Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 143 : thằng em rể ác ma

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ác… Ác Ma! Thằng nhóc, mi nhất định là ác ma chuyển thế…!”

Toàn thân te tua thảm không nỡ nhìn, Akatsuki Gajou nằm vật trên đất mà thở hổn hển; trên mặt ông, nét trắng xám và vẻ kinh hãi vẫn còn chưa thối lui.

Ông thật sự không ngờ, thằng ‘em rể’ này của mình lại là loại người hung ác tới như vậy. Một lời không hợp, trực tiếp quăng ông vào giữa đám thú nhân mà không có lấy một chút chần chừ, đồng thời còn thấy chết không cứu, dửng dưng mà nhìn lũ thú nhân kia chà đạp với hành hạ ông. Đây quả thực là so với ma quỷ còn hung ác.

“Cảm ơn đã khích lệ! Giờ thì nói đi, cho ông thêm một cơ hội, vấn đề vẫn như trước, nói đi. A, đúng rồi! Tiện thể nhắc nhở ông một chút, đừng có tưởng rằng lũ thú nhân ở đây đã bị tôi giết sạch thì tôi không thể làm gì ông. Nếu ông không ngại, tôi vẫn có thể ném ông xuống biển để làm bạn với tôm cá. Là giữa ~ biển ~ đấy!”

Trên mặt treo một nụ cười đểu, Ye Jian cúi đầu và nhìn bộ dạng thê thảm của Akatsuki Gajou, trong lòng vẫn có chút gì đó không thoải mái.

Cũng không thể trách cậu là tại sao cậu lại cảm thấy như vậy, thật sự là vì bộ mặt của Akatsuki Gajou thật quá khiến cho người ta muốn tẩn cho hắn một trận no đòn. Đây quả thực là một bộ mặt rất thiếu đánh, cậu dám đảm bảo là bất cứ ai nhìn thấy, điều đầu tiên nghĩ tới cũng sẽ là: ‘làm sao để nện vào cái bản mặt đó đây?’.

“Mi… Đúng rồi! Na… Nagisa với những người khác còn ở trong, mau đi cứu…” Đôi mắt láo liên, Akatsuki Gajou ý đồ đánh trống lảng mà nói sang chuyện khác. Rất hiển nhiên là ông không có ý định thẳng thắn.

Con cáo già này, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng đã sớm bị hắn qua mặt và lừa cho bị quay như dế, thậm chí bị hắn bán còn có thể thay hắn đếm tiền.

Thế nhưng, thật xui xẻo cho Gajou, bởi vì người ông gặp phải lại là Ye Jian. Cậu không phải hồ ly, nhưng so với hồ ly còn hồ ly hơn nhiều lắm.

Cho nên, khi Akatsuki Gajou vừa nói xong, cậu khẽ gật đầu; sau đó, ngay khi Gajou vừa nở nụ cười hồ ly đắc ý được một giây, cậu tiện tay tóm lấy cổ áo sau của Gajou và xốc lên.

“Này, Này!? Ngươi…ngươi làm gì!?” Lại một lần nữa bị xách lấy cổ áo, Akatsuki Gajou hoảng hốt mà hỏi.

“Chẳng phải ông vừa nhờ tôi lập tức đi cứu Nagisa đó sao? Vừa vặn tiện đường, ném ông vào trong biển cũng chẳng tốn mấy giây.”

“Cái!? Này! Chờ… Chờ một… Híz-zzà-zzz ———— ta… Ta ói! Thằng quỷ thối! Thật sự phải ép ta tới đường cùng… sao? Con mẹ nó, dầu gì thì ta cũng coi như là nữa thằng anh vợ của ngươi. Thằng quỷ thối! Ọe!!!”

Bị Ye Jian tóm lấy cổ áo và lôi đi chạy như điên, sắc mặt của Akatsuki Gajou hoàn toàn tái xanh. Tức tới nổ phổi, ông nhịn không nổi mà gào lớn để ngăn cản Ye Jian tiếp tục chạy như điên. Giờ, cuối cùng thì ông cũng hiểu được là thằng em rể hời của mình đáng sợ tới mức nào.

“Rốt cục cũng chịu khai sao? Hầy… thật đáng tiếc…”

“Cái gì?”

