“Hô ~~~ Không hổ là thắng cảnh nghỉ mát nổi tiếng thế giới, khí hậu tốt hơn khí hậu trên đảo Itogami không biết bao nhiêu lần.”
Bước ra từ phi trường quốc tế của thành phố Gozo, những làn gió biển khiến người ta mê say, cùng với ánh nắng ấm áp của Malta khiến Ye Jian sảng khoái tinh thần.
Khác với khí hậu nhiệt đới của đảo Itogami, đảo Malta với khí hậu Địa Trung Hải điển hình, có thể nói là bốn mùa như xuân. Những di tích trên đảo, cùng với ánh mặt trời, bãi cát, mỹ nữ, v… v… đều là những cảnh sắc khiến du khách hướng tới.
Tất nhiên, đó vẫn chưa phải là điểm khiến du khách hướng tới nhất. Điểm hấp dẫn du khách nhất của đảo Malta chính là chính sách của đảo.
Đặc khu ma tộc.
Là một đặc khu ma tộc được thành lập còn sớm hơn cả đảo Itogami, đảo Malta được thừa nhận là khu vực đầu tiên mà nhân loại sống chung hòa bình với ma tộc. Hơn thế nữa, khác với đảo Itogami, đảo Malta không thực thi chính sách bế quan tỏa cảng. Ở đây, chỉ cần có CMND hợp lệ, hoặc bất cứ thứ gì tương tự như thế, thì bất cứ ai cũng có thể nhập đảo.
Đương nhiên, nếu như là ma tộc, vậy thì trước khi vào đảo buộc phải mang theo chứng nhận đăng ký của đảo là vòng tay cảnh báo, thì mới được nhập đảo.
“Natsuki-chan, hiếm lắm mới có dịp tới đây, chi bằng chúng ta tới bờ biển chơi đi? Tôi rất muốn được thấy Natsuki-chan mặc đồ bơi.” Duỗi lưng một cái, Ye Jian quay lại nói với Natsuki, người đang tạo ra rất nhiều sự chú ý bằng vẻ ngoài có phần tách biệt của mình.
Mặc dù đã đổi bộ váy liền áo gothic đang mặc trên người thành màu trắng, thế nhưng vẻ đẹp của Natsuki vẫn làm nổi trội lên ấn tượng về một yêu tinh của đêm đen, thâm trầm, tinh xảo, thần bí mà hắc ám. Cảm giác tồn tại mạnh mẽ khiến người ta không thể không chú ý, rồi lại trông như ảo như mộng, như một búp bê hình người, lại như yêu tinh bóng tối, lại như thiên thần sa đọa.
Chỉ lẳng lặng đứng ở đó, cũng đã tạo nên một bức họa quyển tuyệt mỹ khiến người say mê.
Chỉ là, khi Natsuki vừa mở miệng, thì cảm giác mộng ảo mỹ luân mỹ hoán về một bức tranh tuyệt mỹ đã lập tức bị đánh nát.
“Sợ người khác không biết mình là đồ biến thái lolicon thì cứ treo một tấm bảng hiệu rồi ra ngoài đó chạy một vòng đi. Đừng có làm phiền tôi! Tránh xa ra một chút!”
“Thiệt tình… Đã nói bao nhiêu lần rồi! Mặc dù tôi yêu thích tiểu loli, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi biến thái. Yêu thích tiểu loli thì có gì sai? Không yêu thích chẳng lẽ lại đi ghét sao? Hơn nữa tôi không phải là lolicon, tôi là ‘Natsuki-chancon’. Nếu ‘Natsuki-chancon’ mà là biến thái thì… thì…”
Vèo ————!!
Một vật thể không rõ màu đen thui xẹt ngang qua trước mặt của Ye Jian, cách lọn tóc của cậu chỉ chưa đầy nửa mili mét. Ở thời đại này, attack mage cùng với ma tộc đã không còn là điều gì bí mật nữa, hơn nữa nơi này còn là một trong các đặc khu ma tộc xưa nhất trên trái đất, vì thế dù Natsuki có đột nhiên sử dụng phép thuật thì cũng sẽ không gây ra bất cứ sự bạo động nào.
