“Cái… Ngươi… Ngươi nói gì?”
Sayaka tưởng là mình nghe lầm mà hỏi lại. Trên gương mặt xinh đẹp đỏ ửng hiện lên vẻ khó tin và nghi hoặc.
“Hử? Không phải cô mắc phải hội chứng sợ nam giới sao? Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ cần có nam giới (male) tiếp cận thì cô đều cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, mắc ói đúng không, bất kể nam giới đó là lớn hay nhỏ?”
“Ngươi… Làm sao ngươi biết? Không đúng! Chuyện đó thì có liên quan gì tới ngươi? Ta chán ghét tất cả lũ đàn ông thối trên đời này, buồn nôn, kinh tởm! Tất cả đều là biến thái chỉ có thể làm ô nhiễm không khí! Toàn bộ nên chết sạch đi!
Giống như con mèo hoang bị đạp phải đuôi, Sayaka lập tức xù lông, cảm xúc trở nên kích động.
Nhưng mà, lời đáp lại của Ye Jian, lại khiến cho thiếu nữ một lần nữa cảm thấy kinh nghi và cảnh giác.
“Đúng nha, toàn bộ lũ nam nhân xấu xa và bẩn thỉu đều nên đi chết, đỡ ô nhiễm không khí. Về điểm này, ta tán đồng quan điểm của cô đó, cô bé!”
“Ngươi…”
“Chỉ có điều, ý mà cô đang muốn nói, ta nghĩ hẳn là đang chỉ lũ đàn ông thối khiến cô cảm thấy buồn nôn và kinh tởm đi? Nhưng mà dường như ta không thuộc về loại này nhỉ? Dù sao thì ta ôm cô cũng được, hôn cô cũng được, dường như từ nãy tới giờ, ta không thấy cô có biểu hiện buồn nôn?”
Vốn đang ngẩn ngơ, sau đó ‘OANH’ một tiếng, trong đầu dường như có vật gì đó nổ tung. Những lời của Ye Jian khiến Sayaka triệt để mất đi tỉnh táo. Trong nháy mắt này, toàn bộ con tim của thiếu nữ tưởng chừng như muốn từ trong cổ họng mà nhảy ra.
Bối rối, thiếu nữ không thể không vì nội tâm đang hỗn loạn của mình mà làm ra hành vi che giấu: “Ngươi… Ngươi—Ngươi—Ngươi—Ngươi—Ngươi— Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì đó? Ta… Ngươi… Ai—Ai không buồn nôn chứ? Ta cho ngươi biết! Ngươi là người ta chán ghét nhất từ trước tới nay, buồn nôn, kinh tởm tới muốn chết! Chịu không nổi! Thối quá! Toàn thân đều khó chịu muốn chết rồi, ghê tởm! Mau đi chết đi!! Bị người đụng vào xong, toàn thân ta đều bị ô nhiễm rồi, cho dù giặt rửa một trăm lần cũng không có biện pháp rửa sạch.”
Vô cùng kích động, Sakaya lớn tiếng mà hét lên, ngôn ngữ vô cùng hỗn loạn, thậm chí chính bản thân thiếu nữ cũng không biết là mình đang nói gì. Đồng thời với đó, cơ thể vốn kiệt sức của thiếu nữ cũng bắt đầu giãy giụa và uốn éo lên.
Mà về phía Ye Jian, sau khi cậu nghe được tiếng chửi rủa của Sayaka xong, sắc mặt của cậu lập tức trầm xuống.
“Thối quá? Ô nhiễm?”
Tiếng chất vấn lạnh như nước đá khiến cho toàn thân của Sayaka đều run lên, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi cũng chột dạ. Bị ánh nhìn sắc như lưỡi kiếm bắn ra từ trong đôi mắt màu hổ phách kia nhìn chằm chằm, thiếu nữ không khỏi sợ hãi trong lòng. Chẳng lẽ thật sự phẫn nộ rồi?
“Ta đã cảnh cáo cô, nếu như dám ở trước mặt ta nói láo, vậy thì trừng phạt gấp bội. Xem ra cô không tin thủ đoạn của ta đúng không, hoặc hơn nữa là không thèm để ý lời của ta? Vậy thì tốt, hiện ta, để ta cho cô hiểu, kết quả của việc không nghe lời khủng bố đến mức nào?”
“Cái ————”
Zoẹtz--zzz.
Bộ sườn xám tinh xảo đã bị xé rách một mảng lớn, một mảng tuyết trắng quyến rũ và xinh đẹp lập tức lộ ra không còn chút che giấu nào trước cặp mắt của Ye Jian.
“YAA.A.A.. Ah ~~~~~ .”
Tiếng hét hoảng sợ yêu kiều thốt ra từ trong cổ họng của Sayaka. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tinh thần cho tình cảnh này, thế nhưng từ đầu tới cuối, Sayaka vẫn luôn giữ lại một chút tâm lý may mắn. Nhưng bây giờ, thiếu nữ thật sự luống cuống rồi. Thiếu niên trước mắt quả thực là còn đáng sợ hơn so với ác ma tới từ địa ngục.
Nhưng mà, chuyện tới nước này, thét lên cùng giãy giụa đã chẳng làm nên được chuyện gì nữa. Theo Ye Jian tiếp tục xé rách, bộ sườn xám Sayaka đang mặc nhanh chóng chia năm xẻ bảy mà biến thành vô số mảnh vải nằm la liệt dưới sàn.
Ngoại y bị xé rách, để lộ ra chính là chiếc áo ngực màu tím đang bị chống lên có chút căng cứng, cùng với khe sâu được phác thảo ra từ đôi gò bồng đảo căng tròn đang bị buộc phải ép sát vào nhau. Tiếp tục nhìn xuống, là eo thon mềm mại tràn đầy tính dẻo, bụng nhỏ phẳng lỳ, rốn nhỏ đáng yêu, và còn ————
“Chậc chậc chậc, thật không thể tin được, mới mười bốn tuổi mà vóc người đã chín rục tới mức này, mà cách ăn mặc thì, ừ, cũng chín ~ rục không kém. Tta nói, đây là quần lót buộc dây đi?”
OÀ..ÀNH! Trong lòng run lên, Sayaka thét lên và hận không tìm một cái lỗ để chui vào rồi trốn luôn trong đó. Bởi vì tên ác ma Ye Jian này ra tay xé rách bộ sườn xám mà thiếu nữ đang mặc, cho nên chiếc quần lót nhỏ màu tím nhạt được nối lại với nhau ở hai bên bằng hai sợi vải buộc nơ con bướm cũng bị lộ ra rồi.
Hơn nữa, nhìn thì nhìn thôi, hắn còn dùng ánh mắt quái lạ có phần nóng rực mà nhìn chằm chằm vào nó, đã vậy miệng còn lên tiếng chọc ghẹo.
Đối với Sayaka mà nói thì đây tuyệt đối là một sự tra tấn về mặt tinh thần. Tên ác ma, biến thái, tà quỷ này! Cơ thể khẽ run, sắc mặt trở nên lúc đỏ lúc trắng, Sayaka lại một lần nữa ở trong lòng đem Ye Jian nguyền rủa ngàn lần, vạn lần.
“Sao? Vẫn không nói? Được! Vậy ta không khách khí. Tiếp đó, ta sẽ cởi bỏ áo ngực của cô, rồi tiếp đó là chiếc quần lót nối dây này, cuối cùng là đem dấu ấn buồn nôn của một gã đàn ông như ta in lên từng tấc da thịt xinh đẹp của ngươi, cô bé à.”
“Cái ——!? Không! Ngươi… Ngươi muốn làm gì! Ngươi ———— ah ~~~ .”
Muốn làm gì? Một khắc sau đó, Ye Jian lập tức khiến cho Sayaka hiểu rõ là cậu muốn làm gì. Cúi đầu xuống, không chút do dự, Ye Jian hôn mạnh lên chiếc cổ thơm mềm trơn trượt trắng nõn của Sayaka, để lại trên đó một dấu ô mai diễm lệ thoạt nhìn phi thường bắt mắt.
Tự mình trải nghiệm cảm giác bị một người đàn ông lưu lại dấu hôn ở trên cổ, toàn thân của Sayaka lập tức cứng ngắc. Cảm giác tê dại, ngứa ngứa, chua chua, rần rật truyền tới từ trên cổ hầu như đánh thẳng vào tinh thần lý trí của thiếu nữ. Cho tới bây giờ, thiếu nữ chưa bao giờ dám nghĩ rằng, hoặc nên nói là chưa bao giờ tưởng tượng được rằng sẽ có một ngày, mình lại bị một người đàn ông thối đè ở dưới người và làm chuyện khác thường xấu hổ như thế này, mà mình lại không thể chống cự.
Không những thế, điều xấu hổ và khó xử nhất trong chuyện này lại chính là hiện giờ, trên người mình hầu như chỉ có ba miếng vải nhỏ để che thân, gần như lộ ra trọn vẹn.
Vóc người hoàn mỹ của mình, hầu như đều bị tên ác ma này mặc sức ôm vào ngực mà dày vò, chiêm ngưỡng. Chuyện hoang đường và trơ trẽn này, Sayaka thực sự chưa bao giờ dám nghĩ tới. Với thực lực và thân phận của mình, trên đời này liệu có gã đàn ông thối nào dám làm vậy với mình? Đừng nói là làm, ngay cả tiếp cận cũng không có. Thậm chí là cả với những trưởng lão nam tính trong cơ quan, thiếu nữ vẫn luôn từ chối tiếp cận.
Nhưng bây giờ, tất cả tự tôn và xấu hổ của bản thân, tại trước mặt của thiếu niên này, đã bị tróc ra và cướp mất từng chút từng chút một. Tới lúc này, có thể nói rằng mọi sự chịu đựng của Sayaka đều đã bị dồn tới cực hạn.
Kỳ thực ngay cả chính bản thân thiếu nữ cũng không dám tin, tại sao với người nam nhân trước mặt này, mình lại không có cảm giác buồn nôn, kinh tởm và chán ghét? Nếu đổi lại là kẻ khác, đừng nói là đối xử với mình như thế, dù chỉ tiếp cận bản thân trong phạm vi một mét thì cũng khiến mình cảm thấy muốn nôn mửa.
Vậy mà tên ma quỷ này, rõ ràng là một con ác ma biến thái, lại đối xử với mình như vậy, nhưng ngoài ý muốn là lại không có cảm giác kinh tởm và buồn nôn.
Mặc dù lúc này đang bị đối xử quá quắt tới như vậy, nhưng Sayaka lại chỉ cảm thấy xấu hổ và giận dữ, vì thân thể đang không ngừng truyền tới cảm giác chán ghét khác với lúc bình thường. Đó không phải là chống cự, không phải là buồn nôn, mà là một cảm giác rất kỳ quái. Thậm chí, trong mơ hồ, dường như cơ thể còn truyền tới một tia chờ mong bất khả tư nghị.
Đây mới chính là nguyên nhân khiến Sayaka cảm thấy xấu hổ và giận dữ tột độ. Giận dữ và xấu hổ, không chỉ là vì hành vi biến thái của thiếu niên với bản thân, mà còn là vì bản thân mình quá kém cỏi, quá không biết đấu tranh.
“Sao đây cô bé? Cho cô một cơ hội cuối cùng, thẳng thắn nói cho ta nghe, thân thể của cô, có chống cự và chán ghét ta hay không?”
“Cóóóó!!!! Buồn nôn muốn chết! Chán ghét nhất rồi! Hận không thể lập tức giết ngươi! Ngươi, tên biến thái này! Không chỉ chiếm lấy Yukina của ta, bây giờ ô nhục ta như vậy! Chết đi! Đi chết đi! Mau đi chết đi! Ô ô ô ô ~~~ .”
Rốt cục, thiếu nữ mười bốn phương hoa, cũng đã không thể nào chịu nổi sự tra tấn nữa. Dường như là phát tiết tất cả mọi thứ, thiếu nữ khóc lớn.
Nhưng, Ye Jian lại cười. Rốt cục thì vách ngăn vô hình cũng bị vạch ra rồi sao?
Vì vậy, một lần nữa, cậu lại cúi đầu và dùng miệng mình đắp lên môi của nữ hài trong ngực mình.