“Không có gì!” Trả lời một cách qua loa, Ye Jian tiện tay ném Akatsuki Gajou xuống đất, khiến cho ông đau tới mức nhe răng nhếch miệng.

“Được rồi, nói mau đi! Tôi cũng không ép ông, có thể nói thì nói, không nói được thì coi như xong. Chung quy thì tôi cũng sẽ tra được thôi, chỉ đơn giản là vấn đề sớm hay muộn.”

“Toàn bộ đều không thể nói.”

“Vậy được rồi, ông cứ anh dũng mà hi sinh đi. Nagisa sẽ nhớ ông!”

“Cmn! Ngừng tay ———— !!!!!! Sống bao nhiêu năm, hôm nay là lần đầu tiên ta gặp được một kẻ như ngươi. Khốn kiếp! Mimori vậy mà lại chọn một thằng nhóc vừa thối tha vừa ác bá như ngươi làm bạn trai. Thật đúng là nỗi bất hạnh lớn của nhà Akatsuki!” Lại một lần nữa bị Ye Jian uy hiếp trắng trợn, gương mặt của Akatsuki Gajou tưởng chừng như có thể so được với cái đáy nồi, ông hằm hè nghiến răng nghiến lợi mà chửi bới.

Bất quá, sau khi chửi bới được một lúc, phát hiện ra là Ye Jian chẳng thèm để ý mình, đồng thời nghĩ tới đứa con gái bảo bối của mình vẫn còn đang ở dưới di tích, Akatsuki Gajou vẫn phải cắn răng mà ngậm miệng lại.

Dùng ánh mắt hung tợn mà trừng thằng em rể ác ma của mình, Akatsuki Gajou nghiến răng nói: “Ta thật đúng là xui xẻo tám mươi đời dương mới gặp phải thằng quỷ nhà ngươi. Mày thật đúng là một con ác ma. Được rồi, nói cho mày cũng không sao. Dù sao thì mày cũng đã phát sinh quan hệ với Mimori, vậy chắc mày cũng biết là Mimori trước đó thực ra vẫn còn hoàn bích. Thực ra thì Mimori là em gái của ta, hai người bọn ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa. Về phần mục đích của việc đó là gì thì tạm thời không thể nói cho mày. Cmn, từ xưa tới giờ, những đời sau thuộc phái nữ của nhà Akatsuki luôn có nguyền rủa để bảo vệ trinh tiết, tại sao mày làm chuyện đó với con bé xong mà vẫn còn bình yên? Tại sao lúc đó nguyền rủa không xử mày luôn cho rồi?”

Nhìn vẻ mặt hậm hực của Akatsuki Gajou khi nói lời này thì có thể xác định được rằng: đây hoàn toàn là lời thật lòng của ông, ông thật sự hi vọng rằng ‘giá như thằng ranh này chết quách đi cho rồi’. Cầu trời cho thằng ranh này bị lũ thú nhân ở dưới kia dạy cho một bài học, nếu như vậy thì ông sẽ rất sung sướng mà đốt pháo chúc mừng, tất nhiên là với điều kiện đứa con gái bảo bối của ông không bị thương.

“Người như Mimori-nee vậy mà lại là em gái của…” Nói tới đây, vẻ mặt của Ye Jian cứ như là đang nhìn thấy bông hoa lài cắm bãi cứt trâu vậy.

“Nè! Thằng ranh con, cái bản mặt khinh bỉ đó của mi là có ý gì? Người ngay cả chết cũng sống lại, đi đâu cũng có thể cua được ngự tỷ xinh đẹp như ta, có một đứa em gái xinh đẹp như vậy không phải là chuyện đương nhiên sao? Huống hồ mi không nhìn thấy con gái bảo bối… Cmn! Thằng ranh con, còn không sau xuống đó cứu người?!!! Tử Hoàng Đệ Hazārofu sau khi đánh ta gần chết xong thì đã xuống đó rồi!!! Nếu Nagisa mà xảy ra chuyện gì…”

“Hừ! Đừng có tưởng là tôi không biết những chuyện hư hỏng trong nhà của ông. Nhìn cái bản mặt của ông với tính cách của Mimori-nee, chả cần chứng cứ thì tôi cũng có thể kết luận được là tình huống này hoàn toàn là do lỗi của ông. Hai đứa bé kia xuất hiện ở đây, dám cá là vì ông muốn hai đứa bé kia có thể dính líu quan hệ với Đệ Tứ Chân Tổ, đúng không? Mục đích là để nhận được truyền thừa của đệ tứ chân tổ?” Lườm Akatsuki Gajou, Ye Jian khịt mũi nói, đôi mắt màu hổ phách của cậu dán chặt vào từng biểu cảm trên gương mặt của Gajou.

