“Chu choa! Thật đúng là quá thảm đi?”
Không tim không phổi mà nhìn khu đóng quân đã bị đốt thành tro, Ye Jian liên tục tắc lưỡi, chỉ là biểu hiện trên mặt của cậu thì lại chẳng giống như là đang đồng tình.
Bất quá nói thật thì, cảnh tượng ở đây thật đúng là đủ thê thảm.
Doanh trướng, máy đào móc, xe bọc thép, các loại thiết bị, chỉ cần có thể bị phá hư thì đều đã bị phá hư hoàn toàn. Thậm chí trên đường đi còn có thể thường xuyên nhìn thấy những phần chân tay cụt, thậm chí là đầu, óc, nội tạng v… v… văng tung tóe ở khắp nơi, đều là những phần cơ thể bị xé nát như bị dã thú tấn công.
“Thú nhân! Thú nhân! Thật đúng là ‘thú’ nha, dù trong lốt ‘người’ nhưng chung quy vẫn là ‘thú’. Chậc, nếu là những ma tộc khác, coi như có giết người thì không đến nỗi dã man với máu tanh như vầy. Thật đúng là một lũ súc sinh chỉ mới khai hóa được có một nửa, luôn chỉ biết cắn, xé, với máu tanh.” Bởi vì đã hấp thu ký ức cùng bản nguyên [ Cái Ác ] của Azi Dahaka, Ye Jian cũng chẳng lạ gì với những cảnh tượng máu me như thế này, thế nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng tới việc cậu xem thường sở thích đầy man rợ của tộc thú nhân.
“Thôi được rồi! Cũng chẳng có gì đẹp mắt, vẫn là vào trong đó trước đi. Nếu tới trễ, vậy thì lỗ lớn.” Nghĩ như vậy, Ye Jian liền tăng tốc bước về phía cửa hang dẫn xuống di tích.
Mặc dù hiện giờ thì cửa vào dẫn xuống khu di tích bên dưới đã sụp đổ và bị chôn kín, thế nhưng không biết có phải trùng hợp hay không, nếu Ye Jian không lầm thì vẫn có một cái hang bên kia, dường như nó thông với đường hầm dẫn xuống di tích.
Nhẹ nhàng phi thân qua bên đó, Ye Jian nhảy vào trong cái hang này và hạ xuống, quả nhiên là đường hầm dẫn xuống di tích. Cái hang mà cậu vừa chui vào ăn thông với con đường hầm được xây dựng bên dưới, dường như nó được hình thành từ một vụ nổ xảy ra bên trong.
Đi nhanh qua con đường hầm, rất nhanh, một người với bộ dạng vô cùng thê thảm chợt hiện ra trước mắt Ye Jian.
Máu me khắp người, quần áo tơi tả, trên ngực còn có vết cào sâu tới tận xương, vết thương dường như là do thú nhân làm.
Không! Khẳng định là do thú nhân làm, bởi vì sau lưng của người này có một tên thú nhân hình gấu đang gầm thét và đuổi theo.
“Chậc! Chậc! Tên này thật đủ ngoan cường, vậy mà vẫn sống được.” Hơi tắc lưỡi một chút, sau đó Ye Jian quay đầu bỏ đi, hoàn toàn ngó lơ.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, có lẽ Ye Jian cũng chẳng ngại việc tiện tay giúp người này một chút, chỉ là bây giờ cậu đang có việc, mà người này với cậu không thân cũng chẳng quen, cho nên, kệ mồ nó! Cái tên này chỉ có thể tự trách mình xui xẻo vậy.
Bất quá, cậu không có ý định hỗ trợ, thế nhưng người nọ dường như đã phát hiện ra cậu, nên vội vàng lên tiếng cầu cứu: “Cứu… Cứu mạng…”
Với thính lực của Ye Jian, cậu đương nhiên có thể nghe được tiếng kêu cứu của đối phương, nhưng cậu vẫn chẳng thèm đếm xỉa, ngược lại cậu còn bước đi nhanh hơn.
“Cứu mạng… Em… rể…”
“What???”
Trợn tròn mắt, Ye Jian quay phắt lại mà nhìn về phía người kia, cái chân đang bước ra cũng dừng giữa không trung. Móc móc lỗ tai, cậu đang tự hỏi là có phải mình vừa nghe lộn không?
“Ye Jian… Em rể…”
“Cmn!?”
Thốt lên kinh ngạc, lúc này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Ye Jian là: ‘thằng cha này đang muốn chiếm hời của mình?’.
Chỉ là rất nhanh, cậu đã ý thức được là không phải như vậy. Nếu cái tên này chỉ muốn thấy người sang mà bắt quàng làm họ thì cũng thôi, thế nhưng tại sao cái tên này lại biết tên của mình? Mình nhớ là hình như mình không có quen ai giống cái tên này đi?
Còn nữa, ‘em rể’? Mình nhớ là hình như tới giờ mình vẫn còn chưa kịp đẩy ngã ai chứ? Yukari thì bị ngắt ngang, Natsuki với Aya thì vẫn còn chưa ‘cua’ xong, Kanon-chan với Yuuma-chan thì vẫn còn đang dưỡng thành.
Asagi-chan thì càng khỏi phải nói, đừng đùa! Về phần chị của con bé đó thì mới chỉ gặp có một lần.
Còn ai nữa?
Em rể? Em rể? Rốt cục thì trong số những nữ nhân mà mình quen, ai có anh trai mà mình không biết? Còn đẩy ngã rồi?
“Tôi là… Akatsuki Gajou… Nhanh! Mau giải quyết nó giúp…”
Akatsuki Gajou?
Chờ một chút, cái tên này…
Akatsuki… Cmn!? Mimori?
“Là lão cha mắc dịch của Kojou với Nagisa-chan?”
Ngay lập tức, Ye Jian đã xác định được thân phận của đối phương. Cái tên này chính là cái tên khốn kiếp ( theo lời của Kojou ) đã bị mình cắm sừng?
Nhưng mà không đúng! Tại sao thằng này lại gọi mình là em rể? Đầu hắn vẫn bình thường chứ? Không bị đánh cho choáng váng đi? Mình chơi em gái của hắn khi… Ặc?
Đột nhiên, liên tưởng tới chuyện gì đó, Ye Jian dường như đã hiểu được chuyện gì, và lập tức, cậu trợn tròn mắt.
Nhìn chằm chằm vào người đàn ông chật vật đang cố gắng chạy về phía mình, Ye Jian lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… cái tên này chính là…?”
“Mau cứu tôi ————”
Tiếng kêu thảm thiết khiến Ye Jian mau chóng hoàn hồn. Hóa ra là sau khi nhìn thấy Ye Jian, tên thú nhân đang đuổi theo Gajou bỗng trở nên càng thêm nổi điên mà truy sát ông.
Mắt thấy tên thú nhân sắp sửa đuổi kịp Akatsuki Gajou và đem Gajou quất chết, Ye Jian mới miễn cưỡng động thủ cứu viện.
Bóng người của cậu lập tức biến mất, và chưa đầy 0.1s sau, cậu đã hiện ra sau lưng Gajou và đá trúng ngực tên thú nhân đang nổi điên.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Akatsuki Gajou, tên thú nhân kia bị hất tung lên không trung và nổ banh xác, sương máu bay đầy trời.
“Nè! Ê! Ê! Tỉnh!” Quay lại nhìn Gajou, người còn đang đờ đẫn, Ye Jian gọi vài tiếng.
Thấy Gajou vẫn còn đờ đẫn, Ye Jian tiến lại gần và vỗ vào vai ông.
Sau đó, tiếng gào thảm thiết như heo bị làm thịt của Akatsuki Gajou mới vang lên khiến Ye Jian nhịn không được mà bịt tai lại.
“Ah ————!!!”
Mãi tới một lúc lâu sau, Akatsuki Gajou mới ngồi bệch trên đất và thở hổn hển, vết thương của ông đã hồi phục.
Gajou hồi phục được nhanh như vậy là nhờ có Ye Jian trị liệu. Nếu không có Ye Jian trị liệu, vết thương của Akatsuki Gajou tuyệt đối sẽ khiến ông phải nằm trên giường gần cả tháng mới có thể bắt đầu đi lại.
“Được rồi, giờ nói đi! Tại sao quen tôi? Còn nữa, ‘em rể’ là có ý gì?”
Nói một cách cộc lốc, Ye Jian nhìn chằm chằm vào ông bác trông rất cần ăn đòn đang ngồi bệch dưới đất.
“Ồ? Cái gì?”
Ha? Giả ngu? Được nha, mới vừa rồi còn không biết xấu hổ mà liên tục gọi ‘em rể’ để cậu ra tay giúp đỡ, vậy mà giờ vừa được cậu chữa thương xong thì lập tức trở mặt, giả vờ làm bộ như mình chẳng biết gì hết.
“Ờ, được nha! Không muốn nói đúng không? Bên kia còn mấy tên thú nhân, để tôi ném ông qua bên đó đi!”
“Ậy! Thằng nhóc, có cần ác tới vậy không? Rõ ràng con gái bảo bối Nagisa của ta thích ngươi tới như vậy…” Hung tợn mà trừng mắt với Ye Jian, Gajou nói với vẻ nghiến răng nghiến lợi, dường như đối với việc Nagisa thích Ye Jian, Gajou vô cùng vô cùng bất mãn.
“Nagisa-chan thích tôi thì có liên quan cái quái gì tới ông? Hơn nữa vừa rồi cứu ông một mạng, giờ đòi lại thì có gì không được? Nha, vì muốn báo ơn cho ân nhân của mình, Akatsuki Gajou dũng cảm mà dẫn mấy tên thú nhân bên kia đi chỗ khác, sau đó hi sinh anh hùng. Ừ, tôi nghĩ nếu vậy thì Nagisa tuyệt đối sẽ vô cùng kính nể ông bố trứng thúi của mình. Tối thiểu thì trước khi chết ổng cũng làm được một việc tốt.”
“Ngươi…!!! Ha ha! Ê, nè! Ngươi sẽ không làm như vậy thật chứ, thằng nhóc?” Lộ ra vẻ tức giận, sau đó đột nhiên cười một cách tự tin, Gajou hỏi ngược lại.
“Không tin? Ồ, coi bộ lời của tôi bị xem thường. Được rồi, nếu ông không tin, vậy thì để tôi chứng minh cho ông xem. Đi vui vẻ, ông già!” Nói xong, Ye Jian lập tức tóm lấy gáy áo của Akatsuki Gajou.
Không cho Gajou kịp phản ứng, Ye Jian giơ Gajou lên như xách một con gà con, rồi cậu lập tức ném lão già vô sỉ này về phía mấy tên thú nhân đang tuần tra ở cách đó không xa.
Không chút nào dây dưa dài dòng, toàn bộ chuỗi hành động, Ye Jian làm liền một mạch. Mãi tới khi Akatsuki Gajou ý thức được là mình đã bị ném đi thì cũng đã sắp rơi vào giữa vòng vây của mấy tên thú nhân rồi. Tới lúc này thì ông mới kinh hoảng mà gào lớn.
“CMN! Thằng nhóc, mày ác tới như vậy?”
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Kojou… kun…?”
“Tỉnh rồi? Có sao không, Nagisa?” Thấy em gái của mình cuối cùng cũng mở mắt, Kojou thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tình huống hiện giờ, có thể nói là đã hoàn toàn vượt quá sức thừa nhận của một học sinh tiểu học như Kojou: ngoại trừ nơi đặt linh cữu bằng băng mà nàng công chúa ngủ say đang yên nghỉ ra, thì toàn bộ không gian xung quanh hầu như đã biến thành một chiến trường.
Các cảnh vệ bị biến thành thây ma vẫn cứ đang tìm cách tấn công về phía bên này, và nữ ma cà rồng cùng kenjuu của cô ta thì đang đón đầu và tấn công lũ thây ma ngay chính diện.
“Liana-jousan…?”
Nghe được tiếng kêu, nữ ma cà rồng khẽ quay người lại. Mặc dù mái tóc đã rối bời và quần áo thì dính đầy máu của kẻ địch, thế nhưng cô vẫn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười hòa ái với Nagisa.
Vài phút sau, việc chiến đấu xem như tạm thời có một kết thúc, Liana đã giải quyết xong tất cả các thây ma xông vào phòng. Phải bảo vệ hai đứa nhỏ yếu ớt trước sự tấn công cùng lúc của mười mấy thây ma chỉ với hai con kenjuu, vậy mà cô vẫn có thể giành chiến thắng một cách áp đảo khi không để ai bên phe mình bị thương, quả không hổ là quý tộc của Ikusaō Ryōiki.
“Thực xin lỗi! Hơi phí sức một chút!” Hơi chỉnh chu lại mái tóc có phần rối bời của mình, Liana hơi hốt hoảng mà cười với Nagisa. Cô thực sự không muốn Nagisa nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này.
Chiến đấu tạm kết thúc, hai con kenjuu của Liana trở về bên cạnh cô.
Nhìn thấy hai con dị thú một kim một bạc đang bò lổm ngổm bên cạnh Liana, Nagisa khẽ thốt lên: “Kenjuu…?”
“Ừ! Chúng là kenjuu của tôi. Chúng là những sinh vật triệu hồi mà chỉ có những ma cà rồng như tôi mới có thể sở hữu, một tập hợp thể của ma lực nhưng có ý thức riêng. Chỉ cần có Sköll cùng Hati, cho dù có thêm bao nhiêu phần tử khủng bố đi nữa thì tôi cũng có thể bảo vệ hai người.”
“Phần tử khủng bố…?”
Mặc dù cảm thấy rất tò mò và ngạc nhiên về hai con kenjuu, thế nhưng trong tình huống hiện giờ, điều mà Kojou nhỏ chú ý hơn cả vẫn là sự an toàn của cả ba người. Dù số thây ma xông vào phòng đều đã tiêu diệt hết, thế nhưng cảm giác bất an trong lòng của cậu bé vẫn chưa hề biến mất; không những không biến mất mà trái lại, sau khi lũ thây ma bị tiêu diệt xong thì cảm giác bất an lại trở nên càng thêm bất an hơn nữa.
“Đoán chừng việc này là do phái Hắc Tử Hoàng gây ra, bọn chúng là một nhóm thú nhân theo chủ nghĩa cực đoan. Chúng cho rằng thú nhân mới là chủng tộc tối ưu nhất của ma tộc, đồng thời khởi xướng việc hủy bỏ giao ước Thánh Vực. Cũng chính vì vậy mà bọn chúng bị quốc tế chỉ tên và bị xem như là tội phạm truy nã trên toàn thế giới.”
“Vậy tại sao, những người đó lại có ý đồ với di tích này?”
“Có thể là do chúng biết được di tích này có dính dấp đến Kaleid Blood thứ XII của đệ tứ chân tổ. Dù sao thì với những kẻ theo chủ nghĩa ‘thú nhân tối thượng’ như chúng, các Primogenitor luôn là đối tượng bị căm hận nhiều nhất.”
“Là, là vậy sao? Vậy tức là nếu như Avrora thật sự là primogenitor…” Nuốt nước bọt một cái, Kojou theo bản năng mà quay lại nhìn chiếc quan tài bằng băng ở sau lưng một cái, nói chính xác thì là quay lại nhìn nàng công chúa tựa như yêu tinh vẫn còn đang ngủ say trong quan tài băng.
“Avrora… Là ai?” Nghe được một cái tên lạ, Nagisa vô cùng nghi hoặc mà hỏi anh mình.
Đối với vấn đề này, Kojou nhỏ khẽ cười, rồi sau đó chỉ tay về phía bóng người nằm trong chiếc quan tài băng: “Đó là tên của cô công chúa đang ngủ say ở đằng kia. Là Liana-jousan đã đặt.”
“Là… vậy sao? Av… rora.”
Quay lại và nhìn bóng người đang bị nhốt trong chiếc quan tài bằng băng, Nagisa dường như bị thứ gì đó dẫn dắt mà khẽ nỉ non.
“Sao vậy?”
“Không biết tại sao, nhưng em cảm thấy cô ấy dường như rất cao hứng.”
Nghe Nagisa nói như vậy, Kojou nhỏ kinh nghi bất định mà nhìn kỹ em gái mình và thiếu nữ đang ngủ say, miệng lắp bắp: “Ách? Em nói Avrora…?”
Chỉ là cậu bé còn chưa kịp nói xong thì đột nhiên Nagisa chợt cứng cả người lại. Gương mặt đáng yêu hiện lên vẻ sợ hãi, Nagisa khẩn trương mà bắt lấy tay của anh mình, cô bé thất thanh: “Chạy… Chạy mau! Có thứ gì đó đang tới… Thật đáng sợ! Kojou-kun… Chạy mau…!”
“Nagisa!? Này!?” Phản ứng bất thường của Nagisa khiến cho Kojou cảm thấy vô cùng bất an. Chẳng lẽ linh cảm của cậu là đúng sao? Nếu chỉ có cậu cảm thấy bất an thì thôi, giờ ngay cả Nagisa cũng đã cảm nhận được rồi, vậy…
Không đợi cậu bé kịp tìm ra đối sách, bỗng nhiên, một bức tường cách đó không xa chợt nổ tung và ầm ầm sập xuống, và rồi một thú nhân với khí thế vô cùng khủng bố bước vào, trên mặt hắn nở một nụ cười gằn.
Thân hình khổng lồ cao hơn ba mét với cái đầu chó đang cười dữ tợn, nụ cười toét ra tới tận mang tai cùng hai hàm răng sắc nhọn trắng ơn ởn khiến tên thú nhân này trông đáng sợ vô cùng.
“—— hóa ra là trốn ở đây, Liana • Caruana.”