“Nagisa-chan, theo dõi như vậy có phải là hơi…?”
“Không sao đâu! Không sao đâu! Tụi mình len lén, Ye-chan cũng không biết. Với lại cho dù biết, Ye-chan tốt như vậy, nhất định sẽ không nói gì đâu. Tốt! Mau! Bên này, bên này, tụi mình mau đi thôi, Kanon-chan. Nếu lỡ như mất dấu thì uổng công.” Lắc lắc cái đuôi ngựa nho nhỏ, Nagisa vừa hưng phấn mà an ủi, vừa kéo lấy tay của bạn tốt là Kanon, chạy về phía hai bóng người đã dần đi xa.
Có lẽ là do đã quá rành tính cách của Nagisa, hoặc cũng có lẽ là do chính bản thân mình cũng có chút tâm tư nhỏ, nên khi bị Nagisa kéo đi, Kanon cũng chỉ ỡm ờ đôi chút rồi cũng bước theo. Chỉ là trong lòng thì cô bé cũng đang im lặng mà nói xin lỗi. Dù sao Kanon là đứa trẻ ngoan, nên cũng biết rằng việc bám theo người khác thế này là rất không lễ phép.
Theo đuôi chưa được bao lâu, hai bóng người đi ở phía trước đã bước vào trong một quán pizza.
“Ôi chao! Chỗ đó, Kanon-chan, tụi mình cũng vào đi! Vừa vặn bụng của mình cũng đang kêu ùng ục.”
“Pizza? Nhưng mà…”
“Hì hì, yên tâm đi, Kanon-chan! Hôm nay mình bao hết!” Quơ quơ chiếc túi tiền đáng yêu có chút phình to, Nagisa cười hì hì và nói với bạn mình như vậy. Trông cô bé cứ như một phú bà nhỏ.
“Tiệm pizza này mình thường xuyên vào ăn, hương vị pizza hoa quả trong đó ăn thật là ngon. Mình đặc biệt đề cử pizza vị đào vàng, a ~ a, hình như còn đang có hoạt động, mua ba cái khuyến mãi 30% sao? Thật tốt quá, nếu vậy có thể tiết kiệm được thật nhiều tiền.”
Bất tri bất giác, Nagisa lại tiến vào trạng thái hay nói của mình; mà Kanon thì vẫn chỉ lẳng lặng nghe, trong lòng lại có chút sợ sẽ bị Ye-ji phát hiện. Không, so với việc đó, Kanon cảm thấy mình hẳn cân nhắc tới việc có nên chủ động thẳng thắn hay không, rồi sau đó phải xin lỗi như thế nào để được Ye-ji tha thứ.
“Đi thôi, Kanon-chan. Hai người họ vào trong rồi.”
Vì vậy, mỗi người một tâm trạng, hai cô bé con thận trọng mà tiến vào trong tiệm pizza. Sau khi vào quán, hai cô bé con phát hiện là đối tượng mình đang theo dõi hiện đang ngồi trong một góc hẻo lánh của quán. Vội vàng cúi thấp người, cả hai tìm một vị trí khá gần đó mà ngồi xuống.
“Hô ~~ ! May mà không bị phát hiện, chỉ là ngồi ở đây thì hình như không nghe nổi hai người họ đang nói gì. Phải làm gì bây giờ?”
Trong lúc Nagisa còn đang cau mày, khổ não để tìm ra đối sách, thì một nhân viên của cửa tiệm đã cầm thực đơn và bước tới trước mặt hai người.
“Hai người khỏe chứ, jou-sama? Xin hỏi có cần dùng chút gì không? Tiệm chúng tôi hiện đang cử hành hoạt động, nếu hai vị có hứng thú…”
“Ừ! Em có thấy rồi, mua ba cái sẽ được giảm giá 30% đúng không? Có phải là loại pizza nào cũng đều có thể được giảm giá hay không?” Nghe nhân viên cửa hàng lên tiếng, vẻ mặt sầu mi khổ kiểm của Nagisa lập tức biến thành mong đợi.
Có lẽ là vì thấy hai cô bé con mặc đồng phục học sinh trước mắt đều rất đáng yêu, nhân viên phục vụ rất là kiên nhẫn mà giới thiệu cho hai người.
“… Là vậy sao? Vị trái cây thì chỉ có hai loại mới thì mới được giảm giá sao?” Nghe nhân viên giải thích, Nagisa bắt đầu phân vân và tự đấu tranh. Giữa giảm giá và khẩu vị mình thích ăn nhất, rốt cục nên chọn cái nào bây giờ?
Trong lúc Nagisa vẫn còn lưỡng lự không biết phải làm sao, thì đúng lúc này, một nhân viên phục vụ khác đã tới.
“Xin hỏi hai vị có phải là Akatsuki Nagisa jou-sama cùng với Kanase Kanon jou-sama không?”
“Ồ? Onee-chan, chị biết tụi em sao?”
Hai cô bé con đều đồng loạt ngẩng đầu và ngạc nhiên mà nhìn nữ nhân viên đã gọi ra tên của hai người.
“Không phải, chỉ là vị tiên sinh bên kia nhờ tôi chuyển cho hai người một câu. Cậu ta nói: ‘Nếu hai đứa muốn ăn thứ gì, vậy thì cứ tùy ý, chỉ cần ngoan ngoãn chờ ở đây thì bữa ăn này, anh đãi.’.”
“Ôi chao ~~~!?”
Nhìn về bóng người đã ngồi trở về ở phía bên kia, Nagisa và Kanon liếc nhau, gương mặt của hai cô bé con ủ rũ mà xụ xuống.
“Quả nhiên, Ye-chan đúng là Ye-chan, cuối cùng vẫn bị phát hiện rồi. Chỉ là nếu vậy, dù sao cũng đã bị phát hiện rồi, tụi mình cứ việc ăn thỏa thích đi! Ừ, người ta muốn vị đào vàng, còn có vị hải sản tươi, a a, còn muốn một phần chí tôn pizza nữa. Kanon-chan, cậu chọn cái nào?”
Lạc quan sáng sủa, Nagisa nhanh chóng bỏ qua cảm giác ủ rũ mà trở lại với nụ cười tươi sáng của mình. Cầm lấy thực đơn, cô bé liên tục chọn lia lịa, sau đó quay lại hỏi bạn của mình.
Bị vẻ lạc quan và sáng sủa của bạn mình lây nhiễm, Kanon cũng nhanh chóng bỏ đi sự ủ rũ. Tâm trạng cũng trở nên ung dung, Kanon cũng liền chọn một phần pizza mà mình thích.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Ổn rồi, chuyện của hai con bé đã xong. Giờ thì Himeragi bạn học chắc có thể nói rồi chứ? Rốt cục em muốn gặp riêng tôi là vì muốn nói chuyện gì?”
Nhìn cô bé con với mái tóc đen xinh đẹp đang ngồi ăn ngon lành điềm đạm trước mặt mình, Ye Jian cười mà bắt đầu cuộc nói chuyện.
“Nếu vậy, xin cho phép em được phép tự giới thiệu mình một lần nữa Ye-sensei hẳn phải biết về Hội Sư Vương chứ?”
“Đương nhiên là biết! Cơ cấu đặc vụ trực thuộc chính phủ, được thành lập và tồn tại là để xử lý những sự kiện khủng bố có liên quan tới giới phép thuật, đúng không?”
Nghiêm túc gật nhẹ đầu, chuyển trường sinh tóc đen nói tiếp: “Thân phận chính của em là kiếm vu ( Sword Shaman ) của Hội Sư Vương, hiến dâng tính mạng của mình để tới đây giám thị Ye-sensei.”
“Himeragi bạn học là kiếm vu? Hơn nữa tới đây để giám thị tôi?”
Lúc này, Ye Jian thật sự kinh ngạc, không phải là vì thân phận của thiếu nữ trước mặt, mà là vì mục đích của thiếu nữ.
“Đúng! Thông qua điều tra, Ye-sensei mặc dù đang giữ chức Công Ma Quan, thế nhưng chỉ trực thuộc đặc khu ma tộc Itogami. Hơn nữa chủ yếu nhất, Ye-sensei là một Linh Năng Giả có lai lịch không rõ, chủng tộc không rõ, năng lực không rõ, mục đích cũng không rõ. Cho nên vì để xác nhận mục đích của Ye-sensei khi ở lại đảo Itogami, em cần theo dõi Ye-sensei, cũng là để điều tra về lai lịch của Ye-sensei. Tất cả là để đảm bảo an toàn cho đảo Itogami và chính quyền của đảo.”
“…”
Nghe những lời nghe nghiêm trang của Yukina xong, Ye Jian cảm thấy khóe miệng của mình giật giật.
Cái lý do ngớ ngẩn với ngu si như vậy, rốt cục là do gã ngu nào nghĩ ra?
Là attack mage của đảo Itogami, Ye Jian đã sống ở đây được một quãng thời gian không ngắn rồi. Việc điều tra, dù không tới một trăm, nhưng cũng được mấy chục. Thế nhưng cuối cùng, chẳng phải vẫn chả giải quyết được gì hết sao?
Hồi trước, cậu đã dung túng cho đám người kia điều tra mình, về sau vì cảm thấy đám người đó quá phiền với quá vướng tầm mắt, Ye Jian đã trực tiếp tìm tới nhà của mấy lão già kia để buông ra tối hậu thư. Nếu còn dám cử người tới dò la cậu nữa, vậy đừng trách có đi mà không có về. Từ dạo đó về sau, mấy con ruồi đáng ghét kia không thấy xuất hiện nữa.
Thậm chí cứ coi như là không có chuyện đó đi, thì thời gian cũng đã qua lâu như vậy rồi, Natsuki lại đứng ra đảm bảo thay cho cậu. Mấy lão già kia trừ khi đầu bị cửa kẹp, còn bằng không thì tuyệt đối sẽ không đi nhắc lại cái chuyện này, trừ khi bọn họ không sợ mất lòng Natsuki.
Đó là còn chưa kể tới vấn đề quan trọng nhất, đó là từ khi cậu trở thành attack mage tới nay, cậu đã xử lý không biết bao nhiêu là vấn đề vô cùng phiền toái cho đảo, không ít trong số đó còn đem lại lợi ích lớn cho mấy lão già kia. Với bản tính cáo già của mấy ông lão đó, bọn họ sẽ làm chuyện lỗ mười chả được một như vầy sao?
Nhưng mà Yukina cũng không nói dối. Tối thiểu thì việc cô bé này nhận được nhiệm vụ và được ra lệnh phải tới đây điều tra về cậu, cậu xác định được là cô bé này không nói dối. Nếu vậy, vấn để nằm ở đâu? Hội Sư Vương lại muốn giở trò quỷ?
Khoan! Từ từ! Đợi một chút, nếu như mình không nhớ lầm, thì hình như, Yukina là học trò của Yukari thì phải? Ế?! Vậy rốt cục thì cô nàng này muốn làm gì?
Đưa đứa học trò còn chưa đủ chín chắn, chưa đủ trưởng thành tới bên miệng của một ma vương như cậu, chẳng lẽ là muốn cậu dưỡng thành con bé này sao? Hay là muốn cho cậu cơ hội để bồi dưỡng tình cảm từ bé?
Được rồi, với tính cách của Yukari thì chuyện này thật đúng là khó nói. Rốt cục thì cô nàng làm như vậy là để làm gì?
Ngồi ở đối diện, Yukina nhìn thấy Ye Jian đột nhiên thất thần, giống như là đang nghĩ vẩn vơ gì đấy, cho nên Yukina liền lên tiếng: “… Ye-sensei?”
“Khục! Ừ, không có gì! Tôi có thể hiểu được ý của em. Em cứ tiếp tục đi!”