Chỉ là, cả ánh mắt lẫn biểu cảm của Gajou đều không có chút bất thường nào.

“Thằng ranh con nhà ngươi thật đúng là biết tưởng tượng. Nếu ta mà có năng lực như thế thì còn để mình rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết như hiện giờ để bị mi uy hiếp sao? Mau đi đi! Chuyện sau đó, chờ cứu được Nagisa xong rồi nói. A, đúng! Tiện thể ngươi cũng cứu luôn cô ả ma cà rồng kia đi, nàng là trưởng nữ của bá tước Caruana thuộc Ikusaō Ryōiki. Con bé đáng thương đó…”

“…”

Ye Jian không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào Akatsuki Gajou. Một lúc sau, cậu quay người bước đi.

“Ông thật đúng là một con cáo già. Cũng được! Không nói cũng không sao! Tôi sẽ tự mình điều tra. Chẳng sớm thì muộn tôi cũng sẽ biết được chân tướng.” Nói xong, cậu không quay đầu lại mà đi về phía sâu trong di tích.

“Đúng! Nhắc ông một chuyện. Kūgeki no Majo, Minamiya Natsuki chẳng mấy chốc sẽ tới đây, cho nên ông tạm thời mà nằm đó đi. Cầu chúc cho ông bị dã thú gặm.”

Tiếng nói còn chưa dứt thì bóng của Ye Jian đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn xem cảnh tượng tàn tạ, tan hoang và trống trải của khu vực hạ trại, Akatsuki Gajou lặng im, mãi tới vài phút sau, ông mới không nhịn được mà thở dài ai thán: “Thằng ranh này còn tinh hơn cả mấy lão già, thiếu chút nữa là đã lộ tẩy. Chỉ là không biết hiện giờ có nó nhúng tay, kế hoạch liệu có thành công được không. Mimori, nếu không phải là vì em với Nagisa, anh…”

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Vậy mà lại để cho nhân loại yếu đuối và nhỏ bé chiến đấu thay cho mình, còn mình thì giống con thỏ rừng nấp trong hang ổ mà phát run. Thật không hổ là con gái của bá tước Caruana nổi tiếng nhu nhược. Giống như cha ngươi, cả hai đều là thứ nhuyễn chân tôm.”

“—— câm miệng, chó chết! Ta không cho phép ngươi lại sỉ nhục phụ thân!” Bị tên thú nhân trước mắt xúc phạm tới nỗi đau lớn nhất trong lòng, Liana mất kiểm soát mà gầm thét.

Nhìn thấy phản ứng của Liana, cái đầu chó của tên thú nhân vừa xuất hiện phát ra tiếng cười trào phúng càng lúc càng lớn: “Ha ha, thật đúng là một con ranh, ngay cả mắng chửi cũng kém cỏi như vậy. À ~ dơi con, mày biết không? Trong mắt tao thì cái gã gọi là Akatsuki Gajou vừa rồi thú vị hơn mi nhiều lắm.”

“—— cắn chết hắn! Nhật thực lang ( Sköll )!” Cuối cùng cũng không thể nhịn nổi sự khiêu khích của đối phương, Liana gầm thét. Trưởng nữ của nhà Caruana, trong cơn phẫn nộ đã hạ lệnh tấn công cho kenjuu của mình.

Nhận được lệnh từ chủ nhân, con sói-hồ ly dài hơn ba mét với bộ lông vàng óng lập tức xông về phía tên thú nhân.

“Mi cho rằng chỉ với thứ kenjuu rác rưởi như thế này mà cũng có thể tấn công ta, tấn công Tử Hoàng Đệ này?”

Đối mặt với kenjuu có sức mạnh vượt hơn xa cả một chiếc xe bọc thép đang xông tới, thú nhân đầu chó không chỉ không tìm cách né tránh mà còn nhếch miệng cười. Nhìn tia sét bắn ra từ miệng của con sói-hồ ly, thú nhân giơ tay lên và vồ một cái.

Sau đó, tia chớp bắn ra từ miệng của con sói-hồ ly đã bị đánh tan.

Không dừng lại, thú nhân bước nhanh lên phía trước. Giơ cánh tay còn thô hơn cả cẳng chân của một người trưởng thành lên, thú nhân vồ mạnh về phía kenjuu được gọi là ‘Sköll’ và đem nó đánh bay ngược ra xa.

“Cái…!?” Kenjuu mà mình vẫn tự hào bị kẻ địch đập bay chỉ với một đòn, hình ảnh vô cùng có tính chấn động này khiến Liana sợ tới không nói nên lời.

Là một ma cà rồng quý tộc, Liana có sự hiểu biết tường tận về kenjuu. Kenjuu, là thứ binh khí mạnh nhất của một vampire, một đòn toàn lực của chúng có thể khiến một thú nhân cấp thượng vị cũng phải bị đẩy lùi.

Thế nhưng bây giờ, kẻ tự xưng là ‘Tử Hoàng Đệ’ này không những có thể dùng tay không để tiếp đòn tấn công của Sköll, còn có thể đánh bay nó chỉ với một cú đập. Điều này khiến Liana lâm vào trạng thái đờ đẫn.

Thế nhưng, mọi chuyện vẫn không dừng lại ở đó.

Trong lúc Liana còn đang đờ đẫn, tên thú nhân đầu chó đột nhiên có sự thay đổi.

Vốn dĩ, vóc người của hắn đã cao tới hơn ba mét, thế nhưng đột ngột, cơ thể hắn chợt phồng lớn lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, đồng thời cơ thể cứng như sắt thép của hắn cũng dần được bao trùm trong lớp lông dày đặc.

Ma lực vô cùng bất tường bùng lên tựa như suối phun. Chỉ trong vòng có vài giây, một con quái vật dài gần 10m đã hiện ra trước mắt của Liana và hai anh em nhà Akatsuki.

“Chuyện này… Đây là thần thú hóa!?”

Lúc này thì ngay cả Liana cũng đã không thể khống chế nổi sự kinh hoảng ẩn chứa trong giọng nói của mình. ‘Thần thú hóa’, đây là năng lực mà chỉ có những thú nhân tối thượng vị mới có tư cách sở hữu. Hơn nữa, đây còn là năng lực không chịu ảnh hưởng của thực lực, chỉ chịu ảnh hưởng của huyết thống. Chỉ có những thú nhân kế thừa huyết thống của thần thú thời viễn cổ, đồng thời huyết thống đó còn phải đạt tới một độ tinh khiết nhất định thì mới có thể có được năng lực này.

Thần thú hóa, đây là thiên thú tối cao và cũng là độc nhất của tộc người thú, tương tự với khả năng tùy ý sử dụng và điều khiển kenjuu của ma cà rồng.

“Hừ, khác với lũ dơi bẩn thỉu chỉ biết sử dụng ngoại lực như các ngươi, tộc chúng ta là hậu duệ của loài ma sói đã cắn nuốt trái tim của người khổng lồ. Bởi vậy, bộ tộc chúng ta mới là ma tộc cao quý nhất. Ngươi hãy cẩn thận mà thưởng lãm sức mạnh của chủng tộc ưu tú nhất thế gian đi.”

“Nói đùa gì chứ…! Cắn hắn cho ta! Sköll! Hati!”

Hai con cự lang một vàng một bạc, sau khi nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, lập tức gầm thét mà phóng về phía địch nhất và giải phóng ra sức mạnh lớn nhất trong đời của mình.

Thân thể từ ba mét bành trướng lên tới bốn mét, hai con cự lang một trái một phải điên cuồng mà lao về phía tên thú nhân đã Thần Thú Hóa.

“Ha ha, chỉ với thứ kenjuu rác rưởi như thế này mà cũng muốn giãy giụa?”

