Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 176 : thì ra là thế.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“———— Đây… Đây là…!?”

Bốn cái xác đã không còn hơi thở của sự sống, thuộc bốn thành viên tộc người sói, cứ vậy mà lẳng lặng nằm im trên bàn hội nghị.

Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, sắc mặt của tất cả những người đang có mặt trong phòng đều đại biến; thậm chí ngay cả tròng mắt của thân vương Buchard cũng hơi co rút lại.

“……! Giết tộc nhân của ta, lại còn dám xuất hiện trước mặt ta để tìm chết, ta thực sự bội phục dũng khí của ngươi.” Giọng nói âm u và lạnh giá đến đáng sợ nhổ ra từ trong kẽ răng của Buchard, màu xanh hung bạo cũng dần nổi lên trong cặp mắt sói của vị thân vương.

“Dũng khí sao? Cá nhân ta thì cảm thấy các vị đang ngồi ở đây đều can đảm hơn ta nhiều lắm.”

“Ai!? Đừng ở đó mà giả thần giả quỷ, còn không mau cút ra đây! Ngươi có biết tất cả những người đang ngồi ở đây có thân phận gì hay không?”

Người đàn ông trung niên tên Shigemitsu mặc dù cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng vừa nghĩ tới việc có một cao thủ của tộc người sói là thân vương Buchard cũng đang ngồi ở đây, đồng thời bên ngoài còn có vô số bảo tiêu cùng cận vệ, dũng khí trong lòng hắn bỗng trở nên rất đầy đủ, vì vậy hắn lập tức ra vẻ bình tĩnh mà quát lớn như vậy.

“À, đúng là ta không rõ lắm thân phận của các ngươi, cũng không biết các ngươi là ai, nhưng ta nghĩ các ngươi đều biết ta chứ?”

Không gian chợt trở nên vặn vẹo, sau đó, khi tiếng nói vừa chấm dứt, một bóng người màu tím chợt hiện ra giữa không trung và nhìn xuống những người đang có mặt trong phòng với vẻ ung dung.

“Ngươi… Ngươi ————”

Người đầu tiên biến sắc và cảm thấy hốt hoảng chính là người đàn ông trung niên gọi Shigemitsu. Ngay khi vừa thấy rõ dung mạo của người mới đến, toàn thân hắn lập tức run lên, không cách nào tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh trước đó.

“Là ngươi!?” Rốt cục thì thân vương Buchard cũng nhận ra thân phận của người mới đến. Hai mắt trừng lớn, khí thế lạnh thấu xương lập tức bùng lên từ người của vị thân vương.

“Ye… Ye công ma quan!?”

Những người khác đang có mặt trong phòng, ngay khi vừa nhìn thấy Ye Jian thì cũng lập tức sợ đến trắng cả mặt. Người bình thường có lẽ không biết được sức mạnh của kẻ trước mắt, nhưng những người thuộc về thượng tầng chính phủ của đặc khu Itogami như bọn hắn còn có thể không rõ sao. Mặc dù tới thời điểm hiện tại, tất cả mọi người đều vẫn không biết được sức mạnh tối đa của kẻ trước mắt, nhưng một kẻ có thể diệt một bá tước ma cà rồng thuộc cựu thế hệ một cách dễ dàng, cho dù kém thì cũng có thể kém tới đâu?

“Tốt! Rất tốt! Bọn ta còn chưa tìm ngươi, vậy mà ngươi đã tự đưa mình tới cửa. Thật đúng là tự gây nghiệt, không thể sống. Bất quá có thể giết chết bốn tên thuộc hạ rác rưởi của ta, tạm thời xem như ngươi có chút bản lãnh. Thế nhưng, nếu cho rằng chỉ với chút bản lãnh đó đã có thể đối đầu được với tộc Thiên Lang bọn ta, vậy ta chỉ có thể nói là ngươi quá không biết trời cao đất dày, thằng nhóc.”

Đôi mắt sói bắn ra những tia sát khí lạnh buốt và nhìn chằm chằm về phía bóng người đang đứng trên không, thân vương Buchard nói với giọng nói đằng đằng sát khí, ma lực trong cơ thể cũng bắt đầu cuộn trào và tuôn ra.

