“Làm gì chứ? Không phải là đang dùng cơm với nee-chan sao? Tự nhiên tới phòng của người ta làm gì?” Ngoài miệng thì càm ràm như vậy, nhưng trong lòng Asagi thì lại tung tăng. Bước đi như đang nhảy nhót, thiếu nữ bước tới trước cửa và mở cửa cho Ye Jian.
“À ~, mặc dù tôi biết là nữ sinh như em rất chú tâm đến việc giảm béo, nhưng giảm béo không phải là tự hại mình. Mới ăn có một miếng mà đã bỏ bát không ăn như vừa rồi là không được.”
Giọng nói của thiếu niên vang lên, và sau khi mở cửa, hiện lên trước mắt của Asagi là hình ảnh một thiếu niên anh tuấn đang cầm một đĩa thức ăn cùng hai cái chén, trên hai cái chén còn kẹp lấy một đôi đũa và một cái thìa.
Nhìn thấy cảnh này, kết hợp với lời vừa nói của thiếu niên, Asagi dễ dàng đoán được ý của thiếu niên khi tới phòng mình là gì.
“Hừ! Ai cần anh lo, anh cứ đi mà ăn với nee-chan đi. Mặc kệ người ta ở trong này là được rồi…” Asagi lên tiếng hờn dỗi, nhưng càng nói thì giọng càng nhỏ, tới gần cuối thì hầu như đã hoàn toàn không nghe được.
“Em đang nói gì?”
“Không có gì! Muốn vào thì vào lẹ lên đi, chỉ biết giả bộ làm người tốt.”
Làm vẻ mặt bất mãn, Asagi hất mái tóc và quay người lại, bất quá, ở trong lòng thì Asagi lại đang âm thầm sung sướng.
Thấy Asagi đã rộng cửa mời mình vào, Ye Jian không chút khách khí mà trực tiếp bước vào trong phòng. Nhìn lướt qua căn phòng một chút, Ye Jian thẩm thị mà cho ra đánh giá: “Uh, phòng này đúng là hợp với tính của em đó, Asagi-chan. Tôi nhớ lần trước phòng em cũng giản dị y như vầy. Sao không trang trí một chút? Bình thường rõ ràng ăn mặc xinh đẹp như vậy, bỏ công trang trí cho phòng ngủ một chút cũng không được sao? Chẳng phải nữ sinh như mấy đứa thường rất thích những thứ ‘kawaii’ sao?”
“Thật xin lỗi vì căn phòng của người ta không đáng yêu!! Kanon-chan của anh đáng yêu nhất, được chưa?! Đúng, còn nữ sinh chuyển trường mới tới gần đây nữa! Anh là đồ lolicon, daughtercon, babycon… A… ~~~!”
Một cái đùi gà trực tiếp nhét vào trong miệng của Asagi một cách thô bạo.
“Ăn xong bữa cơm của mình đi! Thích ăn giấm chua cũng vừa phải thôi, sắp bị em chua chết rồi đấy.”
“Ô ô…!”
Bị chiếc đùi gà tắc ở trong miệng, không thể nói nên lời, Asagi cũng chỉ còn biết trừng mắt với Ye Jian để bày tỏ sự phẫn nộ, chỉ là biểu lộ này của cô bé lại bị Ye Jian cười ngó lơ.
Một lúc lâu sau, Ye Jian mới rút chiếc đùi gà về.
“Anh… Baka! Daibaka! Anh muốn em bị nghẹn chết sao? Hô — ! Hô — !”
“Ai bảo em thích nói lung tung? Được rồi! Ngoan, nghe lời! Tới, há miệng ra! Ăn miếng cơm trước!” Bỏ qua sự phẫn nộ của Asagi, Ye Jian cầm bát lên và múc một muỗng cơm, đồng thời gắp một miếng thịt bê bỏ lên đó rồi đưa tới trước miệng của Asagi.
Hành động này của Ye Jian khiến Asagi đang trong cơn tức giận cũng khẽ giật mình, và rồi rất nhanh, gương mặt nhỏ của thiếu nữ đã bị nhuộm thành một màu đỏ ửng.
“Em… Em không phải là con nít. Không cần đút! Để người ta tự làm!”
Nói xong, thiếu nữ giơ tay muốn đón lấy chén đĩa, nhưng lại bị Ye Jian né được.
“Không nghe lời là tôi giận thật đó. A ~~, há miệng.”
Chân mày khẽ nhích lại gần nhau, mí mắt khẽ hạ xuống, Ye Jian lườm Asagi một cái, nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ và nói với vẻ cảnh cáo không cho phép cãi lời.
Quả nhiên, bị Ye Jian nhìn thẳng vào mắt với cái nhìn như vậy, Asagi lập tức chịu thua mà thu tay về.
“Chỉ biết khi dễ người ta! Hừ!”
Nếu đổi lại là trước kia hoặc đổi lại là người khác, với tính cách quật cường của thiếu nữ thì đừng nói chỉ là lườm, coi như có uy hiếp kiểu gì đi nữa cũng đừng hòng ép thiếu nữ lùi một bước. Chỉ là hiện giờ, người mà Asagi đang phải đối mặt lại là Ye Jian, cho nên tuy ngoài miệng thì bất mãn nhưng biểu hiện thì vẫn rất nghe lời, dù vẫn hơi nhăn nhó.
Hơi hé miệng, ánh mắt có chút né tránh không dám nhìn thẳng vào trong mắt của Ye Jian, Asagi một hơi ngậm lấy chiếc muỗng được Ye Jian đưa tới, màu hồng trên mặt trở nên càng thêm rực rỡ và diễm lệ.
“Còn xấu hổ cái gì? Lại không phải là lần đầu tiên.” Thấy Asagi như vậy, Ye Jian hơi buồn cười mà nói.
Ye Jian nói không sai, việc Ye Jian đút cho Asagi ăn như hiện giờ, cả hai không phải chưa từng làm, mà là đã làm rất nhiều lần, nhưng mỗi lần thì Asagi cũng đều sẽ thẹn thùng như vậy.
Còn về việc trong suốt hai năm qua, Asagi và Ye Jian đã làm việc này ở đâu và vào dịp nào thì đương nhiên là vào những lúc nghỉ trưa ở trường rồi. Với tính của Ye Jian, ở chung trường với một tiểu mỹ nữ như vậy suốt hai năm mà không ra tay thì quả thật là không hợp với tính cách của cậu. Cho nên vào mỗi giờ ăn trưa, Asagi thường xuyên bị Ye Jian ép kéo lên sân thượng và làm chuyện này.
“Anh còn dám nói! Nếu không phải là mỗi lần anh đều uy hiếp em, em mới không thèm ăn với anh. Rõ ràng là giáo viên mà lại đi đe dọa uy hiếp học sinh của mình. Kém cỏi!”
“Hờ ~, uy hiếp? Chắc không? Hay là do người nào đó thích lắm mà không dám nói nên mới mượn cớ nhỉ?”
“Ai—Ai thích chứ? Ai mượn cớ? Rõ ràng là anh uy hiếp em! Hừ! Lần trước… Lần trước trong phòng mỹ thuật cũng vậy… Anh là đồ trứng thúi, hentai!”
Vừa nghĩ với việc xảy ra trong phòng mỹ thuật lần trước, gò má của Asagi lại bắt đầu có chút nóng lên.
Lần đó, ở ngay trước mặt của người khác, mà mình lại bị ép phải làm chuyện khó xử như vậy, mà mình lại không thể, cũng không dám chống trả, chỉ có thể bỏ mặc cho đối phương tùy ý loay hoay cơ thể của mình. Hơn nữa, chờ tới khi ông lão kia đi rồi, tên xấu xa này vẫn không chịu buông tha mình, buộc mình phải cosplay với những bộ đồ vô cùng khó xử, thậm chí còn bắt mình làm một vài chuyện mà nghĩ lại, mình chỉ muốn chết đi cho đỡ mắc cỡ.
Càng nghĩ, Asagi càng cảm thấy toàn thân có chút nhộn nhạo, phảng phất như có một bàn tay nóng hổi cứ đang không ngừng vuốt ve và sờ mó lung tung như trên người mình.
Khi Ye Jian nhìn thấy bộ dạng và ánh mắt có phần cục xúc bất an của Asagi, đồng thời nhìn thấy đôi gò má thẹn thùng càng lúc càng đỏ lên của thiếu nữ, trong lòng cậu bỗng dần trở nên có chút động lòng.
“Đúng rồi, nói tới lần trước trong phòng mỹ thuật, tôi nhớ là chúng ta vẫn còn một việc chưa hoàn thành thì phải?”
“Haaa? Có việc chưa hoàn thành?”
Ngẩn người, nhưng rồi rất nhanh, Asagi dường như liên tưởng tới điều gì, và rồi, khi phát hiện ra nụ cười tà đầy ác ý của Ye Jian, Asagi chợt thấy trong lòng hốt hoảng mà thụt lùi lại.
“Anh… Anh muốn làm gì? Chớ có làm loạn! Nee-chan vẫn còn đang ở dướ… À?”
Không thể tin được mà trừng to đôi mắt màu hồng ngọc, Asagi hoàn toàn không ngờ được là Ye Jian lại lớn gan tới như vậy, trực tiếp nhào lên mà đem bản thân bổ nhào và ấn ở trên sàn nhà.
Đôi mắt màu hổ phách tựa như sói đói của đối phương nhìn chằm chằm vào bản thân, tựa như muốn nói rằng vào lúc nay, đối phương chỉ muốn đem bản thân từ trong ra ngoài đều ăn sạch sẽ.
“Hà ~ hà ~ hà, chuyện này không phải không phải do em, ai bảo lần trước em tự tiện bỏ trốn. Hôm nay tôi tới đây vốn là để trừng phạt em. Giờ, để tôi xem em còn trốn được đi đâu, Asagi-chan của tôi.”
Hốt hoảng, Asagi hoàn toàn không dám đối mặt với Ye Jian. Thiếu nữ chỉ có thể lảng tránh ánh mắt của thiếu niên, cố gắng tự trấn định mà nói: “Anh… Anh đừng làm bậy! Nee-chan còn đang ở dưới lầu, nếu như bị phát hiện, chị ấy nhất định… nhất định sẽ ghét anh.”
“Nói như vậy tức là, chỉ cần nee-chan của em không phát hiện là được rồi, còn bản thân em thì đồng ý, đúng hay không?”
“Ai—Ai nói như vậy chứ? Anh… Anh… Tên giáo viên biến thái này, vậy mà lại có ý đồ với… với…”
“Với ai? Nói đi! Đừng ngại nha! Bởi tôi đúng thực là đang có ý đồ xấu xa với cô học trò nhỏ ngon miệng đang bị tôi ép trên sàn đó ~. Thậm chí vì vậy mà tôi còn cố tình chạy tới nhà của cô học trò ngon miệng này, lấy cớ là ghé thăm gia đình. A ~ , Asagi-chan của tôi, trước đó em từng nói là ở đây chỉ có em với Kasumi-nee, ngoài ra không còn bất cứ ai khác. Em nói xem, hai người còn có thể chạy thoát được khỏi tay tôi sao? Nếu chị của em mà phát hiện ra, lúc đó tôi cũng không ngại đem cả hai đều ăn sạch. Cho nên hiện giờ, em vẫn ngoan ngoãn mà nghe lời tôi đi, Asagi-chan đáng yêu của tôi. Yên tâm, sensei nhất định sẽ yêu thương em thật tốt!”
Nhìn bộ dạng bối rối và cuống quýt trông quá đỗi đáng yêu của Asagi, Ye Jian cũng đột nhiên nổi hứng rồi, cái điệu này là sắp sửa đùa bỡn Asagi nữa à.
Đúng nha, cơ hội tốt như vầy, sao có thể buông tha chứ? Nuôi lâu như vậy rồi, hơi hơi nếm thử trước một chút, làm một chút, cũng không thành vấn đề đi?
“Anh —— Anh ——”
Quả nhiên, nghe được giọng điệu kiểu ‘giáo viên cầm thú’ của Ye Jian, Asagi lập tức mắc cỡ tới không phản bác được. Đôi mắt tựa như hai viên hồng ngọc trợn to mà nhìn về phía Ye Jian, gương mặt nhỏ cũng vì nhịp tim tăng quá độ mà trở nên đỏ rực, tưởng như có thể nặn ra máu.
“Chậc chậc, bé con nhỏ xíu ngày nào hóa ra giờ đã trổ mã mặn mà như vậy rồi. Em nói xem, hôm nay sensei liệu có nên muốn em hay không, Asagi-chan?”
“A…!”
Trong lòng vừa thẹn lại vừa chát, ngoài ra còn có một tí tí mừng rỡ, thiếu nữ trở nên bối rối.
Thiếu nữ thích tên xấu xa trước mặt này, rất thích, thích từ khi còn nhỏ cho tới tận ngày hôm nay. Nhưng trước kia, tên xấu xa này chỉ biết làm lơ tình cảm của thiếu nữ mà chỉ thỉnh thoảng trêu ghẹo và làm một vài chuyện ái muội nhỏ. Chỉ là gần đây, quan hệ giữa hai bên vậy mà lại nhanh chóng ấm lên. Và giờ, tên trúng thúi này cuối cùng cũng chịu nói ra rồi, nói một cách trắng trợn rằng hắn muốn thiếu nữ.
Tim đập rộn lên, sung sướng lại bối rối.