Khinh thường mà mỉa mai một câu, sau đó hai cánh tay trông như hai cây cột sắt của tên thú nhân lập tức vung ra, và tia chớp của hai con kenjuu lại một lần nữa bị đập tan một cách dễ dàng.

Trong ánh mắt hoảng sợ của Liana, tên thú nhân với thân hình tưởng như cồng kềnh, dùng tốc độ khó lòng tin nổi mà phóng về phía hai con kenjuu, tóm lấy cổ của chúng rồi nhấc lên giữa không trung.

“Mặc dù phải áp chế hai con kenjuu cùng lúc khiến ta không thể phân tâm mà chủ động ra tay đối phó với các ngươi, thế nhưng điều đó không có nghĩa là ta không thể giết các ngươi. Thật đáng tiếc, các ngươi vẫn phải chết.”

Giống như lời tuyên bố của tử thần, một lượng khí đen trông vô cùng quỷ dị chợt toát ra từ phía sau lưng của tên thú nhân. Sau đó, rất nhanh, từ trong đám khí đen kia, một đám thú nhân thây ma có thân hình khổng lồ chợt lao ra, một ít trong số đó còn cầm súng.

“Xác sống ——!?”

Không thể nào nhầm lẫn được! Đây tuyệt đối là những xác sống được điều khiển bởi phép thuật Tử Linh.

“Biết rồi sao? Nhưng muộn quá rồi! Liana • Caruana, chết đi!” Giống như đang tôn vinh cho chiến thắng của mình, thú nhân nở nụ cười dữ tợn và cười vang dội.

Dường như nhận được tín hiệu, các thú nhân thây ma lập tức nổi điên và lao về phía Liana, những thây ma cầm súng thì lập tức bóp cò và bắn xối xả. Là một ma cà rồng nhưng đã mất đi kenjuu, lúc này Liana chẳng khác nào một tấm bia thịt, một con hổ không còn nanh vuốt. Cô không thể nào chống nổi những thú nhân thây ma đã được cường hóa này.

Viên đạn dễ dàng bắn xuyên qua cơ thể của thiếu nữ ma cà rồng, đồng thời những thú nhân thây ma khác cũng đã xông tới. Chúng nhe ra những chiếc răng trắng ởn và sắc bén, chuẩn bị ăn tươi nuốt sống cơ thể của thiếu nữ ma cà rồng.

“Liana… jousan…!?”

“Không… không được ah ah ah ah ah ah ah ————!!!!!”

Nấp ở phía sau, Kojou và Nagisa hoảng sợ mà nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Không cần suy nghĩ, cả hai cũng có thể tưởng tượng được rằng cảnh tượng sắp xảy ra sau đó tuyệt đối sẽ là cảnh tượng máu tanh nhất mà cả cuộc đời này, cả hai cũng không thể nào quên.

Một người sống sờ sờ, bị zombie bắt lấy, xé nát, sau đó ăn sống.

Chuyện như thế, những đứa trẻ chỉ mới học tiểu học như hai anh em nhà Akatsuki làm sao có thể thừa nhận nổi.

Thế nhưng bất chợt, một chuyện quỷ dị xảy ra.

Những thú nhân thây ma khi đột nhiên cứng đờ, không phải là chúng cố tình dừng lại nên cứng đơ, mà dường như là bị thứ gì đó làm cho cứng đờ. Nếu phải hình dung thì giống như là một bộ phim đột nhiên bị nhấn nút ‘stop’ vậy.

Tất cả những người đang có mặt đều kinh nghi vì cảnh tượng quỷ dị này, ngay cả người đang trong cơn tuyệt vọng như Liana cũng không nhịn được mà lộ vẻ nghi hoặc.

“Thiệt tình, dám khiến cho Nagisa-chan phải sợ tới như vậy. Lá gan của các ngươi thật lớn.”

Một giọng nói trong trẻo mà cả hai anh em nhà Akatsuki đều rất quen thuộc chợt vang lên, và rồi đột nhiên, một bóng người chợt bước ra từ hư không che ở trước mặt của Nagisa và Kojou.

Nhìn thấy bóng lưng quen thuộc ở trước mắt, cả hai nhà Akatsuki đều không nhịn được mà chợt vui đến phát khóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio