“Tư ~~~ .”
Cái hôn này, thẳng tới khi Sayaka sắp thở không nổi, Ye Jian mới rốt cục chịu buông ra.
Từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, gương mặt của thiếu nữ cũng đã đỏ lên tới mức có thể nặn ra ra máu. Lại một lần nữa bị cưỡng hôn, Sayaka vẫn không thể không cảm thấy xấu hổ và giận dữ không thôi, nhưng vì điểm yếu trong lòng đã bị đối phương nắm giữ, nên hiện tại, nàng cũng chỉ còn là một thiếu nữ đang chìm trong thống khổ cùng bất lực mà thôi.
“Ta đại khái hiểu được là tại sao cô lại chán ghét đàn ông tới như vậy rồi…”
“Ai… Ai cần ngươi lo! Ngươi cái này… đáng hận biến thái!”
Trong một gia đình bình thường, nếu như đứa bé trong nhà đột nhiên xuất hiện siêu năng lực, vậy thì chúng thường sẽ bị song thân của mình kiêng kị và ngược đãi. Mà Sayaka, cũng là một trong các đứa nhỏ bị cha mình ngược đãi khi còn nhỏ vì lý do như vậy.
Mặc dù người cha đó cũng đã sớm qua đời từ trước cả khi Sayaka kịp vào tiểu học, và sau đó thì cô bé cũng đã được Hội Sư Vương thu dưỡng; thế nhưng, nỗi sợ hãi về người cha bạo lực đã sớm in hằn trong tâm trí non nớt của cô bé.
Theo thời gian dần qua, thiếu nữ dần trưởng thành, cảm giác sợ hãi về người cha đã không còn nữa, nhưng nó lại không hề mất đi mà chuyển thành một cảm giác khác: cảm giác chống cự và căm ghét đối với tất cả nam tính. Thiếu nữ chán ghét tất cả nam tính, cực độ chán chét, chán ghét tới độ kinh tởm; và sự chán ghét này, theo tuổi tác tăng lên thì cũng càng lúc càng trở nên sâu sắc.
Có thể nói là trước khi gặp được Ye Jian, thiếu nữ chưa bao giờ để cho phái nam tiếp cận với mình gần quá 2m, bởi chỉ cần có nam nhân gần mình quá 2m, thiếu nữ sẽ cảm thấy buồn nôn, mắc ói. Phản ứng này, hầu như đã khắc vào trong tiềm thức bản năng của thiếu nữ. Cũng chính vì vậy mà khi còn ở cơ quan, thiếu nữ cực ít tiếp xúc với phái nam, kể cả khi nam tính đó là trưởng lão thì cũng vậy.
Tình huống như thế, nếu còn tiếp tục bỏ mặc cho nó phát triển nữa, vậy thì tương lai sẽ trở nên như thế nào, không ai có thể đoán trước được; chỉ có thể khẳng định được rằng, tương lai tuyệt đối sẽ không phải là một tương lai đáng để lạc quan.
Từ những phản ứng thiếu nữ đã thể hiện trong suốt quá trình đối mặt với Ye Jian vừa rồi, có thể thấy được là tương lai chẳng đáng để lạc quan này đã bắt đầu cho thấy nụ cười gằn đáng sợ của nó. Tình cảm mà thiếu nữ dành cho Yukina đã trở nên biến chất và vặn vẹo, nó chẳng khác gì một liều ma dược đang dần được lên men, mỗi thời mỗi khắc đều đang tỏa ra ‘sự tham lam’ ăn mòn nội tâm của thiếu nữ. Nếu không được chữa trị, thì một ngày nào đó, khi liều chất độc này bị kích thích, nó sẽ trở thành một lỗ đen hủy diệt nuốt chửng lấy thiếu nữ cùng tất cả những thứ dám tiếp cận mình.
Khi đó, chẳng những Yukina có thể sẽ bị dồn vào thế lưỡng nan, mà cả thiếu nữ với con tim đã bị vặn vẹo cũng sẽ dần bị dồn vào ngõ cụt và kết cục sau đó sẽ là tự hủy hoại.
Là ma vương của sự tham lam, kẻ đã cắn nuốt ‘cái ác tuyệt đối’ tồn tại trên đời, Ye Jian, dựa trí tuệ của mình, ngay từ giây phút đụng độ đầu tiên, cũng đã nhận ra được sự dị dạng của thiếu nữ. Nên trước đó, sở dĩ cậu đối xử với thiếu nữ như vậy, không phải chỉ đơn thuần là vì muốn giáo huấn thiếu nữ, mà chủ yếu còn là vì muốn công phá bức tường tâm linh của thiếu nữ nữa. Chỉ cần có thể công phá được bức tường tâm linh và bước vào trong lòng của thiếu nữ, cậu sẽ có thể dễ dàng tu chỉnh lại tâm linh đã bị vặn vẹo bởi lòng tham vốn không nên tồn tại này.
“À ~ , nói chung thì chuyện quá khứ, nếu cứ vướng mắc và để nó ràng buộc mình mãi, thì ngươi sẽ chẳng thể giành được hạnh phúc đâu, nha đầu à.”
“Ngươi còn dám nói! Chiếm lấy Yukina-chan của ta, buộc em ấy phải ở lại đây với ngươi. Đã vậy còn đối với ta… Biến thái! Ác ma! Mau đi chết đi!”
“Ờ! Ta không phủ nhận về việc mình chiếm lấy Yukina. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ta với cô chưa từng gặp mặt lần nào, cô dựa vào đâu để xác định rằng ta là loại người đúng như cô đã mắng?”
Lời này của Ye Jian khiến Sayaka cảm thấy nao nao, nhưng rất nhanh, thiếu nữ lại nhìn cậu với vẻ hung tợn và lớn tiếng nói: “Ngươi chính là loại người mặt người dạ thú như thế! Sư phụ sao có thể lừa gạt ta? Chính tên ác ma nhà người là nguyên nhân khiến Yukina-chan của ta phải thống khổ trong suốt thời gian qua. Hơn nữa, nếu như ngươi không phải loại người như vậy, vậy những việc trước đó ngươi làm với… làm với ta… Tính là gì chứ? Biến thái!!!!”
“Ha ha, được rồi, trước ta không nói tới việc cô dựa vào đâu để xác định là Yukina đang thống khổ. Chỉ riêng việc ta cư xử với cô như vừa rồi, cô bé, nói cho ta nghe xem, nếu có kẻ đột nhiên ám sát cô mà bị cô tóm được, vậy cô sẽ làm gì?”
Lại một lần nữa cảm thấy nao nao vì lời của Ye Jian, thiếu nữ hơi khựng lại đôi chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi. Ở trong lòng, thiếu nữ đã sớm có ấn tượng xấu về Ye Jian, tư tưởng ‘vào trước là chủ’ luôn luôn rất là khó sửa. Hơn nữa, bản thân còn bị đối xử và làm những chuyện quá phận như vậy, thử hỏi làm sao thiếu nữ có thể bị thuyết phục chỉ với đôi câu vài lời? Mà huống hồ, giữa kẻ địch và sư phụ chí thân, việc phải tin ai chẳng phải là một việc quá đơn giản sao?
“Hơn nữa, chẳng lẽ cô vẫn không phát hiện ra rằng ta làm vậy là vì tốt cho cô sao?”
“Tốt cho ta?” Nghe Ye Jian nói như vậy, Sayaka không khỏi tức giận mà trợn trừng mắt. Làm những việc quá đáng với mình như vậy, mà giờ lại còn dám nói là vì tốt cho mình?
“Cho nên nha, cả ngươi và Yukina vẫn còn trẻ con lắm, nha đầu à. Một thiếu nữ tốt đẹp như vậy mà lại để cho nội tâm bị vặn vẹo tới mức này, thật đúng là… Cũng chỉ vì chuyện trong quá khứ mà tự giam mình trong bóng tối. Nếu ta đoán không sai, ngươi sở dĩ tốt với Yukina như vậy, nhất định là vì muốn tìm được sự cứu rỗi từ trên người con bé đi?”
“Cái gì!? Ngươi…ngươi… Chẳng qua chỉ là một tên biến thái, ngươi thì biết cái gì?!! Ta với Yukina-chan đã sống chung từ nhỏ với nhau! Là tồn tại thân thiết còn hơn cả người thân!! Một người ngoài như ngươi thì biết cái gì? Ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể châm ngòi ly gián mối quan hệ của ta và Yukina-chan sao?”
Vô cùng kích động mà bác bỏ lời của Ye Jian, đồng thời còn quay ngược lại mà khiển trách cậu, nhưng, cũng chính vì phản ứng của thiếu nữ quá khích như vậy, mới càng cho thấy rằng lời của Ye Jian là chính xác, không phải sao?
Cũng vì vậy, Ye Jian chẳng nói thêm gì, chỉ lẳng lặng mà nhìn vào mắt của thiếu nữ với sự bình thản và tĩnh lặng đến khó tả.
Đối mặt với ánh mắt phẳng như gương soi của Ye Jian, lúc đầu, Sayaka còn có thể hung tợn mà trừng lại, nhưng rồi rất nhanh, theo thời gian trôi qua, thiếu nữ dần có chút chột dạ. Nhìn vào đối mắt tĩnh lặng như gương soi kia, thiếu nữ có cảm giác như bản chất của mình bị nhìn thấu, vì từ trong đó, thiếu nữ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu chân thực của chính mình. Nội tâm trở nên hốt hoảng, ánh mắt của thiếu nữ dần nhịn không được mà trở nên né tránh ánh mắt của Ye Jian.
“Cần ta nhiều lời nữa không? Ta có thể hiểu được, cảm tình giữa cô và Yukina là như thế nào khi mà cả hai đã sống nương tựa vào nhau từ khi cả hai vẫn còn rất bé. Nhưng hiện tại, tình cảm vặn vẹo mà cô dành cho Yukina, đã sớm biến chất rồi. Cô nói rằng đó chỉ là sự ưa thích giữa hai người bạn đã lớn lên cùng nhau? Là tình cảm chỉ giữa thân nhân và bằng hữu? Hay đó chỉ là, sự tham lam của một kẻ cần cứu rỗi vào đấng cứu thế của mình đây?”
“Bản chất của nhân loại là thích đóng đinh đấng cứu rỗi của mình lên thập tự giá, cũng giống như sự khát vọng được cứu rỗi của cô hiện giờ với Yukina, vì một ngày nào đó, nó sẽ nuốt chửng lấy cô, và cho Yukina vết thương sâu sắc nhất, như sự phản bội của nhân loại vào Thượng Đế.” Nở nụ cười ma quái, Ye Jian thốt ra những lời tựa như lời dụ dỗ của ma quỷ vào tai của Sayaka.
“Cái gì!? Ngươi… Ngươi đang nói chuyện ma quỷ gì? Ta sao có thể tổn thương Yukina-chan? Ta ————”
“Tâm sinh lý của Yukina rất bình thường, cho nên về sau, sẽ có một ngày, Yukina sẽ có người con trai mà mình thích. Khi đó, với sự khát vọng của cô dành cho Yukina như hiện tại, cô sẽ làm gì đây? Xuất hiện trước Yukina để ‘thể hiện tình cảm’ của cô, rồi ép con bé phải lựa chọn? Lựa chọn cách nào? Đừng nói với ta rằng toàn bộ đàn ông trên thế giới đều không xứng với Yukina. Xứng hay không không phải do cô quyết định, là do Yukina quyết định. Nếu cô thật sự quan tâm đến Yukina, vậy để ta hỏi cô một câu xem, rằng trước giờ, Yukina có giống như cô, luôn chán ghét mọi nam nhân mà mình nhìn thấy không?”
Lời của Ye Jian, như những mũi khoan đâm thẳng vào trong tim của Sayaka, khiến cho sắc mặt của thiếu nữ trở nên càng lúc càng trắng xám.
Theo bản năng mà nhìn về phía chí hữu tốt nhất và cũng là duy nhất của mình, Himeragi Yukina, và, khi bốn mắt vừa chạm nhau, ánh mắt của Yukina lập tức trở nên thoáng né tránh. Mặc dù ánh mắt né tránh đó chỉ diễn ra trong một thoáng rất ngắn, nhưng với sự hiểu biết sâu sắc của mình về Yukina, Sayaka lập tức bắt được thứ ẩn chứa trong ánh mắt đó, thứ mà Yukina không muốn cho mình nhìn thấy: sự bất đắc dĩ và áy náy.
“Yuki… Yukina-chan…”
Trong lòng không khỏi siết chặt, Sayaka biết, điều mình lo sợ nhất đã xảy đến. Từ trước tới nay, cả hai vẫn cứ luôn cố ý vô tình mà lờ đi điều này, thêm nữa, vì tuổi tác của cả hai vẫn còn chưa quá lớn, nên hai bên chưa bao giờ chủ động nhắc tới. Để rồi cho đến hôm nay, tình cảm vặn vẹo trong lòng Sayaka mới có cơ hội để nảy mầm và trở nên dị dạng như vậy.
“Tốt rồi, chuyện này dừng ở đây. Giờ chúng ta nói tới việc cô ám sát ta đi! Theo như những lời gì mà cô đã trước đó với ta, ta phân tích ra được là sở dĩ cô cam tâm chạy đến tận đây để cứu vớt Yukina của cô, đồng thời thuận tiện ám sát ta, cũng là do cô ả sư phụ kia của cô đã nói với cô những lời thừa thải nào đó về ta, đúng không?”
“Cái gì mà lời thừa thải? Ngươi căn bản chính là loại người mà sư phụ đã nói.”
“Thật sao? Nếu thật là như vậy, cô cảm thấy Yukina, người mà cô nói là đang phải chịu khổ, liệu còn có thể lành lặn, nguyên vẹn mà ngồi ở đó, giống như vậy không?” Vừa nói, Ye Jian vừa cười mỉa mà chỉ về phía Yukina, rồi sau đó cậu nói tiếp: “Và nếu ta thực sự là như vậy, vậy cô, kẻ đã ám sát ta, liệu còn có cơ hội để mà bình an vô sự nằm trong ngực ta, để nghe ta nói nhảm như vầy?”
Nhìn thấy vẻ mặt có phần giật mình của Sayaka, Ye Jian cười mà vươn tay nắm lấy gương mặt nhỏ của thiếu nữ: “Mà, nói thật, ta đúng thực là rất muốn ăn tươi cô đúng như những gì cô đang nghĩ về ta, cô bé. Bởi cô thật sự rất đẹp, cũng rất đáng yêu.”
“Wtf…!? Ngươi—Ngươi—Ngươi————”
“Chậc chậc, mắc cỡ rồi? Tới, cười một cái cho nii-chan coi nào!”
Trong lúc Ye Jian còn đang đắc ý, thì cậu không hề phát hiện ra là, có một bóng hình nhỏ xinh đã dần tiếp cận và lù lù xuất hiện ở sau lưng cậu.
“Có cần em thay cho chị ấy không? Ye • sen • sei.”
Thanh âm như Dạ Xoa truy hồn.