Đó là còn chưa kể đến việc số người có thể phát hiện ra đòn tấn công vừa rồi của Natsuki còn không cao. Với trình độ phép thuật của Natsuki, người thường muốn phát hiện ra được phép thuật của cô thật sự là một việc không có khả năng lắm, tỷ lệ quá nhỏ.
“Tôi thật sự muốn xé nát cái miệng thúi của cậu. Nếu được, tôi thề là mình sẽ vặn cái đầu chứa toàn là vật ô uế của cậu xuống rồi nhét vào trong thùng rác. Baka!”
Nói thì nói như vậy, thế nhưng đáng tiếc là Natsuki vĩnh viễn không thể làm nổi điều mình nói.
Thấy Natsuki phản ứng kịch liệt như vậy, Ye Jian không những không thèm để ý mà còn cười tí tửng: “Đừng vô tình như vậy mà, Natsuki-chan! Nếu tôi mà có chuyện gì, chẳng lẽ cô không cảm thấy thương tâm sao?”
“Tôi chỉ ước gì cậu lập tức chết đi cho khuất mắt!”
“YAA.A.A…! Natsuki-chan thực không thẳng thắn. Rõ ràng trong lòng… Hm?”
Đột nhiên, Ye Jian im bặt, nụ cười trên mặt cũng biến mất.
Thấy biểu hiện của Ye Jian thay đổi đột ngột như vậy, sắc mặt Natsuki lập tức cũng trở nên nghiêm túc. Cô nhẹ giọng: “Phát hiện mục tiêu?”
Khẽ gật đầu, nụ cười ma quỷ đầy vui vẻ hiện lên trên mặt thiếu niên: “Mặc dù không phải là con cá lớn, thế nhưng, lần này không ai biết chúng ta tới đây nha. Tôi muốn nhìn xem vẻ mặt của chúng sẽ như thế nào khi thấy chúng ta xuất hiện trước mặt chúng, nhất là khi tôi nói cho chúng biết rằng chúng ta tìm được chúng chỉ nhờ một tên lính quèn. Ha ~ ha ~ ha ~~”
Ánh mắt dán chặt lên một điểm nhỏ ở phía xa xa, đó là một thú nhân. Rất rõ ràng, thú nhân này chính là thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng.
Đối với năng lực của Ye Jian, Natsuki đã chẳng lạ gì rồi, cho nên cô sẽ không nghi ngờ lời của Ye Jian.
Ánh sáng lạnh buốt tựa như băng đá lóe lên trong đôi mắt của nữ phù thủy. Đối với thú nhân của phái Hắc Tử Hoàng, Natsuki đã khó chịu lâu lắm rồi, chỉ khổ là không thể tóm cổ được bọn chúng mà thôi. Giờ, có thể câu được con cá lớn, cô muốn cho bọn chúng biết cơn thịnh nộ của ma tộc sát thủ là như thế nào. Dù không thể hoàn toàn diệt sạch bọn chúng thì cũng phải xả hết lửa giận đã tích trữ trong một tháng qua mới được.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
Là một thành phố du lịch, loại kiến trúc kinh doanh phổ biến nhất ở Gozo đương nhiên là các loại hình khách sạn.
Trong một quán trọ nhỏ tọa lạc tại một góc của phố ăn chơi, vài bóng người đang tụ lại cùng nhau chơi bài tú-lơ-khơ.
“Tụi mày nói coi, thằng Packer làm gì mà lề mề vậy? Giờ còn chưa về. Nếu mà để cho quân sư đại nhân với Hazārofu đại nhân biết thì phỏng chừng cả đám đều phải bị mắng.”
“Thôi đi… Mày còn không hiểu tính của nó sao? Cái thằng ngu đó không lạc đường là may lắm rồi, còn chờ nó tìm tới? Biết vậy cử người đi chung với nó cho rồi. Giờ chỉ có thể ngồi đây đợi cái thằng ngu đó.”
“Thôi, được rồi! Nhịn tí đi! Đằng nào thì quân sư đại nhân với Hazārofu đại nhân đều đã tới di tích, tao với tụi mày cũng không có việc gì làm, để nó đi mua tí đồ cũng được. Ngồi yên trong này để chờ lệnh hoài cùng chán.”
“Tiếp ứng… Ah ~~ ! Tiếp ứng! Mẹ nó, tao thích đánh nhau hơn là làm tiếp ứng. Nếu được đánh nhau thì tốt rồi, đám nhân loại đê tiện chết tiệt đó.”
Bốn người đang ngồi chơi bài cùng nhau lần lượt càm ràm. Từ cách nói chuyện của bốn người này, có thể thấy được rằng bốn người đều không phải là nhân loại, thế nhưng trên cổ tay của bốn người đều không có vòng tay đăng ký chứng nhận. Điều này cho thấy là cả bốn người đều là ma tộc nhập cư trái phép lên đảo.
“Được rồi! Được rồi! Tới mày ra bài đó, Sars! Tụi mày cũng đừng có càm ràm nữa. Quân sư đại nhân không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần lần này thành công thì danh tiensg của phái Hắc Tử Hoàng chúng ta sẽ trở nên càng thêm vang dội, tới lúc đó thì thiếu gì cơ hội chiến đấu cho tụi mày. Tới lúc đó thì tụi mày muốn làm thịt đứa nhân loại nào mà không được?”
“Ha ha, nói cũng đúng! Tới lúc đó không chỉ có thể giết người, còn có thể tùy tiện chơi lũ đàn bà nhân loại da thịt mịn màng kia.”
“Mẹ nó! Trong đầu của mày ngoại trừ tinh trùng ra thì còn thứ gì nữa không? Trong đầu toàn thứ cặn bã như thế mà còn muốn làm chuyện lớn? Mục tiêu của chúng ta là toàn bộ Ikusaō Ryōiki. Có đệ nhất Chân Tổ tọa trấn, muốn lật đổ nó cũng đã không dễ; nếu thằng nào cũng như mày nữa thì còn làm cái tích sự gì?”
“Nè! Mày nói vậy là có ý gì? Làm nổi uy phong của địch, diệt sĩ khí của mình. Nếu mà để đại nhân Hazārofu nghe được, đại nhân không đập chết mày thì tao làm con mày.”
“Mày ————”
Đang khi người này định mở miệng giải thích thì một giọng nói lạnh lẽo và âm độc chợt vang lên giải thích thay: “Mable nói không sai. Lật đổ Ikusaō Ryōiki vốn không phải là chuyện dễ dàng, nếu trong đầu các ngươi chỉ có những tư tưởng bẩn thỉu như thế thì tốt nhất là chết đi, ta không cần lũ vô tích sự.”
Giọng nói này vừa vang lên thì cả bốn người đều giống như bị kích thích, toàn thân run lên, sắc mặt đại biến. Cả bốn lập tức bật dậy và đứng thẳng băng cứ như là quân nhân đang đợi kiểm duyệt.
“Quân sư đại nhân!” x 4
Người vừa bước vào phòng và lên tiếng là một người có vẻ gầy, chiều cao cũng chỉ tới vai của bốn người kia, cái mũi trông cũng rất buồn cười, trông khá là hèn mọn và bỉ ổi.
Có vẻ ngoài như thế, thế nhưng uy thế của người này lại khiến cho cả bốn người kia sợ tới không dám thở mạnh dù chỉ một chút. Đôi mắt âm độc tựa như chim ưng lóe lên sự sắc bén. Chỉ cần bị đôi mắt này liếc qua một chút, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy toàn thân đều mất tự nhiên.
Sự xuất hiện của người đàn ông thấp gầy này khiến cho cả bốn người đang có mặt trong phòng sợ tới câm như hến. Lúc này cả bốn người trông vô cùng giống như chó săn gặp phải chủ nhà, chỉ còn thiếu mỗi việc vẫy đuôi.
“Ngồi đi! Khi rảnh rỗi, việc nghỉ ngơi chuẩn bị cũng là cần thiết.”
Mặc dù người vừa xuất hiện đã dùng ngữ khí xem như là hòa hoãn để nói với bốn người như vậy, thế nhưng cả bốn đều vẫn đứng im như cọc gỗ, không dám cử đụng một chút nào.
“Ha ha, ta đáng sợ tới như vậy sao?”
“Không! Thưa quân sư đại nhân, ngài là người chúng tôi kính trọng. Nếu ngài chưa ngồi xuống, vậy chúng tôi cũng không dám ngồi xuống.”
Nghe một trong bốn người nói như vậy, người quân sư bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Được rồi! Nếu các ngươi muốn đứng vậy thì cứ đứng đi.”
Nói xong, người quân sư đi tới trước cánh cửa sổ duy nhất của căn phòng và nhìn ra ngoài.
“Đại nhân Hazārofu đã tới di tích. Ta tin tưởng là tin vui sẽ truyền về rất nhanh. Bởi vì ta không tiện lộ diện, cho nên tiện thể tới đây để nhắc nhở các ngươi một chút. Trong khoảng thời gian này, nếu không có mệnh lệnh của ta, tốt nhất đừng đi ra ngoài… Hả? Chờ một chút! Packer đâu?”
Biểu lộ của người quân sư lập tức thay đổi, ánh mắt tựa như biến thành một thanh kiếm, đâm thẳng vào trong lòng của cả bốn người đàn ông.
“A! Đúng, thực xin lỗi! Quân sư đại nhân. Packer, Packer vẫn…”
Sợ tới mặt mũi đều trắng bệnh, cả bốn người đều muốn mở miệng giải thích. Chỉ là đúng lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một tiếng cười thô lỗ đầy đắc ý.
“Ha ha! Ông đây cuối cùng cũng về được rồi. Thiếu chút nữa là lạc đường, không ngờ khu này phức tạp tới vậy. Sau này coi ai trong tụi mày dám nói là tao không biết đường. Ha ha ——”
Tiếng cười từ xa tiếp cận lại gần, rồi ‘bịch’ một tiếng, cửa lớn lập tức bị đẩy ra.
Sau đó, tiếng cười lập tức im bặt như vịt bị bóp cổ. Người đàn ông có thân hình cân đối khỏe đẹp đang xách một cái túi lớn trên vai chợt cứng ngắc, ngay cả cái chân đang giơ lên cũng cứng đơ, hai mắt trợn tròn xoe mà nhìn trừng trừng về phía người đàn ông thấp gầy đang đứng bên cạnh cửa sổ.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng bất thiện của người đang đứng bên cửa sổ, người đàn ông cao to sợ tới mức toàn thân đều túa ra mồ hôi lạnh, cơ thể cao lớn cũng run lên như bị động kinh.
“Quân–Quân sư đại nhân…” Người đàn ông lộ ra vẻ cầu xin. Lúc này, vẻ mặt khờ khạo của người đàn ông thật sự trông rất đáng thương và buồn cười.
Nhìn vẻ mặt của người đàn ông, quân sư nhìn lướt qua cả năm người một lượt.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài: “Lần này coi như xong, xem ra ngươi không bị ai theo dõi. Cũng là lỗi của ta, không nhắc nhở các ngươi trước. Được rồi, giờ nhớ kỹ cho ta: từ giờ trở đi nếu có ai trong các ngươi còn tái phạm, vậy thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội.”
Những lời này khiến cho cả năm người khác đều âm thầm thở phào nhẹ nhàng, thầm nhủ ‘thật may mắn’. Đồng thời trong lòng, cả năm người đều cùng thề là tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm như vậy nữa.
Chỉ là còn chưa đợi cả năm người kịp thả lòng thì đột nhiên, trong phòng bỗng vang lên một tiếng cười đầy quỷ dị.
“A ha, vận may không tệ, phát hiện một con cá lớn. Thật xin lỗi nha! Thế nhưng bọn này tự tiện đi chung với thằng ngu kia tới đây rồi.
Giờ khắc này, tròng mắt của người quân sư lập tức co rút lại. Toàn thân cũng lâm vào trạng thái cực độ cảnh giác.