“Ai!?”
Tiếng quát nghe có phần khàn khàn và không chân thực, khiến người ta có cảm tưởng là người nói đang cố tính ép giọng mình thành như vậy.
Nhìn người đàn ông cao gầy đang cảnh giác mà nhìn khắp bốn phía, Ye Jian, người đang nấp trong bóng tối, thầm hưng phấn mà lên tiếng: “Ra là vậy! Ngươi chính là cái tên ‘quân sư’ gì đó của phái Hắc Tử Hoàng, kẻ luôn nấp trong bóng tối chưa bao giờ lộ mặt?”
Thật không ngờ đi mòn cả dép cũng tìm không thấy, vậy mà giờ lại chó ngáp phải ruồi gặp phải cái tên này ở đây. Nên nói là cái tên này quá xui xẻo, hay nên nói rằng nữ thần may mắn thật quá ưu ái cậu?
“Biết rõ thân phận của ta như vậy, lại trốn trốn tránh tránh không dám lộ diện? Mi là tay sai của Ikusaō Ryōiki?”
Nghe lời của người quân sư, Ye Jian âm thầm giật mình. Tâm trí của người này lợi hại hơn cả tưởng tượng, còn hơn cả tên quân sư giả mà cậu với Natsuki-chan đã bắt được khi ở trên đảo Itogami.
Thật không hổ là ‘nguyên lão khai triều’ của phái Hắc Tử Hoàng, tên thú nhân này thật không tầm thường.
“Ồ, ngươi đang muốn khai thác thông tin từ ta sao? Nếu vậy nên dùng cách khác đi, khích tướng là vô ích. Mà với lại, ta cũng không quan tâm việc ngươi có đoán được thân phận của ta hay không.”
“Nói vậy tức là ta đoán đúng? Quả nhiên là tay sai của Ikusaō Ryōiki, chỉ là cách nói chuyện của ngươi khiến ta rất khó liên tưởng tới đám dơi đêm kia. Là attack mage loài người? Hay là lính đánh thuê?”
“Lợi hại! Ta đoán nguyên nhân khiến phái Hắc Tử Hoàng dù đã tàn tạ như vậy nhưng vẫn còn có thể lay lắt được tới giờ, mi chiếm ít nhất là tám phần đi? Ta cảm thấy hứng thú với ngươi rồi đó. Có muốn trao đổi thân phận thật với nhau chút không?”
Đương nhiên, mặc dù nói như vậy, nhưng Ye Jian biết là đối phương tuyệt đối sẽ không đồng ý. Cho dù có đồng ý, thì đối phương cũng tuyệt đối sẽ không nói thật. Bất quá, cậu không quan tâm. Cả cậu và đối phương đều chỉ đang muốn thăm dò đối phương mà thôi, cả hai chỉ đang muốn khai thác thông tin từ biểu hiện của đối thủ.
Nói thật thì lúc này, Ye Jian thật sự rất có hứng trong việc tìm hiểu về tên quân sư này, không phải chỉ vì tâm trí của hắn.
“Không cần tìm cách thăm dò ta. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi, đừng có làm tài khôn mà chõ mũi vào chuyện giữa thú nhân bọn ta và lũ dơi kia, mi còn chưa đủ tư cách đâu!”
Khịt mũi mà lên tiếng trào phúng, sau đó lại là cảnh cáo, bất quá lại chẳng có ích gì với Ye Jian. Cậu chỉ chợt nở một nụ cười vui vẻ.
“Ồ ~ ? Vậy sao? Thế nhưng giờ lỡ thăm dò được rồi thì làm sao bây giờ nhỉ? Đừng chõ mũi vào việc giữa thú nhân và dơi, thú nhân bình thường sẽ dùng cách nói như vậy sao? Với một cán bộ hạch tâm của phái Hắc Tử Hoàng, hơn nữa còn là nguyên lão khai triều, cách nói chính xác hẳn phải là ‘việc giữa phái Hắc Tử Hoàng bọn ta với Ikusaō Ryōiki’ mới đúng chứ? Sao lại là chuyện giữa ‘thú nhân’ và ‘dơi’? Coi bộ mi đặt địa vị của mình lên rất cao nha? Hoặc ta nên nói rằng mi tiềm phục trong cái tổ này… Không! Không! Hẳn phải là toàn bộ phái Hắc Tử Hoàng đều là do một tay ngươi chế tạo? Còn thủ lĩnh chỉ là tấm chắn được đẩy lên đài? Chà ~~~ ! Xem ra mưu đồ của mi không nhỏ à?”
Những lời này vừa vang lên thì sắc mặt của người quân sư lập tức trệ lại. Hắn hoàn toàn không thể ngờ được là một thằng nhóc con lại có thể có trí tuệ kinh khủng tới như vậy, tầm mắt này đã hoàn toàn không thua kém gì hắn.
“Xem thường địch nhân quả nhiên là tối kị! Nhưng thật đáng tiếc, chỉ là suy đoán, chẳng có uy hiếp gì với ta. Vẫn câu nói đó: đừng có chõ mũi vào việc của bọn ta, bất luận ngươi có mục đích gì hay thân phận gì.”
“Hửm? Câu này của ngươi nghe có vẻ như là muốn tốt cho ta, ngươi tốt bụng vậy sao? Có phải là ta nhớ lầm không? Thú nhân các ngươi chẳng phải có thói quen để mắt ở trên đỉnh đầu sao? Chậc! Khí độ này, coi bộ mi cũng không phải là loại thường, thân phận là gì đây nhỉ? Mà nói thật, hơi thở tỏa ra từ trên người của ngươi thật sự rất quái. Không, phải nói rằng thân thể này của ngươi thật sự rất là quái lạ.”
Lời của Ye Jian lại một lần nữa khiến cho đôi mắt của người quân sư khẽ híp lại.
Từ trên người của Ye Jian, hắn thực sự cảm nhận được nguy cơ, cho nên, hắn hẳn phải bắt đầu chuẩn bị mới được.
“Nói mục đích của ngươi đi, thằng nhóc.”
“Ta sao? Rất đơn giản! Ta có hứng thú trong việc tìm hiểu về ngươi. Còn phái Hắc Tử Hoàng thì có người muốn nó biến mất, nên thuê ta.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Giọng nói lạnh buốt và nghe rất chói tai, người quân sư dường như đã bị dồn tới đường cùng.
“Không! Chỉ tường thuật một sự thật thôi! Mà nếu uy hiếp ngươi thì sao? Ngươi làm gì được ta? Chỉ bằng mấy con chốt thí này, ngươi cho rằng chúng có thể giúp ngươi trốn được khỏi tay ta sao? Nói thật với ngươi thì trừ khi ngươi đã có chuẩn bị trước, còn bằng không, hôm nay, một con ruồi cũng đừng hòng bay khỏi đây. Toàn bộ không gian quanh đây đều bị ta dùng kết giới bao vây rồi. Mà ai nói với ngươi là ta chỉ có một mình?”
“…!”
Tâm tình bất định, ánh mắt lạnh buốt của người quân sư lướt quanh bốn phía. Lần này quả thật là lần đầu tiên, người quân sư phải đối mặt với nguy cơ lớn như thế này.
Có thể ép hắn rơi vào thế bí tới mức này, Ye Jian thật sự khiến hắn bắt đầu có hứng thú với cậu.
“Nói điều kiện của ngươi đi, thằng nhóc!”
“YAA.A.A..? Rốt cục chịu thỏa hiệp rồi sao? Ta còn tưởng bộ óc của ngươi cũng giống với mấy tên không có não bị ta bắt trước đó chứ? Được rồi, để phòng ngừa vạn nhất, chỉ bằng ngươi tiêu diệt đám thủ hạ đang đứng ở sau lưng ngươi đi. Cho ta thấy cảnh đồng tộc tương tàn một chút có được không?”
Uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn! Đối với một thú nhân, kiểu uy hiếp này quả thực là một kiểu sỉ nhục không gì có thể so sánh nổi.
Năm tên thú nhân vẫn luôn giữ im lặng từ đầu tới giờ cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà phát ra tiếng gầm thét. Chỉ là một thằng ranh con loài người, vậy mà lại dám xem thường và sỉ nhục thú nhân bọn hắn tới như vậy.
“Quân sư đại nhân! Chỉ là một thằng ranh thôi, xin giao cho chúng tôi! Tôi muốn nhìn xem nó làm cách nào để khiến một con ruồi cũng không thể bay ra ngoài.”
Tiếng nói vừa dứt, năm tên thú nhân lập tức gầm lớn, bắp thịt toàn thân đều nở căng lên, quần áo lập tức bị căng rách.
“Rống!!!”
Chỉ trong nháy mắt, năm tên thú nhân đều phá tan cửa sổ và lao ra ngoài.
“Dừng tay ————!!”
Người quân sư hét lớn. Thế nhưng cả năm tên thú nhân đều đã rơi vào trạng thái cuồng bạo, hoàn toàn không thèm nghe lời của người quân sư, cả năm đều tiếp tục lao về phía con đường bên ngoài.
Chỉ là, một tích tắc sau, một vài tia sáng xanh đen chợt nhấp nháy, và cả năm tên thú nhân đều biến mất một cách quỷ dị ngay trước mắt người quân sư.
“Ma thuật kiểm soát không gian!? Trình độ cao như thế này… Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki!?”
“Ha ha, nghe không, Natsuki-chan? Có phải giống y như những gì tôi nói không? Hắn nhận ra cô chỉ trong tích tắc.”
“Baka! Cậu không nói câu nào, hắn làm sao biết?”
Giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng vang vọng trong kết giới. Tròng mắt của người quân sư lập tức co rút lại.
Thế nhưng rất nhanh, người quân sư lập tức lấy lại bình tĩnh.
“Thật không ngờ lại là Kūgeki no Majo, vậy ngươi hẳn phải là attack mage được gọi là ‘Ye Jian’? Kẻ từng đi chung với Endou Yukari của Hội Sư vương và tiêu diệt một hầu tước thuộc thế hệ cũ của vương triều hủy diệt, cũng là đầu sỏ trong việc phá hư kế hoạch của bọn ta và giết chết cán bộ của phái Hắc Tử Hoàng? Vốn dĩ ta còn đang suy đoán làm cách nào mà Kūgeki no Majo có thể làm được tới vậy, hóa ra đều là do ngươi.”
“Ể? Natsuki-chan, hắn coi thường cô kìa! Có muốn tôi trút giận thay cho cô không? Hay là cô tự mình quất chết hắn?”
“Vào lúc này thì nghiêm túc một chút đi, baka!”
Đối với việc người quân sư có thể đoán được thân phận của mình, Ye Jian hoàn toàn không ngạc nhiên.
Nếu ngay cả chút tình báo như vậy mà cũng không có, vậy thì cái tên này đã chẳng sống dai được như vậy. Đối với mọi tổ chức, tình báo luôn là yếu tố sống còn được ưu tiên hàng đầu, thông minh cách mấy mà không có tình báo, vậy thì cũng chẳng khác nào máy tính mà không có mạng, có hiện đại hơn nữa thì cũng vô ích.
“Thôi, được rồi! Nếu như ngươi đã đoán được thân phận của bọn ta, vậy hẳn cũng hiểu được mục đích của bọn ta rồi chứ? Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Thân phận thật là gì? Tại sao lại đi làm phụ tá cho một tổ chức nhỏ bất nhập lưu như phái Hắc Tử Hoàng?”