Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 126 : la folia.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“———— các ngươi, lũ người thú chết tiệt! Dám tập kích sứ đoàn của Aldegyr!” Cầm thanh thánh kiếm màu vàng trong tay, người kỵ sĩ tức tối mà gầm lớn với tên thú nhân được võ trang đầy đủ ở trước mặt.

Bởi vì vụ tập kích quá sức là bất ngờ, nên đội hộ vệ của Aldegyr đã gặp phải thiệt hại không nhỏ. Bất quá, rất may là bên phe thú nhân cũng chẳng chiếm ưu thế được bao nhiêu, tất cả là nhờ vào hệ thống Völundr ( Völundr System ), một thứ kỹ thuật cao cấp đặc hữu của Aldegyr.

Sử dụng lò tinh linh của chiến hạm để vận chuyển một lượng linh lực lớn, hệ thống này có thể khiến cho linh cách của những thứ vũ khí thông thường tăng lên tới cấp bậc của thánh kiếm. Sau khi được trang bị những món vũ khí này, đoàn thánh kỵ sĩ của Aldegyr có thể tiêu diệt được ma tộc một cách dễ dàng. Cũng nhờ vậy mà ở Bắc Âu, đoàn Thánh kỵ sĩ của Aldegyr thậm chí được xưng là ‘Binh Đoàn Thiên Địch Của Ma Tộc’. ( Ở đây phải nói rõ, ‘thánh kiếm’ ở đây là cách gọi chung của những vũ khí dạng ‘đao’ hoặc ‘kiếm’ có tính sát thương đặc biệt lớn đối với ma tộc, mà không phải là chỉ riêng một loại kiếm nào đó. )

Sở hữu một lượng ‘thánh kiếm’ có chất lượng cực giai, đoàn kỵ sĩ của Aldegyr đã gây ra tổn thất khá nghiêm trọng cho nhóm thú nhân tập kích. Tuy rằng số lượng kỵ sĩ có thể chiến đấu ít hơn địch nhân, lại bị đối phương đánh lén một cách bất ngờ, thế nhưng tới thời điểm hiện tại thì số thú nhân còn sót lại cũng đã không nhiều, chỉ có le que vài cái; tất cả đều là những thú nhân mạnh nhất được trang bị quần áo kháng ma đặc biệt.

“Nói nhảm cái gì? Chúng ta là tồn tại chí cao vô thượng. Nếu đã dám cấu kết với Ikusaō Ryōiki cùng nhau làm chuyện xấu, vậy thì các ngươi đều đi chết đi. Vương quốc Aldegyr!” Thú nhân có cấp bậc cao nhất đứng ở ngoài cùng bên trái gầm lên dữ tợn, hai mắt bắn ra những tia nhìn cuồng bạo và thảm thiết, rất hiển nhiên là hắn đã lâm vào trạng thái cuồng bạo.

“Cái gì?! Ngươi —— phái Hắc Tử Hoàng!? Các ngươi chính là lũ khủng bố cặn bã cực đoan có ý đồ phá hoại giao ước Thánh Vực mà tộc thú nhân đã thanh minh?” Lời của tên thú nhân khiến cho những kỵ sĩ còn sót lại của đoàn thánh kỵ sĩ Aldegyr lập tức đoán được thân phận thực sự của kẻ tập kích.

Nghe được những lời sỉ nhục thốt ra từ miệng của các kỵ sĩ, những thú nhân còn sót lại lập tức đỏ ngầu cả mắt, cao giọng mà gầm thét.

“HỐNGGGGG!!!!!!!!”

“Tộc chúng ta là tộc chí cao, chỉ là kỵ sĩ của nhân loại mà dám càn rỡ như vậy, các ngươi đáng chết!!!!! Hừ! Chiếc phi thuyền này, nếu đoán không sai thì có chở vương thất của Aldegyr đúng không?”

Lời của Bartom khiến cho các kỵ sĩ lập tức trở nên nghiêm nghị: “Mi ————”

“Không cần phải che giấu làm gì! Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng kích động và gấp gáp của các ngươi là biết, nhất định có chở thành viên vương thất của Aldegyr. Ha ha ha ha! Vận may thật không tồi, chỉ cần bắt được thành viên của vương thất có mặt trên phi thuyền này, vậy thì chúng ta có thể bàn điều kiện với quốc gia của các ngươi và Ikusaō Ryōiki. Cái gì mà giao ước Thánh Vực? Ha ha ha ha! Chỉ cần vương quốc các ngươi và Ikusaō Ryōiki khai chiến với nhau thì tất cả sẽ chấp hết. Để bọn tao làm người châm ngòi cho cuộc chiến đó đi! Lên! Giết sạch bọn chúng!” Trừng to hai mắt, Bartom lập tức hạ lệnh.

“Rống ——————!!!!”

Những thú nhân còn sót lại vừa nhận được lệnh của Bartom thì lập tức ngửa mặt lên trời mà gầm lớn, ma lực điên cuồng phun ra, sau đó tất cả đều đồng loạt biến hình thành loài dã thú. Bộ dạng hung tợn của bọn chúng khiến cho người ta lạnh mình.

