“Ây… Giải quyết?” Mình đầy thương tích, Akatsuki Gajou, khi nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của thằng em rể ác ma của mình thì nhịn không được mà hỏi.
“Hừ! Thằng ngu nhà người còn có mặt mũi để hỏi sao?” Trên người mặt một bộ váy gothic loli màu đen, nữ phù thủy lườm Akatsuki Gajou một cái. Gương mặt cô tràn đầy sương giá lạnh tới mức có để đông chết người.
Chẳng cần phải hỏi nhiều. Từ biểu hiện lúc này của cô, ai cũng có thể thấy được là cô đang rất tức giận, vô cùng tức giận. Đồng thời cũng rất khó chịu, khó chịu tới mức có thể đủ để dùng được skill ‘ánh mắt sát nhân thuật’. Nói chung lúc này, biểu hiện của Natsuki chẳng khác gì một thùng thuốc súng chờ nổ, khiến cho người đứng bên cạnh là Akatsuki Gajou sợ tới như có gai ở trên mình.
Không hổ là sát thủ ma tộc, Kūgeki no Majo thật danh bất hư truyền.
Trong lòng âm thầm cmn một câu như vậy, sau đó Akatsuki Gajou lập tức đặt sự chú ý của mình lên một chủ đề khác: “Nagi… Nagisa với hai người không có chuyện gì chứ?”
“Như ông muốn, mẹ kiếp!”
Giọng nói đầy vẻ cộc cằn và nhức hết cả bi, có vẻ như thằng em rể hờ của mình mới vừa gặp phải chuyện gì đó rất nhức cả trứng, cho nên giọng nói cũng rất là không thân thiện.
Bất quá, Akatsuki Gajou không để tâm chuyện này. Ông chỉ quan tâm nội dung của câu thoại. Xem ra đứa con gái bảo bối của mình không có chuyện gì rồi.
“Đừng có vội mừng quá sớm, Akatsuki Gajou. Nói cho ông biết là cô con gái nhỏ của ông với primogenitor đệ tứ đã dính líu chặt với nhau rồi.”
“Cậu nói… gì!?” Kinh ngạc, giọng của Kūgeki no Majo trở nên nghiêm túc vô cùng.
Akatsuki Gajou lúc này cũng ngạc nhiên mà quay lại nhìn thằng em rể hờ của mình. Hóa ra ‘như ông muốn’ là có ý này sao? Chuyện này… Thật đúng là…
Vốn dĩ đã không còn mong đợi gì về việc đó, thế nhưng thật không ngờ là kết quả lại trùng hợp như vậy.
“Bất kể tình huống là thế nào! Từ giờ trở đi, tất cả những người có liên quan tới sự kiện lần này, cụ thể là Kaleid Blood số 12 cùng với Akatsuki Nagisa, đều giao cho đặc khu ma tộc ở cực đông tiếp quản. Bọn ta sẽ lấy ra điều kiện tương đương để cho Ikusaō Ryōiki đồng ý việc này. Không có ý kiến gì chứ, Akatsuki Gajou?”
“Đặc khu ma tộc… cực đông…!? Là đảo Itogami sao…?”
Lập tức hiểu được hàm ý mà nữ phù thủy muốn diễn đạt, Akatsuki Gajou thân là một nhân viên nghiên cứu về ‘Thánh Diệt’, làm sao có thể không hiểu ý nghĩa tồn tại của đảo Itogami? Lựa chọn này, quả thật rất không tệ.
Với lại, đảo Itogami, nói theo nghĩa nào đó thì chính là địa bàn của Kūgeki no Majo. Trong căn cứ địa của mình, uy danh Minamiya Natsuki tuyệt đối có thể khiến cho tất cả những thế lực khác phải kiêng dè. Ở đó, những thế lực khác dù có muốn nhúng chàm cũng không phải là việc dễ.
“Phương pháp xử lý thật không tệ, Kūgeki no Majo ————” Hơi có chút không cam lòng mà trừng mắt với nữ phù thủy, Gajou hậm hực nói.
Và thứ đáp lại ông là nụ cười đắc ý của nữ phù thủy: “Nhưng chẳng phải mi cũng biết rằng đây là các tốt nhất sao? Tối thiểu với nhà Akatsuki các ngươi thì đây là chuyện tốt.”
Stop! Nói thì nói vậy, nhưng nếu tới đó, vậy thì bất luận thế nào, các thành viên của nhà Akatsuki cũng phải chịu sự quản thúc nhất định.
Chỉ là, nếu so sánh với tình huống hiện tại, vậy thì nếu chuyển tới đó cũng không phải là chuyện xấu, tối thiểu thì nơi đó sẽ trở thành ô dù cho nhà Akatsuki, khiến cho những kẻ khác không dám xằng bậy.
“Mặc dù nói như vậy thì có chút khiến tôi cảm thấy căm tức, nhưng xác thực là hiện giờ nhà Akatsuki đã không còn lựa chọn nào tốt hơn. Bất quá, tương ứng với đó, tôi cũng có điều kiện: đem thằng con trai khỉ gió của tôi mang tới đó luôn đi, làm việc thì đừng chỉ biết chọn thứ tốt, Natsuki-chan!”
“ẦM ———— !” Một cú đá dứt khoát, bất ngờ và không khoan nhượng nện thẳng vào bản mặt của Akatsuki Gajou khiến ông phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
“Natsuki-chan là ông có thể gọi sao? Lão già khốn kiếp! Lần này nếu như không phải là do ông dẫn Nagisa-chan với Kojou tới đây thì sẽ xảy ra chuyện vừa rồi sao? Tôi còn đang tức cành hông không có chỗ để phát tiết, ông còn dám nói mình không thoải mái? Muốn không thoải mái đúng không, tới đây! Tôi đảm bảo không đánh chết ông.”
“Này! Này! Thằng quỷ, mày có ý gì!? Tao dầu gì cũng là… Khục! Khục! Ai… Ai mà ngờ được là mọi chuyện sẽ thành như vầy? Chuyện trong đó đều là do mày một tay làm hết. Có chuyện gì thì mày chịu là đúng, trách được ai?” Đối với thái độ của thằng em rể hờ, Akatsuki Gajou đương nhiên cảm thấy bất mãn.
Không những ‘làm’ em gái của mình, ngay cả con gái bảo bối của mình cũng cuỗm mất, đã vậy giờ còn đánh người đã bị nó cắm sừng là mình. Mẹ nó! Hiếp người quá đáng! Có thể nhẫn nại nhưng không có nghĩa là có thể nhẫn nhục.
Bất quá, nếu con gái bảo bối của mình đã có dính líu chặt với primogenitor đệ tứ, vậy thì mình cũng không cần phải tiếp tục bôn ba nữa. Bằng không lỡ như con gái bảo bối của mình mà xảy ra chuyện gì, mình tuyệt đối sẽ đau lòng chết. Tới lúc đó tìm ai mà bắt đền?
“Đủ rồi! Hai thằng ngu các ngươi, toàn bộ câm miệng! Điều kiện của mi, ta tiếp nhận. Từ giờ trở đi, hai đứa con của mi tạm thời do đảo Itogami tiếp quản. Chỉ là kế tiếp, ngươi có dự định gì? Chuyển tới đảo Itogami luôn sao?” Nữ phù thủy thu lại nụ cười và làm mặt lạnh để ngăn trở trò hề của hai gã đàn ông, sau đó cô kéo cuộc nói chuyện về lại chủ đề chính.
“Tôi sao? Nếu như Nagisa đã liên lụy vào chuyện này, vậy thì nói gì đi nữa cũng phải tìm ra cách giải quyết trước đã. Dù sao làm một nhân viên nghiên cứu, tôi cũng không phải chỉ biết ăn cơm. Về phần đảo Itogami…” Nói tới đây, Akatsuki Gajou liếc mắt về phía thằng em rể hờ của mình.
“Đừng có liếc! Chuyện này chẳng cần ông nói, coi như người khác có cản thì tôi cũng vẫn làm. Bất quá, ông già, chờ mà khóc bằng tiếng Congo với tiếng Maroc đi. Để cho Kojou với Nagisa chuyển tới đó, sớm muộn gì tôi cũng sẽ huấn luyện hai đứa bé đó thành người của tôi. Chúc ông lúc chết không có người đưa tang, tốt nhất là ngay cả người tống chung cũng không có.”
“Cái!? Thằng ranh con, mày đang nguyền rủa tao đúng không? Nói cho mày biết, tao là người được mệnh danh là ‘chết cũng sống lại’. Muốn tao chết? Không có dễ như vậy đâu! Coi như mày có chết rồi thì tao cũng vẫn còn sống khỏe. Tới lúc đó, tao tuyệt đối sẽ tới trước mộ của mày để bố thí cho mày chút tiền giấy, sau đó thuận tiện cười vào mặt của mày.”
“Ha hả, vậy sao? Nếu vậy thì để phòng ngừa, tôi cho ông chết trước đi! Nói đi, muốn chết đuối hay là bị cá ăn?”
“Mẹ nó! Ngoại trừ cái uy hiếp đó ra thì mày còn biết làm gì nữa không?”
“Tôi còn biết đem ông chôn sống!”
Lập tức, bộ mặt của Akatsuki Gajou xanh lét, giống như là vừa ăn xong một đống ruồi nhặng vậy.
Đối mặt với thằng em rể ác quỷ khốn nạn tới như thế này, ông xem như là triệt để bó tay rồi. Quả nhiên, khi một người vô liêm sỉ gặp phải một người còn vô liêm sỉ hơn, vậy thì cũng chỉ còn biết vừa quỳ vừa ói máu.
Nhìn hai kẻ dở hơi trước mặt phun nọc độc lẫn nhau, dường như nữ phù thủy cũng bị chọc cười, sắc mặt của cô trở nên hòa hoãn không ít. Cô nói: “Những chuyện xảy ra ở đây, không cần ta nói thì mi hẳn cũng biết phải làm gì để giữ bí mật chứ?”
“Đương nhiên! Tôi cũng không muốn Nagisa bị nhiều kẻ có ý đồ xấu xa hơn nhằm vào. A, đúng rồi! Lại nói, Miss Caruana đâu?”
“Trưởng nữ nhà Caruana? Ngươi đi mà hỏi cậu ta đi!”
Không biết tại sao, khi Akatsuki Gajou vừa nhắc tới nữ trợ lý xinh đẹp kia thì ngữ khĩ của nữ phù thủy lại trở nên rất khó chịu.
“Thật đáng tiếc! Trưởng nữ của nhà Caruana chết trong di tích rồi.”
“Thật sao?” Dường như là câu trả lời trong dự đoán, Akatsuki Gajou thầm thở dài một hơi.
Bất quá kế đó, câu kế tiếp của thằng em rể hờ vọng tới tai và khiến cho Akatsuki Gajou thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Từ nay về sau, chỉ còn một ma cà rồng gọi là Liana, là nữ bộc riêng của tôi.”
Thiếu chút nữa nhịn không được mà văng tục, Akatsuki Gajou cảm thấy da mặt của mình đang co giật liên hồi. Trừng mắt nhìn thằng ranh con hồn đạm trước mặt, câu nói này của nó, ông sao có thể không hiểu? Trưởng nữ của nhà Caruana đã chết, về sau chỉ có một nữ hầu được gọi là Liana thuộc về nó.
Mẹ nó, chiêu ‘bình mới rượu cũ’ này thật quá đẹp.
Thằng ranh con khốn kiếp này, ‘làm’ em gái của ông với lừa con gái của ông còn chưa đủ, giờ cả thư ký của ông cũng không buông tha. Phải biết là cô nàng ma cà rồng lãnh diễm đó ông còn chưa được nắm tay lấy một lần, vốn còn đang băn khoăn phải làm sao để có cơ hội ra tay. Giờ thì tốt, ngay cả nước canh cũng không có.
“Tốt rồi, Kaleid Blood số 12 cùng với anh em Akatsuki, bọn ta mang đi. Về phía Ikusaō Ryōiki, mi cũng không cần lo lắng, chỉ cần nhà Akatsuki các ngươi biết tự mình hiểu lấy là được rồi.”
“Ờ! Tình huống hiện giờ thì trừ việc đó ra, còn có thể làm được gì nữa chứ?” Cúi đầu và thở dài một cách ủ rũ, Akatsuki Gajou chán nản.