiếng vì sự lươn lẹo, hắn đột nhiên cuốn gói bỏ đi như thế, đây có phải là đang cho thấy rằng đội của bọn hắn sắp gặp nguy hiểm không thể chống lại không?
Ngoài ra, vẫn còn hai nguyên nhân khác nữa khiến hắn cảm thấy bất an:
Một là địa điểm phục kích mà bọn hắn đang có mặt hiện giờ là địa điểm mà bọn hắn đã dùng để phục kích nhiều lần. Trước đây đã có mấy con ma cà rồng bị bọn hắn phục kích thành công ở đây rồi, giờ mà còn phục kích ở đây nữa thì độ nguy hiểm thực sự quá lớn. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì vốn dĩ đội của hắn đã phải rút lui từ lâu, thế nhưng vì nhiệm vụ lần này khá quan trọng nên đội của hắn bị giữ lại.
Hai là nhiệm vụ lần này của bọn hắn chỉ nói rằng phải mai phục ở đây để tiêu diệt một nhân vật vô cùng trọng yếu, thế nhưng lại không nói cụ thể rằng nhân vật đó là nhân vật nào.
Nhiệm vụ chỉ nói ‘đây là một nhân vật quan trọng hơn tất cả số ma cà rồng mà bọn hắn đã ám sát được trước đó’, rồi thôi. Với một đối tượng ám sát quan trọng như vậy mà lại chẳng cho thêm bất cứ thông tin nào, thử hỏi có sát thủ nào không cảm thấy bất an hay không? Cái mùi nguy hiểm thật quá nồng nặc.
Ngay cả thứ cơ bản nhân là thông tin về đối tượng ám sát cũng không có, mà lại muốn bọn hắn chạy tới đây phục kích một cách mù quáng? Lỡ như đối tượng mà kẻ có thực lực siêu quần thì sao? Lỡ bên cạnh đối phương có lực lượng phòng thủ vượt quá xa so với đội của hắn thì sao?
Đối mặt với lời chất vấn như vậy của hắn, lúc đó Christoph chỉ cười lắc đầu.
『 Xin yên tâm, thiếu úy Bartom. Thực lực của mục tiêu tuyệt đối không mạnh, ta có thể lấy đầu của mình để cam đoan. Đương nhiên, lực lượng hộ vệ của đối phương cũng không quá mạnh, để cho thiếu úy và hai mươi binh sĩ tinh anh của tộc chúng ta phục kích là đã đủ rồi, nhất định sẽ thành công. 』
Christoph dùng câu trả lời này để buộc Bartom phải buông tha việc truy vấn.
Không chỉ có vậy, trước lúc ly khai, Christoph còn cung cấp cho đội của hắn vũ khí ma đạo bọc thép cỡ lớn. Thứ vũ khí có sức công phá cực lớn có tiền mà cũng mua không được này, thật không biết là cái thằng Christoph đó lấy ở đâu ra.
“Thằng khốn ghê tởm! Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, tao nhất định sẽ cho mày một bài học.”
Chỉ cần có thể trở thành cán bộ tuyến một, vậy thì Bartom không cần phải nhìn sắc mặt của Christoph để làm việc nữa, cảm giác này thật quá uất ức.
Căm hận mà nghĩ như thế, đột nhiên, một tiếng thông báo có phần dồn dập chợt vang lên bên tai của Bartom.
“… Đại nhân Bartom! Đại nhân Bartom!”
“Cái gì?”
Đột nhiên bị cắt đứt mạch suy nghĩ, Bartom khó chịu mà nhìn về phía người cấp dưới đang gọi mình.
“Đại nhân, mau tránh ra. Chỗ đó! Ở bên trên ————”
Giọng nói của người cấp dưới có chút khiếp sợ, rất hiển nhiên là lúc này, ở trên đầu của Bartom đang xảy ra chuyện gì đó vô cùng đặc biệt.
Theo bản năng mà ngẩng đầu lên để nhìn, sau đó, cặp đồng tử của Bartom lập tức co rút lại.
“Đây —— đây là ————”
Một chiếc chiến hạm lơ lửng trong tầng mây, cùng với dấu hiệu mang tính tiêu chí.
“Vương thất Aldegyr!?”
–––––––––– phân cách tuyến ––––––––––
“… Ừm, người ta đã nói là không có chuyện gì mà… mẫu hậu, người cứ yên tâm đi. Chuyện này con gái có thể giải quyết rốt ráo một mình.” Trong hương khuê xa hoa, một bóng người nhỏ bé trông như yêu tinh và thiên sứ kết hợp thể đang cầm điện thoại mà vỗ ngực tự tin nói.
Đây là một thiếu nữ có độ tuổi chỉ khoảng chừng 14 – 15 tuổi, với mái trong bạc không linh và trong vắt tựa như ánh trăng, dung mạo thì đáng yêu và tinh xảo như thiên thần. Hiện giờ, trên gương mặt nhỏ hoàn mỹ nhưng có phần trẻ con kia, nét hưng phấn đang lan tỏa, đôi mắt thủy tinh to tròn màu lam nhạt chớp chớp và lóe lên những tia sáng của sự cơ trí.
Thiếu nữ Bắc Âu có khí chất tôn quý này tên là La • Folia • Rihavein, nàng có thân phận cao quý khiến cho vô số người phải ngưỡng vọng: nàng chính là trưởng công chúa của vương quốc Aldegyr, cũng tức là người thừa kế chính thức của vương quốc Bắc Âu này.
“Biết mà, người ta nhất định sẽ không để cho vương quốc chịu thua thiệt, cho dù là đối mặt với Ikusaō Ryōiki. Ngài cứ yên tâm mà chờ tin tốt của hài nhi đi, mẫu hậu.”
Không lâu sau, thiếu nữ tràn đầy tự tin mà cúp điện thoại; sau đó, đôi mắt vốn tràn đầy trí tuệ của thiếu nữ lập tức toát ra vẻ kích động cùng hưng phấn.
“Hô ~~~ ! Thật tốt quá! Rốt cục cũng được đi ra ngoài rồi! Ở trong vương cung thật là chán, cả ngày cứ phải học tập tri thức cùng lễ nghi, chẳng chơi gì được. Rõ ràng là người ta đã học xong hết, vậy mà cứ phải học đi học lại, mấy giáo viên trong vương cung thật là cứng đầu, cổ hủ.”
Miệng thì càm ràm như vậy, thế nhưng trên mặt của công chúa điện hạ có tên là La Folia lại không có vẻ oán hận mà chỉ có sự hưng phấn.
Cô bé không thể không hưng phấn, bởi vì cuối cùng thì cô bé cũng thành công trong việc trốn ra khỏi vương cung. Tranh thủ lúc mẫu hậu không để ý, cô bé đã tiếp nhận nhiệm vụ ngoại giao với Ikusaō Ryōiki và chui tót lên phi thuyền.
Nếu như trước khi phi thuyền cất cánh mà mẫu hậu của cô bé phát hiện ra là cô bé bỏ trốn, vậy thì có lẽ việc bỏ trốn của cô bé sẽ không thành công. Thế nhưng giờ, phi thuyền đã bay ra tới tận biên giới rồi, coi như có là mẫu hậu nghiêm nghị của cô bé thì cũng không thể bắt cô bé trở về được nữa.
Kế hoạch bỏ trốn thành công, đây là điều khiến cô bé sung sướng nhất, thậm chí vượt qua cả sự bất mãn đối với mấy vị giáo viên cố chấp trong cung đình.
Có thể đi ra và nhìn thấy thế giới bên ngoài, đối với một công chúa đang ở độ tuổi vị thành niên như cô bé thì đây quả thực là một điều gì đó vô cùng xa xỉ.
“Ikusaō Ryōiki sao? Mặc dù rất muốn được gặp Warlord-ojii, nghe nói Warlord-ojii là người mạnh nhất, nhưng mà đoán chừng là ojii sẽ không đích thân tới. Ừm, nhưng mà không sao! Biết về những ma cà rồng thuần huyết trực hệ khác cũng rất tốt. Mặc dù trong vương cung cũng có rất nhiều ma cà rồng, nhưng mà người ta còn chưa được gặp thuần huyết trực hệ với thế hệ cũ lần nào. Lần này nhất định không thể bỏ qua.”
Vừa lẩm bẩm, thiếu nữ vừa nhìn xuyên qua cửa sổ và ngắm nhìn bầu trời đêm. Bởi vì phi thuyền đi sứ bay ở độ cao gần như vượt qua cả tầng mây, cho nên từ vị trí căn phòng của cô bé trên phi thuyền, cô bé có thể thấy được rõ ràng cảnh bầu trời vào đêm đầy sao mỹ lệ và huyền ảo.
“Thật đẹp…”
Bị vẻ đẹp huyền bí và mỹ lệ của trời sao hấp dẫn, trưởng công chúa của vương quốc Aldegyr có chút thất thần. Thế nhưng, đúng vào lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, và sau đó toàn bộ phi thuyền bỗng dao động kịch liệt. Sự dao động bất ngờ tựa như muốn lật úp của chiếc phi thuyền khiến vị công chúa đang ngẩn người mất cân đối.
“A…? Xảy… Xảy ra chuyện gì rồi?” Trong sự kinh nghi, thiếu nữ vội vàng quay về phía cửa và lớn tiếng hỏi người hộ vệ đang gác bên ngoài.
“Bẩm công chúa điện hạ, dường như chúng ta bị phục kích. Xin ngài chớ ra ngoài để đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất cả mọi chuyện xin giao cho chúng tôi.”
“Phục kích?” Nghe được câu trả lời của hộ vệ, thiếu nữ ngạc nhiên mà thốt lên. Đây là địa vực nằm trong biên giới của Ikusaō Ryōiki, hơn nữa sứ đoàn của bọn họ còn bay tít ở trên trời, vượt qua cả tầng mây, vậy mà vẫn gặp phải phục kích?
Rốt cục là kẻ nào mà lại to gan đến như vậy?