“Gan lớn quá nhỉ? Ngay cả công chúa của vương quốc Aldegyr mà cũng dám đùa giỡn cơ đấy? Hay tôi nên nói, cậu chỉ đang muốn chứng minh mình là một tên biến thái yêu thích tiểu loli?”
Bởi vì đang trong đêm tối, Ye Jian không thấy rõ lắm sắc mặt của Natsuki. Thế nhưng cậu có thể nghe ra được là trong giọng nói khó chịu của Natsuki dường như có mùi gì đó… chua chua thì phải?
Ảo giác sao? Là do mình tưởng tượng nên mới như vậy? Với tính cách của Natsuki, có thể có chuyện ghen sao?
Mà huống hồ, mình thật sự không có làm gì nha, nói cứng thì là do con bé tự chủ động đó chứ?
Hơn nữa mình vì hồi báo nụ hôn đầu của con bé nên cũng có tặng lại cho con bé một cây thánh kiếm thực sự. Như vậy, việc hôn con bé cũng không coi như là biến thái đi?
“Khục! Tôi chỉ là muốn cứu con bé với cho con bé được thực chiến chút xíu; hơn nữa, chẳng phải tôi cũng hoàn thành nhiệm vụ, không để cho mấy tên thú nhân kia thực hiện được việc bắt cóc rồi đó sao?”
“Hừ!”
Tiếng ‘hừ’ lạnh lùng dường như khiến cho màn đêm xung quanh trở nên càng thêm yên tĩnh.
“Đừng lãng phí thời gian! Nếu ở đây đã có mấy con tôm nhỏ, vậy lớn, hẳn cũng chưa chạy được bao xa!”
“Yên tâm! Tôi đã nắm được phương hướng đại khái rồi. Lần này thu hoạch thực không tệ, không chỉ có cái tên Christoph gì đấy, mà ngay cả tung tích của cái tên Tử Hoàng Đệ chúng ta gặp được hồi trước cũng tra được. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì lần này chúng ta phỏng chừng sẽ hốt được một mẻ lớn.”
“Tử Hoàng Đệ?”
Quả nhiên, ngay khi vừa nghe được tình báo từ miệng của Ye Jian, giọng của yêu tinh nữ hoàng lập tức dịu xuống một chút.
“Uh, là hắn. Bất quá, có một chuyện Natsuki-chan nhất định không thể tưởng tượng được, đó là cái tên quân sư mà chúng ta đánh chết lần trước, hồi còn ở trên đảo Itogami, hóa ra lại là đồ giả. Người thật thực ra vẫn còn sống, hơn nữa còn phục vụ bên cạnh cái tên Tử Hoàng Đệ kia.”
“Cái gì? Cậu nói tên Tejarov lần trước là giả?”
“Không! Không phải nói cái tên Tejarov đó là giả, mà là thân phận ‘quân sư’ của hắn là giả. Cô biết cái trò ‘hình nhân thế mạng’ không? Cái tên Tejarov kia thực ra chỉ là hình nhân thế mạng của tên quân sư thật. Ở bên ngoài thì hắn đóng vai như một quân sư thực sự, thế nhưng bên trong thì thực ra có một người hoàn toàn khác đóng vai quân sư và phục vụ cho phái Hắc Tử Hoàng. Cái tên quân sư thật đó hình như tên là Das gì đó… chờ chút…”
“Das • Phillips.”
Ye Jian chỉ hơi nhắc một chút thì Natsuki đã lập tức nói ra được cái tên mà Ye Jian chẳng buồn nhớ. Khi nhắc đến cái tên này, giọng của Natsuki trở nên có phần nghiêm túc.
“A! Đúng! Là Das • Phillips! Mà sao vậy, Natsuki-chan? Cái tên đó bộ rất khét tiếng sao?”
“Không! Nếu so sánh với Hắc Tử Hoàng đã chết, cùng với Tử Hoàng Đệ Hazārofu thì tiếng tăm của cái tên này chỉ coi là tầm thường.”
“Hửm? Vậy tại sao…”
“Thế nhưng tư lịch của hắn trong phái Hắc Tử Hoàng lại rất già. Có thể nói hắn là một trong những kẻ có tư lịch sâu nhất của phái Hắc Tử Hoàng, là một trong các nguyên lão đã đi theo Hắc Tử Hoàng ngay từ khi phái Hắc Tử Hoàng thành lập. Đồng thời, lai lịch của hắn cũng rất thần bí, ngoại trừ việc hắn không phải tới từ Ikusaō Ryōiki ra thì không có bất cứ manh mối nào về hắn cả.”
Những thông tin mà Natsuki vừa tiết lộ hẳn là tài liệu cơ mật nội bộ của đảo Itogami về phái Hắc Tử Hoàng.
Ye Jian ít nhiều cũng có quyền lợi được biết một chút tình báo mà đảo Itogami đã thu thập được về các cơ quan tổ chức có mặt trên thế giới, đương nhiên trong đó cũng có cả phái Hắc Tử Hoàng.
“Nói như vậy tức là cái tên ‘Das’ gì đấy mà cô vừa nói, xem như là nguyên lão khai triều của phái Hắc Tử Hoàng? Vậy thực lực của hắn thế nào?”
“Bên ngoài thì tạm xác định là thú nhân thượng vị, nhưng bên trong, tới bây giờ thì chúng ta vẫn chưa có được tình báo chính thức nào về việc hắn từng chiến đấu. Nói đơn giản là chúng ta hầu như không biết gì về thực lực của hắn hết.”
Dường như mỗi khi nhắc tới lũ thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng thì Natsuki vẫn luôn rất thiếu kiên nhẫn, chẳng nói được mấy câu thì trên gương mặt tinh xảo của cô lại lộ ra vẻ khó chịu.
“Nếu như quả thật là hắn, vậy… Cậu có cách nào không?” Đôi mắt xanh thẳm của nữ phù thủy lập tức nhìn chằm chằm vào mắt của Ye Jian, cứ như cô đang muốn nói rằng: đừng có nói với tôi những câu nói nhảm như là ‘tôi chẳng có cách gì hết’.
“Hiện giờ thì hành tung của bọn chúng ra sao tôi còn không rõ, nói gì tới biện pháp? Tôi cũng chỉ mới nắm được phương hướng đại khái của chúng, bất quá, nếu miễn cưỡng phải nghĩ ra cách thì đúng là vẫn có một cách. Natsuki-chan, cô biết di tích Malta chứ? Cái chỗ đặt linh cữu số 12 của primogenitor đệ tứ ấy?”
“Hả?” Đột nhiên nghe Ye Jian đề cập tới primogenitor đệ tứ cùng với tố thể số 12, Natsuki lập tức cảnh giác mà nheo mắt lại.
“Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ muốn nói là lần này, theo tin tức nội bộ, thì chẳng phải là Tử Hoàng Đệ cùng với cái tên Das gì đấy đang có mưu đồ với primogenitor đệ tứ sao? Mà tung tích tôi lấy được về chúng lần này lại cho thấy là bọn chúng đang chạy thẳng tới Địa Trung Hải. Ở Địa Trung Hải, ngoại trừ di tích Malta ra, cô nói xem còn nơi nào có truyền thuyết về primogenitor đệ tứ nữa hay không?”
“…”
Nhìn chằm chằm vào mắt của Ye Jian và không nói một lời, Natsuki dường như đang cố tìm ra một thứ gì đó. Một hồi lâu sau, cô mới nhẹ giọng mà hỏi lại một lần: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Lấy được từ trên người của tên thú nhân cán bộ kia, tuyệt đối không sai. Tất nhiên không thể loại trừ khả năng hắn chỉ là một con chốt thí nên cũng bị lừa, bất quá khả năng này quá nhỏ; dù sao thì bên phe thú nhân, hẳn không có ai dự đoán được là tôi có năng lực này. Tối thiểu thì cho tới hiện tại, người duy nhất biết được năng lực này của tôi cũng chỉ có một mình cô. Bọn chúng hẳn vẫn còn đang rất tự tin vào năng lực bảo lưu tình báo của mình.”
Cách nói của Ye Jian cũng không sai. Nếu theo lẽ bình thường, chiêu thức mà phái Hắc Tử Hoàng dùng để đề phòng việc thành viên bị khai thác tình báo sau khi bị bắt được, thật sự rất là sắc bén, đủ hung ác và cũng đủ triệt để. Có thể nói là nếu như không có Ye Jian ở đây, phỏng chừng là từ đầu tới đuôi, Natsuki vẫn còn đang bị đối phương nắm mũi mà dẫn đi chỉ vì không thể tìm được thông tin tình báo hữu dụng.
Người nghĩ ra được phương pháp này không phải là ai khác, mà chính là cái tên Das vừa được Natsuki nhắc tới trước đó. Từ hành vi này của hắn, có thể thấy được rằng đây là một kẻ vô cùng thông minh, cũng vô cùng độc ác. Bất quá, dù hắn có thông minh và độc ác hơn nữa thì cũng không thể ngờ được là trên đời này vẫn còn có một kẻ như Ye Jian, lại có thể lấy được ký ức từ thi thể, mặc dù chỉ là một phần rất nhỏ.
Nếu giả như đối phương mà đoán được, vậy thì Ye Jian đoán chừng sẽ không nhẹ nhõm được như hiện tại; bởi vì nếu trường hợp đó xảy ra thì có 80% khả năng là đối phương chính là Thanh Trừng Giả được ‘quả trứng thúi’ chủ thần phái tới, còn 19% còn lại là đối phương có thể cũng tới từ Khu Vườn Nhỏ giống cậu và có năng lực dự đoán đặc thù, 1% cuối là để phòng hờ trường hợp cậu không thể dự đoán nổi do thiếu kiến thức.
Nói chung, bất luận nghĩ theo kiểu nào thì nếu đối phương có thể đoán được là cậu có năng lực này, vậy thì đây sẽ là một cuộc chiến gian khổ đối với Ye Jian.
Có thể không gian khổ sao? Vận mệnh của cậu cùng với tất cả những việc có liên quan tới cậu đều là thứ khó có thể dự đoán nhất trong thế giới nhị thứ nguyên. Sự tồn tại của cậu có vị cách thật sự quá cao, từ sau khi cậu ký khế ước đồng sinh cộng tử với Virus thì vận mệnh của cậu hầu như đã trở thành một thứ không thể nào dự đoán nổi.
Thế nhưng ngược lại, nếu như ai có thể dự đoán được những thông tin về cậu, vậy thì thực lực của đối phương tuyệt đối là quăng xa cậu tới những mấy thế giới, hoặc là đối phương có năng lực đặc biệt cực kỳ xuất sắc về mặt này.
Hai trường hợp trên, bất kể là trường hợp nào đi nữa thì cũng đều là tin cực xấu với Ye Jian. Trước chưa nói tới sự khác biệt về thực lực, chỉ nói riêng việc bị đối phương dò ra được tình báo cũng đã là một tin rất xấu.
Đối với mọi thần ma, việc bị người khác biết được thông tin tường tận về mình luôn là một chuyện không thể nào chấp nhận được, bởi vì điều đó chẳng khác gì tính mạng của mình đang bị đối phương nắm trong tay. Nếu như gặp được người như vậy, lựa chọn ưu tiên hàng đầu của mọi thần ma luôn là tiêu diệt, diệt được thì nhất định phải diệt, còn nếu diệt không được, vậy thì phải tìm cách thu phục, hoặc là chạy càng xa càng tốt, chạy tới nơi nào mà đối phương không dò nổi thì mới thôi.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều là chuyện không thể nói với người xa lạ.
“Hiện giờ, chúng ta có hai phương án: một là trực tiếp đuổi theo truy sát tên Hazārofu gì đó, còn hai là chạy tới Địa Trung Hải và ngồi ôm cây đợi thỏ. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể kết hợp thêm với việc giám sát tình hình bên Malta, để một khi xuất hiện tình huống gì đặc biệt, chúng ta có thể kịp thời biết được mà chạy tới đó. Tóm lại, tôi thì sao cũng được, tùy Natsuki-chan chọn thôi. Nha, nếu như cô muốn chạy tới địa ngục, vậy tôi cũng không ngại đi chung với cô.”
“Bớt nói nhảm đi! Cậu tưởng tôi không biết cái đầu baka của cậu đang nghĩ cái gì sao? Trước ưu tiên việc đuổi bắt Hazārofu, nếu không được, vậy thì cũng chỉ có thể chạy tới Địa Trung Hải. Tôi cảnh cáo cậu trước: tốt nhất là đừng có tham dự vào chuyện của primogenitor đệ tứ.”
Dường như đã biết được chút gì đó, Natsuki vẫn luôn rất không tán thành việc Ye Jian có ý đồ nhúng tay vào chuyện của primogenitor đệ tứ.
Mấy lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, dường như đối với thịnh yến của Kaleid Blood, Natsuki vẫn luôn rất không chào đón.
“Biết rồi! Nói thực thì với bản thân của primogenitor đệ tứ, tôi cũng chẳng có hứng thú gì mấy.”
Thế nhưng chuyện tới bây giờ, cho dù cậu có không muốn tham dự thì cũng đã sớm bị cuốn vào trong vòng xoáy này. Nếu muốn nhảy ra, trừ khi cậu bằng lòng làm lơ tất cả, vậy thì còn có thể. Thế nhưng, cậu làm được sao?
Không thể nào! Bởi vì buổi thịnh yến này có dính líu tới quá nhiều thứ, mà cậu thì lại nhất định phải cứu một số người, vãn hồi một số việc. Nếu đã tới thế giới nhị thứ nguyên, vậy thì làm sao có thể ngồi yên mà nhìn những thứ mình cho rằng tiếc nuối tiếp tục diễn ra chứ? Nhất là khi bản thân có đầy đủ thực lực để thay đổi chúng.
Còn về phần thịnh yến của Kaleid Blood với ma cà rồng mạnh nhất thì đúng như Ye Jian đã nói, cậu chẳng hứng thú. Tối đa cậu cũng chỉ quan tâm xem là 12 con kenjuu kia có thể cho Fenrir ăn no được tới mức nào thôi.
Ngoài ra cậu cũng rất có hứng thú đối với những bí mật được che giấu đằng sau buổi thịnh yến này. Hiện giờ, việc tìm tòi những bí ẩn đó xem như là một trong các thú vui của cậu.
‘Thật chờ mong là mình sẽ tìm ra được thứ gì.’ Ye Jian nghĩ thầm.