“… Nếu như cô chịu hôn tôi một cái, vậy tôi sẽ cứu một người. Cứ hôn một cái là cứu một người, thế nào? Vụ trao đổi này thấy có lời không?”
Nghe được thiếu niên nói như vậy, La Folia có chút xúc động. Cô bé thật sự có chút xúc động muốn nhào tới mà cắn cho cái tên này một, không, là mấy cái. Cái tên này xấu xa này có còn chút tự giác nào của cường giả hay không?
Rõ ràng thực lực lợi hại như vậy, vậy mà chỉ vì muốn trêu đùa một cô bé chỉ mới có mười mấy tuổi như cô, thậm chí không tiếc đem cả một chiếc phi thuyền làm cho tan nát.
Ừ thì đúng là người trực tiếp động thủ gây ra hậu quả này là cô bé, thế nhưng mà nói cho cùng, nếu như cái tên trước mắt không giở trò trêu chọc thì cô bé có cần phải liều mạng mà làm cái chuyện vừa nguy hiểm lại chẳng có ích lợi gì như thế không? Cho nên nói chung, tất cả đều là do cái tên vừa ăn cắp còn vừa la làng này.
Mà không chỉ như vậy, cái tên này nãy giờ còn đang chạm, không, là bóp lấy bộ ngực chưa bao giờ bị khác phái đụng vào của cô. Đã vậy còn tiếp tục muốn mượn gió bẻ măng, để cho một người đường đường là công chúa điện hạ của vương quốc Aldegyr như cô phải chủ động hôn hắn, hơn nữa còn không chỉ là một cái. Đối với loại hồn đạm xấu xa khốn kiếp này, coi như có tốt tính hơn nữa thì cũng chịu không nổi nha.
“Ồ? Không muốn sao? Nếu không muốn vậy thì thôi, tôi không có vấn đề gì. Nhưng mà hình như có người thì lại có vấn đề à. Độ cao hiện giờ chắc chừng 10.000, không, hẳn đã hạ xuống còn có 6.000 mét đi? Từ đây rơi xuống mặt đất dưới kia không biết phải cần bao nhiêu thời gian? Ừ, tổng cộng là bốn người. Bốn vị kỵ sĩ trung thành vì bảo vệ công chúa mà nguyện liều mình chiến đấu dù chết cũng không tiếc, nếu không chết trong tay địch nhân mà lại chết oan chết uổng vì té thì…”
Nếu như bây giờ, La Folia mà có thực lực để phản kích, cô bé thề, mình tuyệt đối sẽ không do dự mà đem cái tên trước mặt lôi ra ngoài bắn chết 10 phút, không, là bắn chết 100 lần.
Coi như không bắn chết thì cũng phải roi da, nhỏ nế… Khục! Nói chung, từ nhỏ tới lớn, La Folia vẫn luôn không thích những kẻ giậu đổ bìm leo.
Thế nhưng bây giờ, lại có một kẻ giậu đổ bìm leo xuất hiện ngay trước mắt cô bé, mà đối tượng còn là chính cô, đã vậy cô bé còn không có quyền chọn lựa.
Có quyền chọn lựa sao? Tình huống này căn bản là không có quyền lựa chọn đi? Hoàn toàn không cần suy nghĩ cũng biết, nụ hôn đầu mặc dù rất trân quý, thậm chí là nụ hôn thứ hai, ba, tư sau đó cũng vẫn rất là trân quý, thế nhưng hoàn toàn chẳng là gì so với những người kỵ sĩ đã liều mình chiến đấu vì bản thân.
Nếu như bây giờ, mình từ bỏ những kỵ sĩ đó, vậy thì coi như qua ngày hôm nay, cho dù mình có được sống tiếp để tiếp tục nhiệm vụ hoặc trở về quê hương, vậy thì mình vẫn sẽ bị lương tâm khiển trách và tra tấn.
Nếu mình không cứu bọn họ, vậy thì đêm nay vĩnh viễn sẽ trở thành nỗi ác mộng không bao giờ nguôi bám theo bản thân tới hết đời.
Cho nên chuyện đó, mình tuyệt đối không cho phép.
Đừng có nói chỉ là nụ hôn đầu cùng với những nụ hôn sau đó, coi như có phải trả một cái giá đắt hơn nữa, thê thảm hơn nữa, mình cũng sẽ không do dự mà lựa chọn việc cứu những kỵ sĩ kia.
Chỉ là, dù đã quyết định như vậy, thế nhưng cô bé vẫn chậm chạm không mở miệng. Không phải là không dám, mà là vì…
Quay đầu lại và nhìn cái tên hồn đạm đang ôm mình như búp bê, nhìn thấy nụ cười đắc ý của hắn, cô bé chợt cảm thấy một nỗi sỉ nhục chưa bao giờ có.
Cho nên, cô bé chần chờ, do dự, giãy giụa.
Nhưng mà thời gian không đợi người, cảnh sắc ở bên dưới đã càng lúc càng rõ ràng. Cắn cắn răng ngà, La Folia hạ quyết tâm. Thở một hơi thật dài, quay lại, sau đó đôi mắt sáng ngời màu xanh trong vắt của cô bé nhìn chằm chằm vào thiếu niên, không mang theo chút biểu cảm nào.
“Híc, ánh mắt của cô như thế là có ý gì?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Không chỉ là ánh mắt, mà ngay cả ngữ khí và biểu lộ cũng đã biến thành triệt để khinh thường.
Đây là thủ đoạn của La Folia. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, thế nhưng cách đối phó với nam nhân, cô bé lại rất rành, đây là năng lực di truyền mà cô bé đã thừa kế được từ chính mẫu hậu.
“Nè! Như vậy là không có đáng yêu đâu nha ~ !”
“Tại sao ta lại phải biểu hiện sự đáng yêu với một tên địch nhân vừa vô sỉ, vừa biến thái, vừa xấu xa lại vừa khốn kiếp?”
“Địch nhân? Ha ha! Cô có lầm hay không? Nếu không có tôi, mấy cái tên baka ở đằng kia…” Đưa tay chỉ chỉ về phía bốn vị kỵ sĩ vẫn còn đang la í ới, “… liệu có thể còn sống mà la khỏe tới như vậy không? Cô có còn ở đây nguyên vẹn như thế này không? Giờ cô lại quay ngược lại và cắn tôi? Cô cảm thấy bốn cái tên kia còn chưa bị xé xác trong khi kẻ địch đã chạy tới tận khoang cứu sinh là nhờ ai? Cô không bị tên thú nhân phục kích rồi bắt đi là nhờ có ai?”
Giọng nói có chút thay đổi, thiếu niên ung dung mà giải thích cho La Folia, chẳng qua là, trong giọng nói đã chẳng còn vẻ đùa giỡn nữa.
Nghe được những lời chất vấn tựa như đùa cợt nhưng lại chẳng còn chút tí tửng nào của thiếu niên, trong lòng của La Folia chợt rung lên dữ dội.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, cô bé vẫn luôn cảm thấy cái tên này có chút gì đó không đúng. Cảm giác ‘có gì đó không đúng’ vô cùng nồng nặc lặp đi lặp lại nhiều lần khiến cô bé cảm thấy rất là không khỏe, rất là quái lạ.
Cái tên này, bất luận là ngôn ngữ, cách nói, hay hành vi, hoặc thậm chí là một loạt hành động dẫn đến kết quả sau đó, tất cả đều rất không đúng.
Thậm chí, ngay cả lần cô bé ‘ngoài ý muốn’ chém chết tên thú nhân đang nấp trong khoang cứu sinh cũng vậy, còn bốn vị kỵ sĩ sống sót ở đằng kia nữa.
Giờ, được đối phương nhắc nhở, La Folia cuối cùng cũng hiểu rồi. Trước đó, vì quá bối rối do sự xuất hiện của đối phương, cùng với bị năng lực của đối phương làm cho sợ choáng váng, đúng, là sợ choáng váng, cho nên mình mới không nghĩ ra được đáp án vốn đã rõ rành rành như vậy.
Ngay từ đầu, chân tướng đã vô cùng rõ ràng, và mình thậm chí đã đi tới ngay trước mặt của chân tướng đó, vậy mà mình lại bỏ qua. Người này xuất hiện ở đó là vì mình, nhưng không phải là vì trêu chọc mình, cũng không phải là vì ám sát.
Tại sao mình lại không nghĩ tới đáp án đơn giản đó? Chẳng phải trừ hai trường hợp trên ra, vẫn còn một trường hợp nữa khiến đối phương xuất hiện ở đó sao?
Kỳ thực thì nếu nghĩ kỹ một chút, rất dễ để có thể nhận thấy rằng đối phương xuất hiện ở đó là do đâu. Từ đầu tới cuối, đối phương vẫn luôn không hề có ác ý. Xuất hiện trước mặt mình, sau khi đã cứu những kỵ sĩ của Aldegyr, cũng chỉ là vì để xác minh sự an toàn của mình. Mà bây giờ, thay vì nói là đối phương giậu đổ bìm leo, còn chẳng bằng nói rằng đó chỉ là một trò đùa dai giữa những người bạn.
Hóa ra… Hóa ra cái tên khố… Người này tới đây là để cứu viện sao? Cứu những kỵ sĩ ở đằng kia? Cũng cứu công chúa của Aldegyr là mình?
Còn việc xảy ra trước khoang cứu sinh, hẳn là do hắn biết những chiếc thuyền cứu sinh kia cũng đã bị kẻ địch giở trò? Và tên thú nhân bị mình giết lúc đó cũng là vì đối phương biết mình sẽ ưu tiên chạy tới đó nên mới cho người nấp ở đó để phục kích?
Nếu như không có hắn…
“Hầy! Thật chẳng đáng yêu gì. Vốn chỉ định cho cô nếm thử cảm giác nguy hiểm khi chiến đấu một chút, để cô biết thế giới thực bên ngoài tàn khốc tới mức nào, tranh thủ để gõ tỉnh cô, đỡ mất công về sau cô cô bị thương do chủ quan coi thường độ nguy hiểm trong chiến đấu, tiện thể cho cô có chút kinh nghiệm… Ờ, đúng rồi, còn việc giết cái tên kia coi như là để cô tự tay báo thù, để cho cô đỡ thấy bứt rứt.” Giống như là đã chẳng còn chút hứng thú nào, thiếu niên giải thích cho La Folia với giọng bình thản và dửng dưng.
Ầm ——!!
Giống như có thứ gì đó nổ vang ở trong đầu, La Folia ngơ ngác mà nhìn vào gương mặt điển trai đã trở nên dửng dưng ở trước mặt, trong lòng run lên.
Hóa ra, vẫn còn một nguyên nhân sâu sắc khác ẩn chứa trong những hành động đó? Là vì… mình sao?
“Được rồi, không đùa nữa, nếu cô đã không muốn tới vậy thì thôi. Vốn chỉ định đùa một tí để cô phân tâm, khỏi nghĩ lung tung, nhưng coi bộ tôi làm chuyện thừa rồi. Tôi cũng thừa nhận là mình làm vậy vì cũng có một chút muốn được trả ơn, nhưng cô đã như vậy thì thôi, tôi cũng chẳng muốn tự làm mình mất mặt. Bốn tên cái kia không sao hết, chút nữa sẽ có người của Ikusaō Ryōiki tới đây để tiếp ứng mấy người. Lần này coi như là tôi rảnh hơi làm chuyện thừa ———— A…?”
Còn cần nhiều lời nữa sao?
Mặc dù La Folia biết rằng cái tên này chỉ đang khích tướng, đang muốn bắt nhưng cố tình giả vờ tha, thế nhưng sau khi nghĩ thông suốt được mọi chuyện, cô bé lại vẫn cam tâm tình nguyện mà nhảy vào trong bẫy của hắn. Bởi vì, dù đối phương rất đáng ghét, thế nhưng, cô bé lại cảm thấy có chút gì đó… thân cận.
Không phải là do cô bé ‘tiện’ hay gì, mà chỉ là do từ bé tới giờ, vẫn chưa có ai đối xử với cô bé bằng thái độ thân cận và ngang hàng như vậy. Đối phương chỉ nhìn cô bé như là chính cô bé, còn những thứ khác chỉ là công cụ để trao đổi mà thôi, không như những người khác.
Ngoài ra, cô bé cảm thấy thân cận với đối phương cũng là vì hôm nay, cô bé đã được trải qua quá nhiều ‘lần đầu tiên’, cảm xúc thật sự có chút khó khống chế.
Lần đầu tiên có người xem mình là ‘La Folia’, mà không phải là La Folia • ‘Rihavein’. Lần đầu tiên có người trêu chọc mình mà không chút cố kị, lần đầu tiên có người dám trêu đùa và ‘bức hiếp’ mình.
Xưa nay một mực thâm cư nơi vương cung, chưa bao giờ mình gặp được những việc khiến mình cảm thấy kích thích như hôm nay.
Mặc dù hơi cảm thấy tiếc nuối vì không thể chiến đấu chính diện với kẻ xâm nhập, thế nhưng mà tối thiểu thì mình cũng tự tay giết mất một kẻ tập kích muốn đánh lén mình.
Mặc dù không thể thành công dùng tàu cứu sinh để thực hiện một vụ đào thoát đầy mạo hiểm từ tay kẻ thù, thế nhưng lại được trực tiếp hưởng thụ một lần phi thuyền vỡ tan ngay trên trời và sau đó là rơi tự do ở độ cao gần 10.000 mét.
Tất cả những thứ này còn chưa đủ để gọi là kích thích sao?
Lúc trước, khi leo lên chiếc phi thuyền của sứ đoàn và rời khỏi vương cung, mình vẫn luôn mong mỏi lần đầu tiên này sẽ để lại trong đầu một hồi ức khó quên. Giờ, điều ước đó, thành sự thật.
Mặc dù không biết được thiếu niên này là ai, dù không biết được tên của hắn gọi là gì, cũng không biết tại sao hắn phải cứu mình. Thế nhưng, chỉ với tất cả những gì hắn làm cho mình, bất kể rằng trong đó có ý đồ hay không, cũng đều đã đủ để mình dâng lên nụ hôn đầu mà không hối tiếc.
Chính vì nghĩ như vậy, nên dù biết đối phương đang cố tình ‘dục cầm cố tùng’, thế nhưng cô bé vẫn nguyện ý trúng kế của đối phương.
Bất quá, La Folia thực sự quá xem thường sự tà ác của người trước mắt.
Ngay khi cô bé chủ động dâng đôi môi nhỏ của mình lên, ác ma chỉ ngẩn người trong một tích tắc rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Hai tay siết chặt lại, ác ma nhanh chóng thuận thế mà cạy mở hàm răng ngà của La Folia và luồn vào trong. Cứ như vậy, trong ánh mắt trừng to đầy vẻ không thể tin được của La Folia, cùng với ánh sáng lung linh của những vì sao đêm, vua của những loài ác ma bắt đầu nụ hôn của mình với công chúa nhỏ và ban cho công chúa nhỏ sự trải nghiệm chưa bao giờ có trong đời.
Đêm, bắt đầu dần khôi phục sự yên lặng của mình, thế nhưng lòng của công chúa nhỏ thì vẫn nhảy lên khó lòng mà bình tĩnh lại.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên giữa công chúa và ma vương, cũng là một cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ, bắt đầu cho những chuyện sau đó.