Về phía người trung niên gọi Shigemitsu, sau một lúc sợ hãi, hắn cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh. Vốn dĩ, hắn còn muốn mượn cớ mà lừa Ye Jian vào tròng, chỉ là bây giờ Ye Jian thì đã tự mình tìm tới. Tình huống hiện giờ đã không còn đường lui nữa, nếu không thể giải quyết Ye Jian ngay tại đây, vậy thì sau đó, bọn hắn tuyệt đối sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.

Cho nên, dứt khoát đập nồi dìm thuyền, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, diệt kẻ này đi.

“Tiên sinh Buchard, xin bình tĩnh, chớ nóng! Tên nhóc này vẫn xin giao cho bọn tôi giải quyết, vốn dĩ việc giải quyết nó còn có chút phiền toái, nhưng giờ kẻ này đã một mình tìm tới đây, vậy thì… Khà khà khà, chỉ cần làm được thần không biết quỷ không hay, coi như Kūgeki no Majo có làm gì đi nữa thì cũng đừng hòng dò đến trên người chúng ta. Người đâu! Bắt thằng nhóc này lại cho ta!”

Shigemitsu quát lên, thế nhưng, điều không thể ngờ tới là, tiếng ra lệnh đầy khí thế hắn lại chẳng có người đáp lại. Không chỉ có hắn, những lão già khác cũng thử gọi người, nhưng kết quả cũng hoàn toàn tương tự, những thủ hạ mà bọn hắn mang tới đều hoàn toàn bặt vô âm tín.

Mồ hôi lạnh tuôn ra, sự sợ hãi lại một lần nữa tràn ngập trong lòng những kẻ quyền quý đang có mặt trong phòng. Không có thủ hạ, chỉ dựa vào những người bình thường như bọn hắn, làm sao đối phó được với một attack mage có thể tiêu diệt một bá tước vampire?

“… Ngươi… Ngươi… Rốt cục ngươi đã làm gì!?”

“Làm gì? Bình thường thôi, chỉ là tùy tiện dựng một kết giới bao trùm khu vực này, để kẻ khách không làm phiền chúng ta. Cho nên bất kể các ngươi có la rách cổ họng đi nữa thì cũng chẳng có ai nghe được mà tới giúp các ngươi đâu… Quên, ta nhầm. Coi như có nghe được đi nữa thì cũng vậy. Dù sao thì hiện giờ, tình huống của đám bảo tiêu ngoài kia cũng chẳng khá hơn các ngươi hiện giờ là bao nhiêu. Mong là chút nữa sẽ không có ai cụt tay hay đứt chân, dù sao người mà ta mang tới vẫn còn là học việc. Hi vọng sẽ không ra tay quá nặng!” Bước xuống từ trên không và đặt chân lên mặt đất, Ye Jian nói với thái độ rất dửng dưng.

Chỉ là, những lời nói dửng dưng của cậu, lại khiến cho nét mặt của tất cả những kẻ quyền quý có mặt trong phòng đều trở nên vô cùng đặc sắc.

“Chư vị chớ hoảng! Chỉ cần tôi còn ở đây, tên nhóc này tuyệt đối sẽ không làm bị thương các vị. Xin cứ yên tâm! Về phần thằng nhóc này, coi như là tiền đặt cọc trong vụ hợp tác lần này giữa chúng ta. Trên danh nghĩa thì xem như, tôi và các vị đồng thời giải quyết nó, như vậy được không?”

Người duy nhất trong phòng còn giữ được bình tĩnh cũng chỉ có thân vương Buchard. Với tư cách là đệ nhị bá chủ của tộc Thiên Lang, hắn đã từng phải e dè ai bao giờ? Thằng nhóc trước mặt, tuy đúng là có chút năng lực thật, nhưng cũng chỉ vậy thôi. Muốn cho Buchard hắn phải sợ hãi lùi bước, ngoại trừ tứ đại chân tổ của tộc ma cà rồng ra thì cũng chỉ còn có vị nữ hoàng đang ẩn cư tại Hắc Ám Bảo, về phần những kẻ khác, đều không có tư cách đó.

Vừa rồi, hắn nói như vậy đương nhiên cũng là vì có dụng ý đặc biệt. Muốn khống chế những lão già này, còn cơ hội nào tốt hơn như thế này nữa không?

Quả nhiên, ngay khi vừa nghe được Buchard nói như vậy, tất cả mọi người đều lảo đảo chạy về phía sau lưng của hắn.

“Vâng! Vâng! Có Buchard đại nhân ra tay, tên nhóc này chết chắc rồi.”

“Đúng vậy! Chúng tôi đã nhịn lâu rồi, khẩn cầu đại nhân Buchard giúp chúng tôi trừ mối họa này. Về thù lao, bao nhiêu cũng có thể thương lượng.”

“Đúng! Giết nó đi, cùng tộc Thiên Lang ký kết hiệp ước giao hảo.”

Tất cả những quyền quý đang có mặt trong phòng đều dùng ánh mắt vừa sợ vừa hận để nhìn về phía bóng người đang đứng ở phía đối diện. Hiện giờ, tất cả những người này đều có chung một suy nghĩ, đó là muốn kẻ đối diện phải chết.

Đối với biểu hiện và thái độ của những người này, Ye Jian không tức giận, hoặc nên nói là cậu không để tâm. Bước những bước chân chậm rãi mà đi tới chiếc ghế ở phía đối diện với Buchard, cậu ngồi xuống rồi cười nói: “Ta nói, nếu như ta nhớ không lầm thì hình như ta chưa từng có tiếp xúc gì với tộc người sói các ngươi chứ? Đừng nói là mấy lão già này đầu têu trước. Nếu chỉ có mấy lão già này, đừng nói là cho mười lá gan, cho một trăm lá gan bọn chúng cũng chẳng dám có ý đồ gì với ta. Vả lại theo tình báo ta nhận được từ trên người lũ thuộc hạ của ngươi, thì có vẻ như các ngươi mới là kẻ đầu têu trong chuyện này. Rốt cục thì lý do khiến tộc người sói các ngươi viễn độ từ Châu Âu tới đây để đối phó ta là gì vậy?”

“Thật là vô tri! Nói cho ngươi biết đi, thằng nhóc, đây là mệnh lệnh từ đức vua, huynh trưởng của ta. Ngươi phải chết! Bất quá, nếu có thể bắt sống ngươi về thì càng tốt, bởi chỉ có vậy thì vua của chúng ta mới có thể từ từ tra tấn ngươi, để cho ngươi biết hậu quả của việc đắc tội tộc Thiên Lang chúng ta là như thế nào.”

“Vậy à? Nếu vậy, vì sao vua của các ngươi lại muốn đối phó ta? Dường như từ trước tới nay, ta chưa từng thấy mặt hắn, cũng chưa từng có tiếp xúc gì với hắn? Để ta nghĩ xem, mình có thể đắc tội hắn vào lúc nào nhỉ? Phái Hắc Tử Hoàng sao? Cũng không đúng nha, ta nhớ là trong Phái Hắc Tử Hoàng không có sói… Ể? Chờ một chút!”

Giống như là đột nhiên nghĩ tới yếu tố then chốt nào đó, Ye Jian hơi khựng lại một chút, sau đó cậu dùng ngữ khí không chắc chắn lắm để phân tích: “Nếu ta nhớ không lầm thì hình như cái con chó vườn Tử Hoàng Đệ gọi là Haaa gì đấy, hình như trước khi chết từng nói mình là hậu duệ của Viễn Cổ Ma Lang, còn nói mình là vị vua tương lai của tộc thú nhân. Ngoài ra còn… Ể ~ ? Ha ha! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Tộc Thiên Lang các ngươi thật đúng là lợi hại! Ha ha ha! Lão lang vương chuyên đi cắm sừng kia chỉ tùy tiện tạp giao với một con chó cái lại có thể sinh ra vị vua tương lai của tộc thú nhân các ngươi. Ha ha ha! Úi chà chà! Thật không ngờ thân phận của con chó đất đó lại cao tới vậy! Thảo nào bị ta nói là chó đất thì nhịn không nổi mà tự bạo, hóa ra là do tự ti. Thì ra là vậy! Thì ra là vậy!”

“Câm miệng! Dám sỉ nhục tộc Thiên lang chí cao bọn ta! Thằng ranh con! Ta thề với tên của mình, ta tuyệt đối phải nghiền xương của ngươi thành tro!”

Tiếng cười nhạo của Ye Jian khiến cho Buchard gần như phát cuồng, hai mắt của hắn long lên sòng sọc và trở nên đỏ quạch, ma lực toàn thân xen lẫn sát khí lan tràn ra bốn phía. Con dã thú bị chạm phải vảy ngược, cuối cùng cũng để lộ ra bản tính hoang dã hung tàn rồi sao?

“Nghiền xương của ta thành tro? Ngươi làm nổi việc đó sao? Nếu làm được, vậy thì làm thử cho ta xem nào.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio