Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 172 : nghi ngờ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Như vậy cũng quá… kỳ lạ chứ?”

“Đúng nha, rất nhiều người đều cảm thấy sempai đó rất kỳ lạ. Nhìn thì có vẻ như là người theo đuổi cuồng nhiệt của Ye-chan, nhưng mà nếu nghĩ kỹ thì lại cảm thấy không giống. Mà quan trọng nhất là, mỗi buổi sáng, sempai đều chờ Ye-chan ở trước cổng trường, sau đó thậm chí có đôi lúc còn làm ra những việc vô cùng can đảm. Phải biết là ở đó có rất nhiều người vây xem, nếu là mình, mình tuyệt đối làm không được..” Vẻ mặt phấn khởi mà cảm thán, rất hiển nhiên là đối với chuyện này, Nagisa cũng vô cùng có hứng thú.

“Nhưng mà nếu nói như vậy, Ye-sensei không biết cự tuyệt sao?”

Mặc dù tính cách của người kia rất ác liệt, có đôi khi cũng rất hạ lưu, thế nhưng vẫn là kiểu người đáng giá để tín nhiệm, tối thiểu thì Yukina cho rằng như vậy. Mà cũng chính vì nguyên nhân này, Yukina mới cảm thấy khá là khó hiểu.

“Cự tuyệt cũng không có ích gì nha. Nói theo nghĩa nào đó thì mình ngược lại cảm thấy, Yukina-chan với sempai có chút gì đó tương tự.”

“…?”

Méo đầu một chút, Yukina hoàn toàn không hiểu được ý của Nagisa.

“Mặc dù không biết phải hình dung thế nào, nhưng mà mình cảm giác được là hai người, thật sự có chút gì đó rất tương tự. Cảm giác rất giống nhau.”

“Cảm giác?”

“Uh, mình nghĩ có lẽ là kiên trì ( cố chấp? )… đi? Yukina-chan với sempai đều cho tụi mình cảm giác như vậy.” Một mực yên lặng nghe hai người bạn của mình nói chuyện, Kanon đột nhiên biểu đạt ra cái nhìn của mình, chỉ là giọng cô bé có chút không chắc chắn lắm.

“A! Đúng, đúng! Chính là như vậy! Giống như Kanon-chan mới nói, Yukina-chan nhìn bên ngoài rất giống như là kiểu người sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Mà sempai cũng giống vậy! Thảo nào mình luôn cảm thấy hai người rất giống nhau.”

Nghe được hai người bạn thân nói như vậy, Yukina thầm giật mình, trong lòng cũng không khỏi âm thầm tự hỏi. Mình thật sự trông rất là bướng bỉnh sao?

“Huống hồ dù sempai không phải là người như thế, mình vẫn cảm thấy Ye-chan cũng sẽ không từ chối. Chuyện đó là không thể, đúng không, Kanon-chan?”

Gật gật đầu, có vẻ như Kanon rất rõ ràng ý mà Nagisa muốn biểu đạt.

“Ôi chao! Tại sao?”

Kinh ngạc, Yukina cảm thấy vô cùng kinh ngạc và tò mò, không phải chỉ là vì nội dung trong lời nói của Nagisa, mà càng nhiều hơn nữa là vì khi Nagisa-chan và Kanon-chan đối mặt với nhau, Yukina phát hiện là trên gương mặt của hai người hiện lên một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc tới từ tận đáy lòng.

“Bởi vì, Ye-chan rất tốt, không nỡ để bé gái bị tổn thương.”

“Ye-jisan, rất dịu dàng.”

Hơi ngẩn người mà nhìn nụ cười hạnh phúc trên gương mặt của hai người bạn thân mới quen, trong lòng của Yukina không khỏi hiện ra gương mặt điển trai mang theo nụ cười xấu xa của người nào đó. Hắn, thật sự giống như thầy mình nói, là một tên khốn kiếp đã biến thái lại còn lolicon sao?

Trong lúc Yukina đang trầm tư, thì đột nhiên, cửa phòng học mở ra và một tiếng kêu lớn truyền vào.

“Này ~~ Nagisa-chan, Kanon-chan, có một người ngoại quốc rất đẹp trai đang tìm hai cậu ở ngoài đó kìa.”

“Ôi chao! Người nước ngoài, tìm tụi mình sao?”

Nagisa và Kanon nhìn nhau, sau đó cả hai lần lượt lắc đầu. Hiển nhiên, gần đây hai người hoàn toàn không có tiếp xúc gì với kiểu người này.

“Là người quen của Mimori-chan sao? Nhưng mà không đúng nha, nếu là như vậy tại sao lại muốn gặp cả Kanon-chan? Ừ, thay vì ở đây đoán mò, tụi mình đi xem đi. Yukina-chan, thật có lỗi. Tụi mình sẽ về ngay.”

Nói xong, Nagisa vẻ mặt có chút xin lỗi mà hợp hai tay lại, sau đó cô bé đi cùng với Kanon ra bên ngoài.

“Ồ? Người đó đâu rồi?”

“Người đó nói xong thì trực tiếp đi rồi, chỉ nhờ tớ chuyển lời cho hai cậu, nói là chuyện gì đó có liên quan tới nhà các cậu, để các cậu tới trung đình, sau đó trực tiếp đi luôn. Thật đúng là một người kỳ lạ, có chuyện gì muốn nói thì nói luôn ở đây không phải là nhanh hơn sao?” Nữ sinh chuyển lời nói tới đây thì cũng hơi nhíu mày khó hiểu một chút, nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua rồi bước vào lớp học.

“Trung đình? Tụi mình làm gì bây giờ, Kanon-chan? Mình cảm thấy, giống như… nếu trực tiếp qua đó thì sẽ rất không tốt.”

Mặc dù lúc này, Nagisa chỉ là một học sinh trung học bình thường, nhưng mà lúc trước cô bé từng là một linh năng giả đồng thời cũng là một linh môi vô cùng có thiên phú. Trực giác của Nagisa có thể nói là phi thường lợi hại. Tuy là hiện giờ những năng lực linh môi của Nagisa đã tạm thời bị phong ấn, thế nhưng trực giác của cô bé thì vẫn còn giữ nguyên. Nếu như thật sự có nguy hiểm, trực giác của cô bé tuyệt đối sẽ báo động.

Mà không chỉ có Nagisa cảm thấy như vậy, Kanon cũng cảm thấy giống như vậy.

“Hay là, tụi mình tìm Ye-ji trước đi?”

“Uh! Mình cũng nghĩ vậy, tụi mình đi nhanh đi!”

Hai cô bé con vô cùng thông minh, ngay khi ý thức được không đúng thì đã lập tức nghĩ tới việc tìm chỗ dựa của mình là Ye Jian. Chỉ là, khi cả hai còn chưa kịp khởi hành thì người vốn phải chờ trong lớp là Yukina đã bước ra, trên vai vẫn mang theo chiếc hộp dài màu đen.

“Chờ chút, để mình đi cho! Vừa vặn mình có chuyện muốn tìm Ye-sensei một chút. Hai cậu ở lại ăn trưa đi. Bữa trưa của các cậu mới ăn được một nửa, đi như thì bất tiện lắm.”

Vừa nói, Yukina vừa chỉ về chiếc bàn mà ba người vừa mới ngồi ăn chung. Ở đó, hộp cơm của Yukina đã thu dọn xong, còn lại hộp cơm của Nagisa và Kanon mặc dù đã được đậy nắp lại, nhưng vẫn có thể thấy rõ là vẫn còn khá nhiều thức ăn trong đó.

“Nhưng mà, để cho Yukina-chan phải đi một chuyến…”

“Không sao! Mình nói rồi mà, mình cũng có việc vừa vặn phải tìm Ye-sensei, xem như tiện đường thôi. Tốt rồi, hai người vào trong ăn cơm trước đi, mình sẽ trở lại ngay.”

Siết chặt quai của chiếc hộp màu đen, Yukina cười cười mà phất tay với hai người bạn thân, sau đó bóng dáng của cô bé nhanh chóng mất hút ở cuối hành lang.

Đi xuống cầu thang, Yukina cũng không đi tìm Ye Jian như đã nói. Cô bé vác lấy chiếc hộp trên vai mà chạy thẳng tới trung đình. Vừa đi, đôi mắt bảo thạch to tròn màu rám nắng không ngừng hiện lên vẻ suy tư.

“Không biết có phải là kẻ tập kích mà Ye-sensei đã nhắc tới không? Nagisa với Kanon không quen biết đối phương, mà hành vi của đối phương còn có chút bất thường như vậy. Giờ này, ở trung đình hẳn là không có ai…”

Nghĩ như vậy, trong lòng của Yukina càng thêm khẳng định suy đoán của mình là chính xác.

“Nhưng mà nếu tự tiện hành động như vậy, Ye-sensei mà biết được thì nhất định sẽ tức giận.”

Nghĩ tới đây, cô bé hơi nhíu mày.

Rất nhanh, dường như hạ quyết tâm, Yukina rút một chiếc điện thoại di động màu hồng nhạt được cất trong ngực ra.

Chiếc điện thoại này là Ye Jian mua tặng cho cô bé vào mấy ngày trước, lúc hai người đi mua vật dụng hằng ngày sau đợt dọn nhà. Lúc đó, Yukina không quá bằng lòng nhận lấy. Nhưng cuối cùng vì chịu không nổi mồm mép dẻo quẹo của Ye Jian, nói cái gì mà ‘quà gặp mặt của sư phụ nhất định phải nhận’, ‘sau này thuận tiện liên lạc’, v… v… Cô bé vẫn phải nhận lấy nó.

Đương nhiên, là nhân viên tới đặc khu ma tộc Itogami để chấp hành nhiệm vụ, Yukina không thể nào không có công cụ truyền tin riêng của mình. Bất quá gặp phải Ye Jian, cô bé không còn cách nào khác mà bị ‘buộc’ phải nhận lấy chiếc điện thoại di động càng thêm tiên tiến và xinh đẹp này. Vì việc này mà cô bé còn càm ràm rất lâu.

Cạch cạch cạch.

Hơi có chút không lưu loát mà bấm phím, gõ ra một tin nhắn, rồi xác nhận gửi đi. Sau khi làm xong tất cả những việc này, Yukina mới thở phào nhẹ nhõm.

Thả chiếc điện thoại di động lại vào trong ngực, đôi mắt màu rám nắng chợt bắn ra vẻ lăng lệ ác liệt hoàn toàn không phù hợp với niên kỷ. Vào lúc này, cô bé mới thực sự là kiếm vu lãnh khốc của Hội Sư Vương, vương bài đã khiến cho vô số ma tộc đều phải sợ hãi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio