“Haizz ~ ! Để cho cậu anh trai mới vừa tốt nghiệp tiểu học dẫn theo đứa em gái còn chưa tốt nghiệp tiểu học đi nước ngoài một mình, trên đời này còn kiểu cha mẹ nào vô trách nhiệm hơn vậy nữa không trời?” Đứng trong phòng chờ xe của phi trường, một thiếu niên khoảng chừng mười tuổi cầm hai chiếc va li và thở dài. Vẻ mặt của cậu bé lúc này cứ như là một ông cụ non.
Tên của cậu bé mười tuổi có vẻ mặt như ông cụ non này chính là Akatsuki Kojou, một học sinh vừa tốt nghiệp tiểu học.
Nghĩ tới những việc sắp phải đối mặt trong quãng thời gian sắp tới, Kojou nhỏ thật sự cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Vốn dĩ tưởng rằng mình có thể được tận hưởng một kỳ nghỉ xuân hiếm hoi thật vui vẻ, sau khi đã hoàn thành việc vật lộn với những bài thi cuối kỳ vạn ác kia. Ai ngờ, chỉ vì sự vô trách nhiệm của người nào đó mà giờ cậu bé buộc phải từ bỏ kỳ nghỉ xuân của mình và xuất hiện ở đây cùng với em gái, cốt cũng chỉ để tìm một gã đàn ông cũng vô trách nhiệm không kém khác, người mà cậu vẫn hay gọi là ‘cha’.
“Ba thì không tính, ai ngờ mẹ cũng… Tới Hồng Kông là xuống phi cơ luôn, chẳng lẽ mẹ không sợ mình với Nagisa xảy ra chuyện gì sao?”
Người mẹ mà Kojou vừa nhắc tới chính là Akatsuki Mimori, chủ nhiệm tổ nghiên cứu của xí nghiệp ma đạo MAR nổi tiếng. Vốn là cả ba cùng nhau xuất ngoại, thế nhưng khi tới Hồng Kông, Mimori cứ thế mà quay đầu đi thẳng, vô tư bỏ mặc cho Kojou nhỏ và Nagisa nhỏ tiếp tục đi tới một nơi xa lạ để tìm bố một mình, chẳng thèm quan tâm xem liệu cả hai có thể tới nơi an toàn hay không.
“Ôi ~~ ! Vậy là xem như đi tong kỳ nghỉ xuân này của mình rồi! Chờ mong lắm mới đợi được tới ngày tiếp xúc với bóng rổ trung học, vậy mà… Thật đúng là một ông bố tồi tệ khốn kiếp!”
Ngoài miệng thì càm ràm như vậy, thế nhưng Kojou nhỏ cũng chỉ nói thôi, không mấy để việc này trong lòng. Dù sao thì cậu bé biết là cha mẹ của mình vốn là những người như vậy; từ bé tới giờ, cậu với Nagisa nhỏ đã phải đối mặt với những tình huống như thế này hằng mấy chục lần rồi, nếu mà để trong lòng thì còn sống thế nào?
Song thân đều là những người vô trách nhiệm, quanh năm suốt tháng cứ luôn mải miết lang thang đây đó ngoài nước ngoài. Có thể nói là chính vì vậy mà cả Nagisa và Kojou nhỏ đều trở nên trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa tuổi, nhất là Kojou. Biến thành ông cụ non ở cái tuổi này, cậu bé cũng không muốn nha, thế nhưng ai bảo hoàn cảnh là như vậy chứ? Cậu bé có không muốn cũng không được.
Đương nhiên, nói thì nói thế, chứ cậu bé cũng không cảm thấy có điểm nào không hài lòng về cuộc sống của hai anh em hiện giờ. Hai anh em sống nương tựa và sinh hoạt với nhau với những người hàng xóm tốt bụng như hiện tại cũng không phải là chuyện gì tệ lắm. Bản thân cậu bé thì rất hiểu chuyện, còn em gái thì là một bà nội trợ nhỏ toàn năng, những người hàng xóm xung quanh cũng rất tốt bụng, tiền sinh hoạt thì cũng chẳng thiếu thốn. Nói chung là không có gì để phải phàn nàn.
Không! Có! Vẫn có một việc phải phàn nàn, đó là việc mỗi khi tới kỳ nghỉ thì hai anh em cứ thỉnh thoảng phải chạy ra nước ngoài một mình mà không có người lớn đi kèm, cốt chỉ để phụ giúp ‘ai đó’ như hiện tại. Vinh vào cớ ‘Nagisa thừa kế dòng máu vu nữ và linh môi từ bà nội’, hai vị song thân quý hóa thường xuyên gọi điện về để kêu Nagisa chạy tới chỗ họ đang làm việc để hỗ trợ.
Mà nơi họ đang làm việc là ở đâu? Là ở nước ngoài! Bảo một bé gái như Nagisa đi nước ngoài một mình, thử hỏi thằng anh trai như cậu bé có thể không lo lắng mà đi theo không? Cho nên kết quả cuối cùng thường là hai anh em đều phải hi sinh kỳ nghỉ tốt đẹp của mình để bay ra nước ngoài để phụ giúp ai đó.
Giống như lần này cũng vậy. Vốn còn tưởng là mình có thể có được một kỳ nghỉ xuân thật thoải mái và vui vẻ ở nhà, thế nhưng giờ cậu bé lại phải chạy tới tận đây chỉ vì không yên tâm việc để em gái đi ra nước ngoài một mình. Ừ thì quả thực là cậu bé cũng chẳng lớn hơn Nagisa được bao nhiêu, thế nhưng năng lực là một chuyện, còn trách nhiệm thì lại là chuyện khác. Hơn nữa, cậu bé cảm thấy mình vẫn rất có tiềm chất trong việc làm cu li trong những trường hợp này, tối thiểu thì em gái của cậu sẽ không cần phải lo lắng tới việc xách va li hay việc xếp hàng mua vé máy bay.
“Đừng ỉu xìu như vậy nha, Kojou-kun! Từ hồi lên máy bay tới giờ, chẳng thấy anh hăng hái một chút nào. Hiếm lắm mới có dịp đi hải ngoại để lữ hành như hiện giờ, nếu không cố gắng tận hưởng thì thật lãng phí nha. Anh muốn ăn bánh bích quy cà phê không? Em chia cho anh một nửa.”
Nhìn thấy Kojou đứng im mà thở dài một cách khổ não, Nagisa nhỏ lập tức xáp lại gần và an ủi. Trên mặt treo một nụ cười hưng phấn, cô bé vừa chạy đi mua quà về, là bánh bích quy cà phê đặc chế của Italy. Phe phẩy chiếc đuôi tóc dài tới tận eo được buộc ở sau ót, Nagisa nhỏ lục lọi và đưa một nửa số bánh mà mình mua được cho Kojou.
Tiện thể nói luôn, hiện giờ thì cả hai anh em Kojou đang có mặt ở Rome. Nơi mà cả hai anh em muốn tới là Malta ở Địa Trung Hải, chỉ là hiện giờ thì máy bay đang đáp xuống trạm trung chuyển ở Rome nên cả hai mới có mặt ở đây như hiện tại. Theo như kế hoạch thì ở đây, hai anh em sẽ nhận được điện thoại từ người được ông bố vô trách nhiệm của cả hai phái tới.
“Thôi! Không cần! Em cứ giữ lại mà ăn. Mà từ hồi lên máy bay tới giờ, em đã ăn nhiều tới như vậy rồi, giờ vẫn còn muốn ăn nữa sao?”
“Đương nhiên là muốn! Loại bánh bích quy thủ công khó gặp được này, nếu gặp được tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không sau này biết tới bao giờ mới được ăn lại lần nữa? Đúng rồi, thật sự không sao chứ? Kojou-kun còn phải chọn trường trung học mình thích, bóng rổ bên kia…” Nói tới đây, Nagisa nhỏ hơi lo lắng mà nhìn Kojou.
“Thôi! Cũng không sao! Về bóng rổ thì, tới đâu cũng vậy. Dù sao thì với kỹ thuật chơi bóng của anh, có tới chỗ tệ một chút thì cũng không phải là vấn đề.” Phất phất tay, Kojou nhỏ nói với vẻ ‘không có việc gì’. Coi như là có việc gì thì cũng không thể bày tỏ điều đó với em gái mình, dù sao việc tới đây là do mình tự nguyện, không liên quan gì tới Nagisa. Nếu có muốn trách, vậy thì phải trách cái ông già vô trách nhiệm kia mới đúng.
“………! Cũng đúng! Thật xin lỗi, Kojou-kun! Để anh phải đi theo em tới đây.”
“Em có lỗi gì mà xin chứ? Lại nói, giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?” Không muốn tiếp tục chủ đề vì sợ em gái mình khó chịu, Kojou nói sang chuyện khác.
“Chuyện đó sao? Nghe nói là bạn của Gajou-kun sẽ tới đây để đón chúng ta. Hình như là ở đài cố vấn hàng không…”
Nagisa còn đang nói thì đột nhiên bị một người đàn ông nước ngoài xa lạ va trúng một cái.
Đột nhiên bị va trúng, Nagisa nhỏ không kịp phản ứng mà té sấp về phía trước. Cũng may là Kojou phát hiện kịp thời nên vội vàng vươn tay mà đỡ được em gái mình.
Người đàn ông kia dường như cũng phát hiện ra sự bất cẩn của mình nên vội vàng khoát tay xin lỗi. Chỉ bất quá vì ngôn ngữ không thông nên Kojou không hiểu được là đối phương đang nói gì, dù sao thì cả cậu và Nagisa nhỏ đều không có ai rành được tiếng Ý.
Cậu bé cũng chỉ có thể dùng vốn tiếng Ý nửa vời của mình để đáp lại đối phương.
“A, thật có lỗi… Cái kia…”
“Huh… Diniente.”
“A, không có việc gì! Không có việc gì.”
Nói chuyện xong, người đàn ông kia cười rất vui vẻ rồi quay người đi. Kojou nhỏ thấy vậy thì cười phất tay đáp lại.
Thế nhưng một chớp mắt sau đó, nụ cười của cậu bé cứng ngắc.
“Kojou-kun. Hành lý ——!”
Chả cần em gái cậu nhắc nhở, Kojou cũng đã thấy được chiếc va li của mình đã mất tự khi nào, và nó đang nằm gọn trong lòng của người đàn ông đang bỏ chạy.
Này! Trong đó mặc dù không có bao nhiêu tiền, thế nhưng tất cả những thứ quan trọng khác như vé máy bay cùng hộ chiếu vân vân đều nằm trong đó hết đấy. Nếu như mà bị cướp thì cậu và Nagisa sẽ có phiền toái lớn.
“Tên khốn kiếp kia! ĐỨNG LẠI!!!!!!!” Ngay lập tức, Kojou nổi giận mà gầm lớn, tiếng của cậu bé vang rõ khắp bốn phía. Tựa như một con sư tử nhỏ bị chọc giận, cậu bé lồng lên và điên cuồng đuổi theo tên lừa đảo.
Vốn cho rằng gặp được một người Ý lễ phép và thân thiện, ai ngờ lại là một tên trộm cắp lừa đảo, hơn nữa còn lợi dụng sự ngây thơ thuần khiết của một đứa bé như cậu, Kojou cảm thấy lòng tốt của mình bị xúc phạm nghiêm trọng.
Tức giận không gì sánh nổi, Kojou dùng tốc độ vượt xa tốc độ nên có của một học sinh tiểu học mà đuổi theo đối phương, vừa đuổi vừa la lớn.
Bất quá, đối phương dù sao cũng là người lớn, còn chuyên môn tới để ăn trộm, hơn nữa còn chạy trước cậu bé một khoảng cách xa như vậy, trong lúc nhất thời, cậu bé không thể nào đuổi kịp đối phương. Nếu như không thể bắt được tên lừa đảo trước khi hắn chạy ra cửa, vậy thì xong rồi, bởi vì nếu ra được cửa lớn ngoài phi trường, đối phương có thể dễ dàng lẫn vào trong dòng người mà bỏ trốn biệt tích.
Thấy cửa lớn của phi trường đã ở ngay trong tầm mắt, Kojou nhỏ không cam lòng mà cắn chặt răng.
Đang khi Kojou lo lắng không biết phải nên làm thế nào để bắt đối phương, thì bỗng nhiên, một thiếu nữ chợt đứng chắn ngay trước mặt của tên lừa đảo.
Đó là một cô gái không lớn lắm, thoạt nhìn thì chẳng lớn hơn Kojou được bao nhiêu. Với dung mạo và vóc người xinh đẹp tựa như búp bê, thiếu nữ mặc một bộ váy gothic, trong tay cầm một chiếc dù màu đen, trông hoàn toàn tách biệt với dòng người xô bồ và không gian nhộn nhịp của phi trường.
Đột nhiên thấy có người cản ở trước mặt mình, tên lừa đảo gào lớn rồi tiếp tục xông tới, dự định húc bay người trước mắt. Với hình thể to con của tên lừa đảo, theo lẽ thường thì việc húc bay một cô gái có vóc người nhỏ thó như trước mắt chẳng phải là việc gì khó khăn.
Chỉ đáng tiếc là việc xảy ra sau đó lại không giống như những gì tên lừa đảo và Kojou tưởng tượng.
Chỉ thấy cây dù đen trong tay thiếu nữ khẽ vung lên, sau đó…
Rầm ————!
Điều quái lạ xảy ra, tên lừa đảo dường như đột nhiên mất đi trọng tâm và té dập mặt xuống ngay khi còn cách thiếu nữ chỉ chưa đầy một mét. Mái tóc của hắn thậm chí gần như chạm được vào giày của thiếu nữ.
“Trả hành lý lại đây!”
Cơ hội tốt như vậy, Kojou nhỏ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Cậu bé lập tức chạy tới và giật lại hành lý của mình từ tay tên lừa đảo.
“Xin lỗi, ông chú! Những thứ trong này rất quan trọng, không thể để chú lấy mất được.” Nói với giọng đầy tức giận, Kojou nhỏ trừng mắt một cách hung tợn với kẻ vừa lừa gạt tình cảm của mình.
Phát hiện là mình đã thất bại, người đàn ông vừa lầm bầm vừa khạc một ngụm nước miếng, có vẻ như hắn đang phát bực về việc mình không thể cướp được đồ từ tay Kojou. Bật người đứng dậy, người đàn ông nhanh chóng lẫn vào trong đoàn người tấp nập và biến mất dạng.
Thấy người đàn ông bỏ đi, Kojou nhỏ cũng không lên tiếng. Dù sao thì cậu bé cũng chỉ là một đứa bé vừa tốt nghiệp tiểu học, không có năng lực để truy cứu trách nhiệm về việc này, hơn nữa đồ cũng đã lấy lại, mà nơi này còn là nước ngoài, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
“Hừm, xem ra mi cũng không phải chỉ là một thằng nhóc vô tích sự, nhóc.”
Lúc này, thiếu nữ dùng giọng nói cao ngạo và thần thái duy ngã độc tôn để nói với Kojou.
“A ha ha, thật sự rất cảm ơn! Mà vừa rồi, cô vừa làm gì với gã kia vậy?”
“Chớ hỏi! Chỉ là nổi hứng muốn giúp mi một lần thôi.”
Giọng nói vẫn đầy vẻ cao ngạo, thế nhưng thiếu nữ lại thoảng nở nụ cười, điều này khiến Kojou nhỏ suy đoán rằng thiếu nữ trước mắt hẳn thuộc tuýp người trong nóng ngoài lạnh.
“Kojou-kun!”
Lúc này, Nagisa nhỏ mới vừa kịp đuổi tới, trông cô bé mệt tới thở không ra hơi.
“Kojou-kun, không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Đừng đột nhiên bỏ chạy như vậy! Coi như đồ bị ăn trộm thì cũng không nên chạy lung tung ở nơi nhiều người lộn xộn như thế. Lỡ như mà bị thường thì phải làm sao?”
“Nha, không sao! Anh lấy lại được hành lý rồi, cũng nhờ có người giúp đỡ.”
“Ai? Ai vậy?”
“Còn ai nữa? Không phải là ở… Ồ?”
Ngơ ngác mà nhìn quanh quất, Kojou ngạc nhiên vì người vừa giúp mình đã biến mất một cách vô thanh vô tức từ lúc nào. Chỉ mới vài giây trước, thiếu nữ vẫn còn đứng đây, vậy mà giờ đã hoàn toàn mất đi hình bóng, cứ như là đã hòa vào trong hư không, không để lại một chút dấu vết nào.
“Thật là kỳ quái! Rõ ràng mới phút trước còn đứng ở đây? Người đó là một cô gái tóc đen, mặc một bộ đồ hơi kỳ quái, tuổi thì cũng khoảng sêm sêm với chúng ta.”
“… Hô ~~~. Nói chung không sao là mừng rồi… Thiệt là ~ !” Nghe anh mình kể lại, Nagisa thở dài bất đắc dĩ, kiếm cớ thì cũng phải nghe sao hợp lý chút chứ?
Trong lúc hai anh em nhà Akatsuki mỗi người đều có tâm sự riêng thì lúc này, một cô gái da trắng xinh đẹp đột nhiên đi về phía cả hai và chủ động lên tiếng chào hỏi: “Thứ lỗi cho tôi! Không biết có phải là tiểu thư Akatsuki Nagisa không?”
Đây mà một cô gái trẻ xinh đẹp với lối ăn mặc đoan trang, nhìn lướt qua có thể khiến cho người ta cảm thấy rằng đây là một người phụ nữ khôn khéo, chỉ là có phần hơi lạnh lùng.
“Đúng vậy… Chuyện đó, xin hỏi cô là…?”
“Tôi là Liana • Caruana. Tới đây để đón cô theo yêu cầu của tiến sĩ Akatsuki Gajou.”
“Gajou-kun?”
Akatsuki Gajou, đó là tên của người cha vô trách nhiệm của hai người.