Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 173 : tên đầu tiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“…?”

Đang ở trên sân thượng hưởng thụ bữa cơm trưa, Ye Jian bất chợt cảm thấy ĐTDĐ rung lên. Không chậm trễ chút nào, cậu lập tức rút điện thoại ra.

Tin nhắn? Còn là của con bé Yukina? Đây đúng là lần đầu tiên cậu nhận được tin nhắn từ con bé.

“Yukina? Là học sinh chuyển trường năm nhất kia sao?” Tinh mắt liếc qua màn hình điện thoại của Ye Jian, Asagi thoáng cái đã nhìn rõ tên của người gửi. Hiển nhiên là với cái tên này, Asagi chẳng lạ lẫm gì, cho nên ngay lập tức, giọng nói của thiếu nữ trở nên có phần chua chua và mất hứng.

“Tôi nói, nhìn lén không phải là thói quen tốt đâu, Asagi nhé!”

“Ai—Ai nhìn lén? Em chỉ vô tình nhìn thấy được thôi! Ai bảo anh tự mình lấy ra rồi để hớ hênh như vậy?”

Nói thì nói như thế, nhưng Asagi vẫn đỏ hồng cả mặt mà đem ánh mắt của mình dời về hướng khác.

Thấy vậy, Ye Jian cũng không trêu chọc Asagi thêm nữa. Nhấn mở tin nhắn, Ye Jian lập tức nhìn thấy nội dung ngắn gọn bên trong.

『 Ye-sensei, có kẻ khả nghi tìm Nagisa với Kanon. Em đi điều tra một chút. 』

Nhìn thấy nội dung tin nhắn, Ye Jian không khỏi thở dài.

Quả nhiên là con bé này sẽ không chịu nghe lời cậu. Mặc dù gửi tin nhắn tới, nhưng cũng chỉ là để báo cáo đơn giản cho có phép, còn nội dung cụ thể như thế nào thì lại hoàn toàn bỏ qua.

Chả cần nghĩ cũng biết là con bé này lo việc cậu không cho nó ra tay, hoặc cũng có thể là vì sợ cậu sẽ trắng trợn phá hư nên mới không chịu nói rõ cho cậu.

“Sao vậy? Sao tự nhiên không nói gì hết?” Ngồi ở bên cạnh và nhìn về hướng khác, Asagi chờ trong chốc lát nhưng thấy Ye Jian đột nhiên không nói gì nữa thì nhịn không được mà quay đầu lại hỏi.

“Không có gì! Chỉ là có chút việc, xem ra cần phải đi một chuyến rồi.”

“Chuyện gì à? Giờ đang là lúc nghỉ trưa mà.”

Ánh mắt đó không thể nghi ngờ là đang nói với Ye Jian: nếu anh mà không đem đầu đuôi mọi việc nói rõ, vậy thì đừng tránh là tại sao tôi hiểu sai.

Đối với phản ứng này của Asagi, Ye Jian cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ chép miệng, sau đó đưa ngón cái chỉ vào cửa sân thượng đang mở toang cách đó không xa mà cười nói: “Nói đơn giản là vì bên kia có một vài vị khách không mời, giống với chúng ta bên này.”

“Khách không mời?”

Nghi ngờ mà nhìn theo hướng Ye Jian đang chỉ, thế nhưng mà ở đó không có gì hết nha?

“Tốt rồi, Julia, ra đây đi! Cũng tiện thể đem ‘vị khách không mời’ kia mời ra đây luôn đi.”

Quay về phía cánh cửa sân thượng trống rỗng mà gọi nhẹ một tiếng, và quả nhiên, trong ánh mắt kinh ngạc xen lẫn giật mình của Asagi, một thiếu nữ tóc vàng tuyệt mỹ đột nhiên bước ra từ trong cánh cửa mà trước đó vốn không có lấy một bóng người.

Bước ra ngoài sân thượng, trong tay của thiếu nữ còn đang kéo theo một thứ gì đó.

Đợi tới khi Asagi kịp nhìn rõ đó là vật gì thì hai mắt của cô bé lập tức trợn lớn lên: “Đó… Đó là… Ma tộc? Người thú sao?”

Đúng vậy, thứ mà thiếu nữ tóc vàng nước ngoài đang kéo ra theo từ trong cửa sân thượng chính là một ma tộc có cái đầu chó, à không, đầu sói.

Người mà mọc ra một cái đầu sói, theo lẽ bình thường thì sẽ khiến cho người ta có cảm giác e dè, chỉ là hiện giờ, tên thú nhân vốn có thể khiến người khác cảm thấy vô cùng e dè này lại chỉ còn là một con chó chết, hoặc là sắp chết. Nhìn tên thú nhân hấp hối bị thiếu nữ nước ngoài một đường kéo tới gần, Asagi dù đã rất cố gắng, nhưng vẫn không thể nào đoán ra được là hắn bị gì, bởi vì toàn thân của tên thú nhân không có lấy một vết thương.

Hiển nhiên, nếu như Asagi mà biết được tên thú nhân này mới vừa rồi, chỉ trong nháy mắt là đã bị thiếu nữ tóc vàng đáng gãy xương cột sống nên mới như vậy, vậy thì sự chú ý của Asagi tuyệt đối sẽ không đặt lên người của tên thú nhân.

“Chuyện này rốt cục là sao vậy? Ye-sensei! Nó… Chẳng lẽ cũng giống với nee-chan lần kia…”

Thân phận thú nhân của kẻ mới tới, à không, bị kéo tới, khiến cho Asagi nhịn không được mà nhớ tới lần tập kích khủng bố lúc trước. Gương mặt của cô bé lập tức trắng bệch.

Không trách Asagi lại có phản ứng như vậy, dù sao thì trong lần tập kích đó, cả cô bé và chị của mình đều gặp phải nguy cơ rất lớn. Nhất là chị của Asagi, lần đó chỉ còn thiếu một chút nữa là cô bé sẽ phải vĩnh viễn mất đi người nhà của mình. Nếu không có Ye Jian kịp thời xuất hiện, rất có thể sự kiện ngày hôm đó sẽ vĩnh viễn trở thành cơn ác mộng in vào trong tâm trí tuổi thơ của cô bé.

Cũng vì vậy, đối với ma tộc, mặc dù Asagi không có ác cảm hay mâu thuẫn gì, thế nhưng mỗi khi gặp phải những thú nhân nhập đảo mà không mang theo giấy thông hành hoặc có biểu hiện bất thường, Asagi luôn nhịn không được mà cảm thấy đối phương là phần tử khủng bố.

“Không phải, đừng lo lắng, thằng này cơ bản là đã phế rồi. Mục tiêu của hắn, hoặc nên nói là của bọn chúng lần này, rất có thể là tôi. Bất quá tình hình này thì có vẻ như bọn chúng đang có ý định ra tay với những người bên cạnh tôi.”

“Chúng… Mục tiêu là anh? Còn có người bên cạnh là chỉ… Ah!? Chẳng lẽ vừa rồi bên phía chuyển giáo sinh cũng…”

Đột nhiên hiểu được những lời mà Ye Jian vừa nói lúc nãy, Asagi lập tức cảm thấy có chút lo lắng.

“Bên kia thì chắc tạm thời là không có gì, coi như có thì phỏng chừng cũng là bọn chúng. Bất quá nói trở lại, thằng này cũng quá xui xẻo di, gặp phải ai không gặp mà lại gặp phải Julia, con bé thậm chí còn mạnh hơn cả mấy tay công ma quan cấp cao nữa. Tuy nói là vẫn còn thua tôi rất xa, nhưng với thứ rác rưởi như vầy thì thật… Chẹp!”

“Ôi chao? Julia-san cũng…?”

Thốt lên một tiếng, chuyện này thật sự là một chuyện vô cùng đáng kinh ngạc với Asagi. Chuyện Ye Jian là attack mage, Asagi đã sớm biết, thế nhưng Julia, cô bé này chỉ là một bé gái bằng tuổi với mình nha, vậy mà lại mạnh tới như vậy?

“Đừng hỏi tôi! Tôi cũng chỉ biết là con bé có thực lực rất không tồi mà thôi. Còn về thân phận, tôi còn muốn biết hơn so với em nữa kìa.”

Hai người cứ như vậy mà ở ngay trước mặt của thiếu nữ nước ngoài để bàn luận về thân phận của thiếu nữ; chỉ là thiếu nữ hoàn toàn không để ý, thiếu nữ chỉ dùng biểu lộ ba không mà lẳng lặng nhìn Ye Jian.

“… Nói như vậy tức là chuyển giáo sinh cũng có khả năng chiến đấu không kém? Còn có những ma tộc này, tại sao bọn chúng lại nhằm vào anh? Rốt cục anh còn bao nhiêu chuyện gạt em nữa, Ye-sensei?” Không cam lòng mà cắn chặt môi, một mực bị mơ mơ màng màng, Asagi bỗng cảm thấy có chút oan ức.

“Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi, Asagi. Mà nếu nói tới bí mật, chẳng phải chính em cũng có một đống bí mật đang gạt tôi đó sao?”

“Không phải, em chỉ là… em chỉ là…”

Bí mật trong lòng bị phát hiện, Asagi lập tức bối rối. Cho tới nay, điều mà cô bé lo lắng nhất vẫn luôn là chuyện này. Những chuyện mà mình giấu giếm Ye Jian kia, Asagi cảm thấy mình làm vậy giống như, giống như là mình không tín nhiệm Ye Jian vậy.

“Được rồi, bé gái mà, cũng phải có một chút bí mật nhỏ của mình. Nếu như mà hoàn toàn nói hết ra, vậy chẳng phải là thành vợ rồi sao?”

“…!?”

Câu nói này lập tức khiến Asagi chỉ còn biết cúi đầu xuống không nói nên lời, mặt đỏ tới mang tai.

“Nói… Nói gì chứ? Chỉ biết chiếm hời của người ta! Mồ! Thiệt tình, người ta mặc kệ.”

Không biết là ngượng ngùng hay vẫn là cam chịu, Asagi sau khi bỏ ra những lời này thì lập tức đứng lên rồi chạy về phía cửa sân thượng, gương mặt cô bé vẫn đỏ bừng.

“Ờ, nếu như thật sự muốn biết, vậy cứ nói với tôi một tiếng. Nếu là Asagi, chuyện gì tôi cũng có thể nói hết nha.”

Hai chân chợt khựng lại một chút, sau đó Asagi dùng tốc độ nhanh hơn mà bỏ chạy. Không kịp bận tâm đến việc đóng cửa, cô bé hốt hốt hoảng hoảng mà chạy xuống cầu thang.

“Ai, ai mà thèm… Daibaka…”

Mãi tới khi tiếng bước chân chạy xuống cầu thang của Asagi hoàn toàn biến mất, Ye Jian mới nhìn về phía tên thú nhân nửa sống nửa chết. Lúc này, nét mặt thoạt nhìn có chút hòa ái của cậu bỗng nổi lên một nụ cười vui vẻ đầy buốt giá.

“Ta còn chưa tới tìm các ngươi, các ngươi đã dám chủ động tới tìm ta. Julia, có muốn đi một chuyến với tôi không?”

Không chần chừ, thiếu nữ lập tức gật đầu.

Đối với thiếu nữ, ngoại trừ mệnh lệnh của ‘Onee-sama’ ra, còn dư lại, chỉ cần nghe lệnh của thiếu niên trước mặt là được rồi. Lúc này, trong lòng của thiếu nữ rốt cục cũng nổi lên một chút gợn sóng nhỏ. Cuối cùng cũng có thể biết được sức mạnh của hắn sao?

Thấy thiếu nữ gật đầu, Ye Jian lập tức quay người.

“Mang nó lên, đi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio