“… Học sinh chuyển trường?”
Nhìn bóng lưng của cô bé có phần nhỏ con đang đứng trước cửa phòng lớp 1-B, Ye Jian đột nhiên có cảm giác là hình như… hình như mình có quen cô bé này. Ảo giác sao?
Tóc đen, chiều cao và vóc người sêm sêm với Kanon-chan, trên người mặc đồng phục của trường trung học Saikai khối cấp II. Chà, chỉ với chừng này thì thật khó mà đoán được thân phận chỉ với bóng lưng.
Tiện thể nói luôn là năm nay, Ye Jian là phó chủ nhiệm của lớp 1-B, là lớp của Nagisa với Kanon; đồng thời cậu cũng là chủ nhiệm chính lớp 2-B, là lớp của Asagi với Kojou. Về phần khóa thể dục, thì trên cơ bản là chỉ cần có thời gian rảnh, đều sẽ bị ‘mời’ đi làm giáo viên dạy chính, bất kể lớp nào.
Trở lại chuyện chính. Học sinh chuyển trường sau khi nghe được có người gọi mình thì đã lập tức quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, và ngay lập tức, cả hai cùng ngẩn người.
Cmn!? Đây… Đây không phải là con bé thích theo đuôi Himeragi Yukina sao?
Tóc đen chạm vai, đôi mắt to như hai viên bảo thạch màu rám nắng, dung mạo khả ái, giữa đôi lông mày tỏa ra chút khí thế lạnh thấu xương.
Tại sao cô nàng này lại tới sớm rồi? Không đúng nha! Có lý do gì chứ? Rõ ràng là Primogenitor đệ tứ còn chưa xuất hiện, đây là tại sao?
Đừng nói là con bé này chỉ tùy tiện chuyển tới đây! Có đánh chết thì Ye Jian cũng không tin tưởng là con bé này chuyển trường tới đây mà không có mục đích. Nhưng nếu, đã không phải là vì muốn giám thị đệ tứ chân tổ, vậy Himeragi Yukina tới đây để làm gì? Đối tượng theo đuôi của con bé này là ai?
Trong lúc Ye Jian còn đang ngẩn người, học sinh chuyển trường đã lấy lại tinh thần và lên tiếng trước: “Kia… Ngài là Ye Jian, Ye-sensei…”
“Ah? Ờ! Ra là em biết tôi sao? Ha ha, vậy thì tốt rồi. Em chắc là học sinh chuyển trường mới tới chứ? Tên em là gì?”
Bởi vì vấn đề thời gian, Ye Jian vốn chưa hề ghé qua phòng giáo viên, mà trực tiếp đi thẳng tới đây, cho nên cậu hoàn toàn không biết học sinh chuyển trường mới đến là Yukina. Cậu ghé qua đây cũng là đang tranh thủ lúc tiết học còn chưa bắt đầu, hơn nữa còn là tiện đường.
Cũng vì vậy mà cậu mới kinh ngạc như vậy khi thấy con bé theo đuôi này xuất hiện ở đây.
“Em là Himeragi Yukina. Những ngày tiếp theo, xin được chỉ bảo nhiều hơn. Ngoài ra, sau khi tan học, không biết Ye-sensei có thể cho em cơ hội để được nói chuyện riêng với thầy không?” Nghiêm túc chào hỏi với vẻ cung kính lễ phép đầy chuẩn mực, thiếu nữ hơi cúi đầu mà nói với Ye Jian.
Bởi vì quá tập trung và quá nghiêm túc, cho nên khi nói chuyện, Yukina hoàn toàn không phát hiện ra rằng tất cả các bạn học tương lai của mình, bất kể là nam hay nữ, cũng đều đang ghé sát tai vào cửa để nghe lén.
Vì thế, rất hiển nhiên, khi Yukina vừa nói xong thì trong lớp lập tức trở nên náo động.
“Wao! Các cậu nghe chưa? Nghe chưa? Học sinh chuyển trường mới tới thật to gan, vừa tới liền muốn tìm cơ hội để tỏ tình với Ye-chan rồi!?”
“Này! Này! Có lầm hay không! Ye-nii, anh ác cũng vừa vừa thôi chứ? Toàn bộ thiên thần với mỹ nữ của trường đều đã bị anh hút mất cả hồn, giờ vất vả lắm mới tới được một cái đáng yêu như vậy, anh quyết tâm không cho tụi em chút canh để húp sao? Tại sao lại có thể như vậy? Không công bằng! Thật quá đáng! Quá đáng!!!”
“A…! Hình như áp lực càng lớn rồi. Học sinh chuyển trường thật đẹp, vóc người cũng thật tốt. Vốn dĩ có Kanon-chan với Nagisa-chan, giờ lại thêm học sinh chuyển trường. Ye-sensei trở nên càng khó cướp được tới tay rồi.”
Những tiếng ồn này phát ra từ trong lớp 1-B, sau đó nhanh chóng lan tới những lớp bên cạnh.
Kết quả là chưa được mấy phút, một đống những cái đầu nhỏ liền tranh nhau ló ra từ cửa sổ và cửa chính của dãy phòng học.
“Cái đám nhóc con này, lố nhố ở đó làm cái gì? Bà tám đúng không? Mau trở về phòng học đi! Bằng không chờ tới giờ thể dục, đừng có trách tôi tại sao lại hành hạ mấy đứa? Muốn bị tôi ‘hành hạ’ lắm hử?”
“Oaaa! Ye-nii muốn giết người diệt khẩu sao? Thật đáng sợ!”
“Hì hì, nếu như là Ye-chan… trừng phạt gì cũng được hết á. Chỉ là người ta da non thịt mềm, phải thương tiếc người ta nha.”
Ye Jian thì còn đỡ, dù sao thì cũng đã sớm quen với tình cảnh này; thế nhưng với Yukina, thiếu nữ chỉ là một nữ sinh trung học mới vừa chuyển tới từ trường nữ giáo, hơn nữa còn là trường danh giá dành cho quý tộc, đã bao giờ Yukina gặp phải tình cảnh như thế này?
Nhưng mà nếu chỉ thế thì cũng còn đỡ, chưa nói làm gì. Một số nữ sinh, thậm chí còn dùng cách nói vô cùng bạo gan, vô cùng trắng trợn để trêu ghẹo Ye Jian, khiến cho Yukina nghe được cũng phải cảm thấy đỏ bừng cả mặt.
Phải biết rằng dù cô bé là nữ sinh của một trường nữ danh giáo, thế nhưng cô bé còn một thân phận khác là kiếm vu của Hội Sư Vương, môi trường rèn luyện và sinh hoạt của Yukina đã quyết định rằng cô bé không thể bị dao động bởi những thứ bình thường. Ấy vậy mà Yukina lại đỏ mặt chỉ vì lời nói của những bé gái lớp 7. Từ đó có thể thấy được là cách nói của mấy cô bé con này bạo gan tới mức nào.
Đây thật sự là học sinh trung học chỉ vừa tốt nghiệp tiểu học được nửa năm sao? Thậm chí ngay cả việc ‘dâng xử nữ lên’ rồi gì mà ‘chủ nhân’ vân vân và vân vân, các nữ sinh đều có thể nói ra không chút cố kỵ như vậy…
Bất tri bất giác, Yukina đã bắt đầu cảm thấy lo lắng cho cuộc sống trung học của mình ở ngôi trường này.
Nhìn thấu được vẻ sầu lo của Yukina, Ye Jian thở dài. Cũng không trách việc con bé cảm thấy khó xử và lo lắng. Gặp phải tình huống như vầy, có bao nhiêu học sinh trung học có thể giữ được bình tĩnh?
Chứng kiến Yukina sầu lo, Ye Jian thở dài, cũng khó trách nàng biết khốn nhiễu, gặp được loại tình huống này, có bao nhiêu học sinh trung học có thể bình tĩnh?
“Được rồi! Được rồi! Đừng làm ồn nữa, mấy đứa! Bằng không giáo viên chủ nhiệm của các em sẽ tìm tới tôi để mắng vốn đó! Giờ về lớp đi, chờ tới tiết tôi hoặc sau giờ học rồi muốn nói gì thì nói.”
Câu nói này vừa dứt, các học sinh lập tức nghe lời mà rụt trở về, toàn bộ hành lang nhanh chóng trở lại trạng thái im phăng phắc trước đó. Không, thậm chí còn im lặng hơn.
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến cho Yukina cảm thấy kinh ngạc. Có thể khiến học sinh nghe lời đến như vậy, đồng thời cũng thân cận như vậy, uy tín của người này cao tới bao nhiêu? Nghĩ như vậy, cô bé nhịn không được quay phía về Ye Jian, ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Chỉ là, khi ngẩng đầu lên nhìn về phía Ye Jian, thì Yukina lại phát hiện là Ye Jian đang mỉm cười mà nhìn mình. Không hiểu sao cảm thấy có chút chột dạ, cô bé hơi liếc mắt về hướng khác, né tránh ánh mắt của Ye Jian.
“Chuyện… Chuyện vừa rồi…”
“Không có gì đâu! Mọi người đều rất tốt, ở đây lâu thì em sẽ quen thôi. Tôi nghĩ Himeragi-san sẽ yêu thích học viện Saikai này. Tốt rồi, vào lớp trước đi, tranh thủ dịp này cũng giới thiệu mình với mọi người một chút. Không cần phải gò bó như vậy, đừng thấy mấy đứa này quậy như thế chứ thực ra đều là học sinh ‘tốt’ cả.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Yukina vẫn còn có chút nửa tin nửa ngờ mà khẽ gật đầu, sau đó cô bé cầm lấy túi xách mà đi vào lớp cùng giáo viên của mình.
Vào lúc này, bầu không khí của phòng học đã hoàn toàn khác xa so với không khí bạo động trước đó. Tất cả học sinh đều đồng loạt đưa ánh mắt về phía bục giảng, giống như đang chờ đợi lời tự giới thiệu của Yukina.
“Được rồi! Mọi người, tất cả đều đã nghe được rồi đúng không? Đây là bạn học mới tới từ nội lục. Giới thiệu về mình một chút đi, Himeragi!”
Nhận được lời cổ vũ của Ye Jian, Yukina tiến về phía trước một bước. Khẽ hít sâu một cái để lấy bình tĩnh, Yukina, trong cái nhìn soi mói của hơn 30 cặp mắt, bắt đầu tự giới thiệu đơn giản về mình.
“Mọi người khỏe! Mình là Himeragi Yukina, về sau xin được chỉ bảo nhiều hơn.”
“Ôi chao?! Hết rồi? Chỉ như vậy thôi sao?”
“Đúng nha! Ít gì thì cũng phải nói thêm một chút chứ, giống như sở thích là gì vân vân…”
“Kỳ thực thì tớ càng muốn nghe xem Himeragi-san cảm thấy như thế nào về Ye-nii. Thuận tiện hỏi luôn, mình có cơ hội hay không?”
“Cậu? Ha ha ha, tỉnh, bây giờ còn là ban ngày. Đừng có nằm mơ nữa! Mai mốt Himeragi-san chính là chị dâu của tụi mình. Cậu mà dám có ý đồ gì thì… Khà Khà Khà!”
Chỉ một xíu như vậy, lớp học lại một lần nữa trở nên loạn xì ngầu.
Thấy tình huống như vậy, Yukina hơi khó xử mà nhìn về phía giáo viên là Ye Jian, hi vọng tìm kiếm được sự giúp đỡ từ cậu. Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói thanh thúy vô cùng vang dội đột nhiên truyền vào tai của Yukina.
“Yukina-chan phải không? Rất hân hạnh được làm quen với cậu. Mình là Akatsuki Nagisa, gọi mình Nagisa là được rồi. A, đúng rồi, mong cậu không phiền. Mọi người trong lớp chỉ là hơi nhiệt tình quá. Không cần căng thẳng, chỉ cần thả lỏng một tí là được rồi. Ye-chan, Ye-chan, để cho Yukina-chan ngồi bên này có được không?”
Chỉ về phía chiếc ghế trống ở sau lừng mình, thiếu nữ đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa với thần thái tràn đầy linh khí đã chủ động đứng lên tìm cách giải vây cho Yukina.
“Chỉ cần Himeragi bạn học thích là được, về vị trí thì Himeragi bạn học cứ tự mình quyết định. Còn mấy đứa, vừa vừa phai phải thôi, nhiệt tình như thế là hơi lố quá rồi đấy. Giờ còn đang là giờ học, đừng làm phiền mấy lớp khác. Bạn học mới vừa tới lớp thì đã khiến cho người ta khó xử như vậy, thật đúng là một đám quỷ con.”
“Đó không phải là do công lao của Ye-nii sao? Mọi người nói có đúng không?”
“Ha ha ha ha…”
Cuối cùng, buổi họp sớm đầy huyên náo kết thúc trong tiếng cười của các học sinh.