Chiến đấu không màng đến cái chết, đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của những kẻ theo chủ nghĩa cực đoan, nhất là khi đó còn là tộc người thú thì sự đáng sợ càng tăng lên vài lần.

Chỉ cần bị chúng theo dõi, vậy thì chúng sẽ liều chết mà tiêu diệt mục tiêu, không chết không thôi và bất chấp thủ đoạn. Những kẻ cực đoan mang trong mình dòng máu ẩn chứa sự hoang dại của loài mãnh thú này, quả thực là không thể khinh thường.

Nhìn thấy các thú nhân đã lâm vào trạng thái điên cuồng, các kỵ sĩ lập tức trở nên căng cứng.

“Nhất định phải liều chết mà giữ vững vị trí! Tuyệt đối không thể để cho lũ súc sinh ti tiện này tiến lên! Tín hiệu cầu cứu đã được phát ra, chỉ cần cầm cự thêm một chút nữa, người của Ikusaō Ryōiki sẽ chạy tới cứu viện! Vì vinh quang của kỵ sĩ! Thề sống chết bảo vệ công chúa!”

“ “ “Vì vinh quang của kỵ sĩ! Thề sống chết bảo vệ công chúa!” ” ” x N

Đoàn kỵ sĩ Aldegyr đồng thanh hô lớn, thể hiện quyết tâm ‘thà chiến tử cũng phải bảo vệ chủ nhân’ của mình.

Là kỵ sĩ của Aldegyr, tất cả những kỵ sĩ ở đây đều là những attack mage có cấp bậc không hề thấp, cộng với những bộ giáp và vũ khí có tính khắc chế cực mạnh đối với ma tộc, việc chiến đấu với ma tộc là sở trường của họ.

Chỉ đáng tiếc là lúc này, số kỵ sĩ còn có thể chiến đấu thực sự có phần hơi yếu so với địch nhân. Nói như vậy là bởi vì, trong số các kỵ sĩ ở đây, số người có thể khiến cho vũ khí hoàn toàn ‘tiến hóa’ thành ‘thánh kiếm’ cũng chỉ có một, đó là một vị đội trưởng, còn những người khác thì chỉ có thể mượn linh lực của lò tinh tinh để cho binh khí ‘tiến hóa’ một phần mà không thể hoàn toàn ‘tiến hóa’ thành ‘thánh kiếm’.

“Tên kia để cho ta, các ngươi giải quyết những khác. Làm nhanh lên! Dù chết cũng phải diệt sạch chúng!” Quát lên đầy hung lệ, thân thể của Bartom lập tức bành trướng.

Thân thể vốn cao gần ba mét lại một lần nữa biến lớn, mãi tới khi cao hơn bốn mét thì mới ngừng lại. Con tinh tinh khổng lồ cao hơn bốn mét gầm lên và vỗ ngực một cái, sau đó lập tức lao về phía vị đội trưởng.

Cuộc chiến sinh tử lại một lần nữa diễn ra, thú nhân và các kỵ sĩ lại một lần nữa xông về phía đối phương, ai cũng liều mạng để chém chết/xé nát đối thủ, dù bị thương cũng không tiếc.

Máu tươi và tiếng hét thảm thiết của những người sắp chết, dưới ánh trăng lạnh lẽo, trở nên vô cùng thê lương và buốt giá.

Ở tầng dưới, các kỵ sĩ và các thú nhân đang liều mạng mà chiến đấu, còn ở tầng trên của phi thuyền, một thiếu nữ tóc bạc có dung nhan đáng yêu như thiên sứ và tinh xảo như yêu tinh cũng đang vội vàng chạy về phía căn phòng đặt thuyền cứu sinh.

Tình huống ở bên dưới ra sao, thiếu nữ không biết, thế nhưng là một cô bé thông minh, thiếu nữ biết là mình tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Thân phận của mình lúc này có ý nghĩa chính trị vô cùng quan trọng, nếu như mình xảy ra chuyện vào lúc này, tuyệt đối sẽ tạo ra hậu quả khiến vô số người phải chết vô ích. Lúc này, sự an toàn của mình tuyệt đối là ưu tiên hàng đầu, các kỵ sĩ ở bên dưới biết như vậy, và bản thân cô bé cũng biết như vậy, cho nên cô bé lập tức hạ quyết định chạy về phía phòng đặt phi thuyền thoát hiểm.

Sở dĩ làm như vậy là vì thiếu nữ biết rằng lúc này, mình không thể chỉ ngồi yên trong phòng mà không làm gì, đó là hành vi vô cùng ngu xuẩn. Trái lại, việc chạy tới phòng đặt phi thuyền thoát hiểm lại là một lựa chọn khôn ngoan, bởi vì nếu tới được nơi đó, cô bé sẽ có nhiều lựa chọn hơn.

Giả như nếu đoàn kỵ sĩ bị diệt sạch, cô bé có thể lập tức leo lên phi thuyền thoát hiểm để bỏ trốn, còn nếu các kỵ sĩ chiến thắng, vậy thì càng tốt, cô bé cũng chỉ mất công chạy một chuyến mà thôi.

“A…! Vận may của người ta sao lại kém như vậy? Vất vả lắm mới ra được khỏi vương cung thì lại gặp phải khủng bố tập kích, chẳng lẽ thế giới bên ngoài thực sự nguy hiểm tới như vậy sao?” Vừa chạy, thiếu nữ vừa khẽ nhỏ giọng phàn nàn.

Bất quá, mặc dù miệng thì phàn nàn, thế nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ quái là trên mặt của thiếu nữ tóc bạc hoàn toàn không có chút sợ hãi hay lo lắng nào, dù rằng đây là lần đầu tiên thiếu nữ phải đối mặt với hành vi tập kích của bọn khủng bố.

“Theo báo cáo của hộ vệ thì kẻ tập kích là thú nhân. Trong lãnh thổ của Ikusaō Ryōiki mà dám tập kích sứ đoàn của Aldegyr đang đi sứ sang đây, chỉ có phái Hắc Tử Hoàng. Ừm, nghĩ kỹ lại thì thật muốn xem tình hình chiến đấu ra sao, mặc dù trước giờ đã thấy được cảnh thú nhân cấp cao chiến đấu qua phim ảnh, thế nhưng mà ————”

Đột nhiên, cô bé dừng bước lại và cảnh giác mà nhìn về phía hành lang lờ mờ ở phía trước.

Mặc dù không nhìn thấy bất cứ bóng người nào ở đó, thế nhưng trực giác của nữ nhân, không đúng, là trực giác của Miko ( linh môi ) đang nói cho cô bé biết rằng: ở đó có nguy hiểm đang ẩn nấp.

Thừa kế dòng máu của vương tộc Aldegyr, cô bé là một tài năng có thiên phú dị bẩm về mặt này, đây cũng là điểm khiến cô bé có một chút tự hào nho nhỏ.

“Ai đang ở đó? Xuất hiện đi! Đừng trốn trốn tránh tránh, đối phó với một bé gái mà còn cần phải đánh lén sao?”

Vừa nói, bàn tay nhỏ của cô bé bắt đầu len lén cầm chặt cây súng ngắn đặc chế được giấu ở sau lưng. Đừng thấy rằng cô bé chỉ mới có 14 – 15 tuổi mà lầm, thân là đệ nhất công chúa của hoàng thất, từ nhỏ thì cô bé đã phải tiếp nhận vô số huấn luyện, trong đó có cả việc thực chiến, hoặc nên nói rằng có hơn 60% lượng huấn luyện của cô bé là đổ vào mặt này.

Cũng vì vậy mà khi gặp phải tập kích, cô bé hoàn toàn không lo sợ. Năng lực cá nhân phối hợp với cây súng trong tay, cô bé có thể chiến đấu tay đôi với một ma tộc cấp cao mà không có chút vấn đề nào.

“Ai ya? Bị phát hiện rồi? Thật không ngờ là một bé gái nhỏ xíu như vậy mà lại cảnh giác với nhạy cảm như thế, thật không hổ là công chúa của Aldegyr!”

Theo tiếng nói đột nhiên vang lên, một bóng người cũng bắt đầu xuất hiện trong lối đi nhỏ có phần lờ mờ, và thiếu nữ tóc bạc lập tức sửng sốt tới mức đờ cả người ra khi nhìn rõ được dung mạo của người vừa xuất hiện.

Mái tóc màu tím bạc đầy lãng tử, đôi mắt yêu dị màu hổ phách, dung mạo tuấn mỹ tới bất phàm, cùng với khí chất cao quý tới mức thần bí.

Thiếu niên, tựa như hoàng tử ma cà rồng đi ra từ trong truyện cổ tích, đột nhiên xuất hiện trước mặt thiếu nữ. ‘Chẳng lẽ người này cũng là đồng bọn của những thú nhân tập kích sao?’ Thiếu nữ nghĩ vậy nhưng không chắc lắm.

Vì mải suy nghĩ và ngẩn người, nên thiếu nữ hoàn toàn không phát hiện rằng bóng người vừa xuất hiện ở trước mặt mình đã biến mất. Mãi tới khi một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng, hoặc nên nói là vang lên dán sát ở bên tai, thì thiếu nữ mới chợt giật bắn cả người mà lấy lại tinh thần.

“Xem ra vẫn còn chưa đủ chín chắn nha! Đối mặt với kẻ có thể là địch nhân mà lại mất tập trung và ngớ người ra như vậy là một việc rất nguy hiểm đó, công chúa La Folia.”

Bị giọng nói dán sát ở bên tai làm cho giật bắn cả người, thiếu nữ tóc bạc hoảng sợ mà quay đầu lại, và sau đó, cô bé trừng lớn đôi mắt tựa như băng tinh của mình, miệng há hốc ra đầy vẻ bất khả tư nghị.

“Ngươi… Ngươi ————”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio