Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 153 : hồi trình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ầm ầm……!!!”

Ngồi trên chiếc phi cơ trực thăng đặc biệt do quân đội Malta phái tới, Ye Jian vẫn chưa hết phiền muộn.

Nhưng mà chuyện khi đó thật sự không thể trách cậu, cậu thật sự không ngờ được là việc bị primogenitor đệ tứ hút máu lại có thể tạo ra cảm giác say mê kích thích tới vậy. Không! Nói cho chính xác thì không phải là việc hút máu khiến cậu say mê mà là việc dòng máu của primogenitor đệ tứ truyền vào người cậu mới là thứ khiến cậu say mê.

Cậu không dự tính được là dòng máu của đệ tứ chân tổ lại có hiệu quả đặc biệt như vậy. Nó quả thật là kinh khủng hơn so với thuốc kích thích nhiều, vô thanh vô tức khiến cho một thần linh đã đạt tới cảnh giới Toàn Năng Lĩnh Vực như cậu cũng phải mất phương hướng trong một chốc lát.

Ừ thì đồng ý là do lúc đó cậu không có đề phòng việc này, thế nhưng chừng đó cũng quá đủ để chứng minh cho việc máu của đệ tứ chân tổ có công dụng mê huyễn mạnh tới mức nào. Có thể tác động tới cơ thể cậu khiến cậu khẽ lâng lâng trong một chốc lát, đây quả thực là quá không tầm thường. Phải biết là hiện giờ, cơ thể cậu có chất lượng tương đương với một đại lục, thậm chí là một hành tinh đấy.

Từ điểm này có thể thấy được là bản chất của đệ tứ chân tổ mạnh tới mức nào. Có thể khiến cho một hành tinh cũng bị mê hoặc, thật không hổ là ma cà rồng từng hủy diệt vô số nền văn minh, khiến cho lịch sử bị đứt đoạn.

Với cái điệu này, Ye Jian thực sự không dám chắc được là khi ở trong trạng thái toàn thịnh, liệu đệ tứ chân tổ có thể đánh ngang tay với cậu được hay không. Cậu không có đủ bằng chứng để khẳng định được cho việc này, thế nhưng khả năng xảy ra việc này là hoàn toàn có thể. Ai nói được?

Hiện giờ, về thực lực của đệ tứ chân tổ, Ye Jian chỉ có thể tạm khẳng định được một việc, đó là thực lực của kenjuu thứ XII mà cậu từng giao thủ, Alrescha-Glacies, tuyệt đối đạt tới cảnh giới chung cực của 4 chữ số, thậm chí là đã tới hàng 3 chữ số.

Nhưng tất nhiên, cũng chỉ thế mà thôi. Với cậu, nếu như cậu nghiêm túc, cậu hoàn toàn có thể nghiền nát nó chỉ với một chiêu, dù rằng việc đó có thể sẽ hơi khó khăn trắc trở tí.

“Hay ~~ Xem ra vẫn phải đợi thêm một quãng thời gian nữa rồi.” Nhìn thiếu nữ Kaleid Blood với mái tóc dài bị phong ấn trong kết giới, Ye Jian khẽ thở dài.

Tố thể số 12 Avrora, trong một quãng thời gian sắp tới phỏng chừng là không thể tỉnh lại.

Hút nhiều máu của Ye Jian như vậy, ừ, với Avrora thì đó quả thật là nhiều rồi, cho nên muốn tiêu hóa cũng không phải là chuyện dễ. Avrora, nói cho cùng cũng chỉ là một sự sống nhân tạo, từ căn bản mà nói thì thực lực của cô bé này không thể xem là mạnh, năng lực chịu đựng càng thua xa tít tắp so với đệ tứ chân tổ.

Trong tình huống đó, cả Ye Jian cũng không thể nào xác định được rằng Avrora phải mất đến bao lâu thì mới có thể hấp thu xong hết phần máu của mình còn sót lại trong người cô bé.

Đương nhiên, nếu Ye Jian muốn cho Avrora tỉnh dậy sớm thì cậu vẫn có cách. Cậu hoàn toàn có thể ra tay để trợ giúp Avrora hấp thu máu của mình, nếu làm vậy, Avrora hoàn toàn có thể tỉnh lại chỉ trong vài giờ.

Chỉ là làm vậy thì có một chỗ hỏng rất lớn, đó là đốt cháy giai đoạn.

Nếu phải hình dung, vậy thì việc Avrora tự hấp thu máu của cậu cũng tương đương với một võ nhân tự mình trui rèn, tất cả những gì nhận được đều là công sức của mình, thích hợp với mình nhất; còn việc cậu giúp Avrora hấp thu thì cũng tương đương với một võ nhân nhận được sự quán đỉnh từ trưởng bối.

Mặc dù nhìn từ kết quả bên ngoài, cả hai trông có vẻ như cũng tương đương nhau, thậm chí cái sau còn có hiệu suất hơn cái trước, thế nhưng hiển nhiên là vì cái sau không tự mình trả giá, nên năng lực căn bản sẽ lỏng lẻo hơn. Vì thế nếu cùng một cảnh giới, người sau tuyệt đối chỉ có nước xách dép cho người trước.

Tình huống của Avrora hiện giờ cũng không khác ví dụ trên là mấy.

Gien trong cơ thể, cùng với máu, thứ được xem là bổn nguyên của ma cà rồng, nếu như không trải qua sự tiến hóa và lột xác từng chút một mà chỉ đơn thuần là dung hợp sức mạnh thì không thể nào phát huy được hết uy lực vốn có. Đối với tu luyện giả, ‘thích hợp nhất mới là mạnh nhất’ luôn là một chân lý vĩnh hằng bất biến phải luôn tâm niệm trong lòng.

Sức mạnh nếu không thuộc về bản thân, không thích hợp với bản thân, vậy thì ngoại trừ cản bước chân của mình ra thì chẳng thể làm gì được hết.

Trường hợp của Fenrir trước khi trở thành kenjuu, cùng với trường hợp của đứa con gái bảo bối Higurashi của cậu cũng giống như vậy. Mặc dù Ye Jian có thể trực tiếp ra tay để gia tăng sức mạnh cho cả hai, cậu hoàn toàn có thể làm được như thế, thế nhưng nếu cậu làm vậy, vậy thì cũng chẳng khác nào đang trực tiếp bóp chết tương lai của cả hai. Cái chuyện ngu xuẩn lẫn lộn đầu đuôi như thế, cậu sao có thể phạm phải chứ?

Nói chung, nếu như là với người ngoài, hoặc là trong tình huống đặc biệt, khi cần kíp thì cậu cũng có thể ra tay. Thế nhưng với ‘người mình’ như Avrora hiện giờ, cậu tuyệt đối sẽ không làm ra những việc có thể ảnh hưởng tới tương lai của cô bé.

“Bất quá, cũng không thể nói là chuyện xấu. Mặc dù phải tiếp tục ngủ say thêm một quãng thời gian khá lâu, nhưng đã hút máu của mình rồi, lần sau khi tỉnh lại, thực lực của con bé phỏng chừng sẽ tăng lên nhanh như tên lửa chứ?”

Đương nhiên, đây vẫn không phải là điểm mà Ye Jian chú ý nhất.

Nếu đổi lại là người khác, nếu đưa máu của mình cho một ma cà rồng, vậy thì kết quả duy nhất là chỉ có ma cà rồng gia tăng sức mạnh, còn người hiến máu chẳng nhận được gì hết. Nhưng nếu là cậu, vậy thì khác. Hút máu của cậu xong, chờ tới khi Avrora tỉnh lại, con bé tuyệt đối sẽ rất thân cận với cậu.

Đây là một kiểu nghi thức rất đơn giản, tương tự như là chủ nhân đút thức ăn cho thú cưng của mình.

“Haizz… Avrora thì còn may, phiền toái nhất là đệ tứ chân tổ. Xem ra sau này nếu muốn chinh phục cô ta cũng chỉ còn cách là dùng thủ đoạn cứng rắn. Vị nữ hoàng cao ngạo này tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thu phục chỉ bởi vài giọt máu.”

Nếu nói Avrora là một con thú con vừa chào đời đang gào khóc đòi ăn, vậy thì đệ tứ chân tổ tuyệt đối là một con mãnh thú đã trưởng thành đang đói khát. Với thú con như Avrora, hành vi đút máu tươi của cậu còn có thể có tác dụng, thế nhưng với đệ tứ chân tổ, làm vậy tuyệt đối là chỉ như bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.

Ye Jian dám cá là nếu như một ngày nào đó, đệ tứ chân tổ hấp thu xong phần máu của cậu, vậy thì cô nàng này tuyệt đối sẽ không do dự mà thoát khỏi cơ thể của Nagisa và bắt đầu truy lùng cậu. Cô nàng tuyệt đối sẽ tìm tới ‘tế phẩm’ là cậu để hút sạch máu của cậu, không chỉ là vì để gia tăng sức mạnh, mà còn là vì để trả mối thù bị ‘cắn’.

Bất quá, như vậy cũng không sao. Điều giáo những nữ hoàng cao ngạo như vậy, Ye Jian thích nhất.

Nếu muốn hỏi tại sao thì… hừ hừ!

“Đối với một ‘thầy huấn luyện’ mà nói, việc huấn luyện những nữ hoàng cao cấp nhất chẳng phải là việc thú vị nhất sao?”

Cái này người ta gọi là có áp lực thì mới có động lực. Đối với khiêu chiến đi kèm với phúc lợi như thế này, Ye Jian xưa nay không bao giờ cự tuyệt.

Miệng nhếch lên một nụ cười tự tin, Ye Jian không khỏi quay mắt nhìn về phía mặt trời đỏ rực vừa dâng lên từ mặt biển.

Sắp tới phải về đảo Itogami rồi. Ở đó, vẫn còn có rất nhiều chuyện vui đang chờ cậu.

Học kỳ mới sắp tới, cậu vẫn sẽ là giáo viên thể dục của trường cấp hai Saikai, khi đó phỏng chừng sẽ gặp được không ít người quen đi?

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“… Ra vậy! Thứ khai quật được ở di tích Gozo là Kaleid Blood số 12 sao?” Thanh niên tóc vàng bắt chéo chân, vừa đung đưa ly rượu màu đỏ quạch như máu đang cầm trên tay, vừa cười nói. Trên gương mặt anh tuấn của người thanh niên, có thể thấy được sự vui vẻ của người vừa nhận được một thứ mà mình đã chờ đợi từ lâu.

“Công tước đại nhân, vậy chúng ta có nên…”

Người thuộc hạ mặc đồ đen còn chưa nói xong thì người thanh niên đã thò tay cắt đứt lời của hắn: “Đó là ý của ông cụ nhà ta, chẳng lẽ ngươi muốn ngỗ nghịch ý của ông ấy sao?” Nói tới đây, nụ cười trên mặt người thanh niên càng thêm vui vẻ.

“Ah ——!? Khô—Không dám! Thuộc hạ tuyệt đối không dám!”

Nghe được câu nói nửa đùa nửa thật của người thanh niên, người thuộc hạ có phong hào bá tước bị dọa sợ tới trắng bệch cả mặt mũi.

Trên lãnh thổ của đế quốc này, ‘ông cụ’ trong miệng người thanh niên là vị vua chí cao vô thượng. Chỉ cần một câu bất mãn của ông ta, tuyệt đối sẽ có trăm ngàn đến hằng triệu người phải nằm xuống.

Mặc dù vị đế vương đó là một kẻ nhân từ, thế nhưng dù vậy, vẫn không ai dám có ý ngỗ nghịch lại ý chỉ của vị hoàng đế đó. Hắn chỉ là một bá tước nhỏ bé, cho dù có cho hắn thêm 1000 lá gan nữa thì hắn cũng không dám ngỗ nghịch lại ý của vị hoàng đế kia. Đừng nói là ngỗ nghịch, ngay cả bất kính hắn cũng không dám, nếu không, tuyệt đối sẽ có vô số người vui vẻ nhảy ra để đem hắn xé xác.

“Lần sau, khi nói chuyện cần phải chú ý một chút. Mặc dù ta không ngại, thế nhưng mấy trưởng lão khác không dễ như ta đâu. Mấy lão già ngoan cố đó nếu muốn giết ngươi vì chuyện này, ta cũng sẽ không bảo vệ cho ngươi đâu, giả như quá phiền phức.”

“Vâng! Vâng! Đa tạ công tước đại nhân nhắc nhở.”

Đối với biểu hiện của người thuộc hạ, thanh niên cười rất cởi mở, thế nhưng trong đôi mắt yêu dị màu ngọc bích lại lóe lên một tia khinh thường. Cẩn thận và biết điều là chuyện tốt, nhưng không có cốt khí thì là việc khác rồi.

Coi bộ, cũng tới lúc cần tìm thêm một vài thủ hạ mới thuận mắt.

“Ha ha, thật không ngờ là cậu cũng tham dự vào việc này, Ye. Đây quả thực là một buổi thịnh yến khiến người ta vui vẻ, nhiệt huyết sôi trào.” Buông việc vặt, tâm trí của người thanh niên vẫn khóa chặt trên người của thiếu niên với mái tóc màu tím bạc.

“Cực đông, đảo Itogami sao?”

Xem ra, nhất định phải tới chỗ đó để thăm một lần rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio