Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 206 : nhà aiba.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Ye-chan, mau! Mau nếm thử xem! Đây là cá kho nee-chan tự tay làm cho Ye-chan nha.”

Nhìn miếng cá được gắp tới trước miệng của mình, Ye Jian cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, bất quá vì không muốn phụ sự chờ mong của ngự tỷ trước mặt, cậu cũng chỉ có thể kiên trì đỡ lấy ánh mắt u oán và bất mãn của người nào đó, mà há miệng ăn miếng thịt cá được gắp lên trước mặt vào trong miệng.

Địa điểm là phía Tây thành phố Itogami, trong một căn biệt thự thuộc khu dân cư cao cấp nằm ở khu vực trung tâm chợ —— nhà Aiba. Ngồi trước bàn ăn, Ye Jian đang hưởng thụ lấy bữa tiệc lớn vô cùng mỹ vị do chị của Asagi tự mình xuống bếp làm. Vốn dĩ Ye Jian còn định để cho con bé Asagi xuống bếp nấu ăn cho mình, chỉ là sau đó, liên tưởng tới tài nấu ăn của Asagi, Ye Jian rất không tự giác mà lựa chọn bỏ qua.

Tài nấu ăn của Asagi là tài nấu ăn như thế nào? Ừ, phỏng chừng con chuột mà ghé qua nhà bếp Asagi vừa nấu xong thì cũng phải ám ảnh mà không dám quay lại lần nữa, tuyệt đối là có thể khiến cho người ta nghỉ ngơi dài hạn trong bệnh viện. Với tài nấu ăn như thế, dù Ye Jian là người tài cao gan lớn thì cũng không muốn tìm khổ để chịu.

Cho nên, kết quả là người nấu ăn để chiêu đãi cậu được thay bằng chị của Asagi.

Khác với em gái của mình vốn dốt đặc cán mai trong việc nấu ăn, chị của Asagi lại là một thiếu nữ với tài nấu ăn vô cùng xuất sắc, tuyệt đối là đạt tới tiêu chuẩn của một đầu bếp hạng nhất. Một bàn thức ăn phong phú như thế này, lại được chị của Asagi một tay làm xong mà lại chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Đương nhiên, theo lời của chị cả nhà Aiba, thì sở dĩ cô bằng lòng cất công xuống bếp để tự mình nấu ăn như vậy cũng là vì bữa ăn này là để chiêu đãi Ye Jian, người vừa là ân nhân cứu mạng của bản thân lại cũng vừa là em rể tương lai, còn nếu như là người khác, cô mới chẳng muốn vất vả như vậy.

Tất nhiên, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng của chị cả nhà Aiba thật sự nghĩ gì thì không ai biết được.

“Onee-chan! Anh ta không phải là con nít, cần làm tới mức đó sao?” Nhìn hành vi không chút kiêng dè nào của chị mình, rốt cục, Asagi cũng không thể nhịn được nữa mà nói với giọng đầy bất mãn. Nhìn thấy chị mình không chút kiêng dè mà có những biểu hiện thân mật với cái tên trứng thúi, hentai, baka, lolicon trước mặt như vậy; không hiểu tại sao trong lòng của Asagi chợt có chút ê ẩm, rất là khó chịu.

Nghe được giọng nói đầy vẻ bất mãn của em gái mình, nee-chan tóc đen không những không thu liễm hành vi của mình lại, mà còn cười vu vơ không để ý và hỏi ngược lại: “Asagi-chan cũng muốn làm vậy với Ye-chan chung với chị sao?”

“Ai—Ai—Ai muốn chứ! Lớn—Lớn như vậy còn muốn người ta đút, người ta đều mắc cỡ thay cho anh.”

Đỏ bừng cả mặt, Asagi lập tức giận cá chém thớt mà đem mũi dùi chỉa về phía Ye Jian. Chỉ là lời này của Asagi lại không được nee-chan của cô bé chấp nhận.

“Sao lại có thể nói như vậy chứ? Ye-chan là người thân của chúng ta nha, làm như vậy chỉ chứng mình thân mật với nhau thôi, sao có thể nói là mắc cỡ? Tới, Ye-chan, đây là rau xào thịt bò, mở miệng nào, ah ~~.”

Thuyết giáo em gái của mình một chút, sau đó nee-chan tóc đen lại một lần nữa gắp lấy một khối thịt bê mà đưa lên miệng của Ye Jian, động tác đầy vẻ mềm mại và cưng chiều.

Cũng không thể trách tại sao chị của Asagi lại có biểu hiện như vậy với một ‘người lạ’ như Ye Jian, thực ra bởi vì trong tâm thức của nàng, Ye Jian đã không còn là người ngoài. Đối với nàng, nếu như lúc trước không có Ye Jian kịp thời cứu trợ, thì lúc này, có lẽ bản thân đã không còn sống trên đời này nữa, và em gái của mình cũng rất có thể gặp phải nguy hiểm. Hiện giờ, mình có thể sống khỏe ở đây, còn có thể làm việc mình muốn, đồng thời em gái của mình cũng không bị chuyện lần đó tổn thương, tất cả đều là nhờ thiếu niên trước mặt. Ơn cứu viện này, nàng biết rằng sợ là cả đời, mình cũng không có cơ hội để được trả hết.

Cho nên, mỗi lần Ye Jian tới nhà, thiếu nữ luôn gạt qua tất cả mọi thứ mà đem cậu em rể tương lai này đặt lên vị trí đầu tiên. Chị cả nhà Aiba biết rất rõ ràng, em gái của mình ưa thích vị ân nhân này, và sự yêu thích này có lẽ đã có từ trước cả khi sự kiện lần đó xảy ra, nếu không thì lần đó, Asagi cũng sẽ không trang điểm cho bản thân kỹ như vậy. Phải biết là trước đó, Asagi-chan còn chưa từng biết trang điểm là gì.

Tình cảm của em gái mình dành cho thiếu niên trước mặt này, rốt cục là bắt đầu từ khi nào và có mức độ ra sao, chị cả nhà Aiba không biết, nhưng nàng biết là tới thời điểm này thì phần tình tố đó đã trở thành mộng tưởng cùng tình yêu.

Từ góc độ này, về tình về lý, việc chị cả nhà Aiba xem Ye Jian là người thân trong nhà cũng không sai; cho nên thiếu nữ từ thời khắc đó đến giờ, vẫn luôn xem Ye Jian như em trai, như ân nhân, như chí thân của mình.

Chỉ là, mọi chuyện lại không đơn giản như những gì chị cả nhà Aiba tưởng tượng. Ye Jian thật sự quá xuất sắc, quá ưu tú, ưu tú đến mức không ngờ. Ở trường học, dù đã quen rất nhiều nam sinh ưu tú, nhưng chưa từng có nam sinh nào khiến chị cả nhà Aiba cảm thấy động lòng. Vậy mà khi đối mặt với Ye Jian, sau một quãng thời gian tiếp xúc, vị hoàng tử đã từng cứu mình thoát khỏi tay tử thần này không biết từ lúc nào đã đã lẻn vào trong tim, và bắt đầu gõ vang con tim thiếu nữ vốn chưa từng biết rung động.

Chỉ là, sự rung động này ở thời điểm hiện tại vẫn còn không sâu sắc, cũng chẳng rõ ràng, càng nhiều cũng chỉ là thân tình và biết ơn. Dù sao thì Ye Jian cũng là người mà em gái của mình đã thích từ hồi nhỏ, là chị cả mà mình lại chủ động câu dẫn dụ hoặc em rể, đây quả thực…

Mặc dù khi còn bé, cả hai chị em cứ luôn thường xuyên nói đùa với nhau về việc sẽ lấy chung một chồng, nhưng nếu thực tế mà gặp phải việc này, cả hai chị em cũng đều sẽ rơi vào thế khó xử, vì đó thật sự là một chuyện quá là vô liêm sỉ và mắc cỡ.

“Khục, hay là để em tự ăn đi, Kasumi-nee. Nếu không thì phỏng chừng con bé Asagi sẽ dùng mắt để xử bắn em mấy trăm lần mất.”

“Wtf…?” Bị câu nói đầy trêu ghẹo của Ye Jian thọt trúng tim đen, Asagi lập tức mắc cỡ tới nhảy dựng lên.

“Tôi nói có gì sai sao? Nếu không thì từ đầu tới giờ, rốt cục là ai cứ không ngừng trừng mắt nhìn tôi vậy? Báo hại tôi ăn cơm cũng không ngon. Thiệt tình…, ăn giấm gì mà ăn giấm tới trên người của chị mình luôn.”

Nhìn vẻ mặt làm bộ bất đắc dĩ của Ye Jian, Asagi thật giận tới nghiến răng nghiến lợi, còn nee-chan tóc đen đang ngồi một bên thì lại nhịn không nổi mà phì cười.

“Ara, cho nên người ta mới nói là để cho Asagi-chan làm chung nha, nhưng đáng tiếc là ai đó lại nhất quyết không chịu.”

Cùng một lúc bị tên trứng thúi Ye Jian và nee-chan của mình trêu ghẹo, Asagi vừa thẹn vừa xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút oan ức. Đã biết rõ là mọi chuyện sẽ như vậy, nên Asagi mới không thích việc Ye Jian tới nhà của mình, nhất là khi nee-chan có nhà. Mỗi lần cứ đều luôn là như vậy, luôn khiến cho bản thân mong mỏi là sẽ xảy ra ‘chuyện tốt’ nào đó, nhưng rồi kết quả sau đó lại luôn là bị hai người hùa vào ăn hiếp. Thật quá đáng!!

Giống như giận dỗi mà ‘hừ’ một cái, sau đó cơm cũng không ăn, Asagi nhỏ bậm mặt lại mà dậm chân ‘đùng đùng đùng’ chạy lên lầu.

Chạy vào trong phòng mình, một hơi gục lên giường, thiếu nữ bất mãn mà chầm hầm mặt, ôm lấy chiếc gối và bắt đầu hờn dỗi: “Hừ! Baka! Baka! Mỗi lần đều như vậy! Không phải chỉ là do nee-chan no đủ với trưởng thành hơn người ta chút thôi sao? Xấu xa! Xấu xa!”

『 Oh, ojou-sama, cô lại bắt đầu càu nhàu vì chuyện tình cảm nữa sao? 』 Trên màn hình của chiếc máy tính đời mới nhất được đặt ở trong phòng của Asagi, màn ảnh chợt nhấp nháy, rồi sau đó một sinh vật điện tử quỷ dị hiện lên, đung đưa đuôi và cười quái dị với Asagi.

Đột nhiên bị sinh vật điện tử cười nhạo, nhưng Asagi lại chẳng lấy gì làm giật mình, mà chỉ như đã quen từ lâu, cô bé quay người lại mà nói với giọng bất mãn: “Ai cần mi lo, chẳng qua chỉ là sinh vật nhân tạo thôi, nhiều chuyện cái gì?”

『 Thật không ngờ một người thiên tài như ojou-sama mà cũng có lúc đau đầu như giờ. Thật hiếm lạ ha… 』

“Đừng có nói như là ta đáng gờm lắm. Hơn nữa, mi chỉ là sinh vật nhân tạo thôi, đừng có quản chuyện riêng của ta. Mau biến đi cho khuất mắt ta! Mogwai, ta muốn yên tĩnh một mình.” Asagi không chút khách khí mà hạ lệnh trục khách với sinh vật điện tử.

Thấy cô chủ của mình như vậy, sinh vật điện tử nhân tạo cũng không dây dưa chuyện này thêm nữa mà bắt đầu nói về chuyện khác: 『 Nói chung, ojou-sama, cô nên nhìn thoáng chút. Ở đây có một phần văn bản tài liệu được công xã quản lý đảo đưa tới, cần cô xử lý một chút. Hoàn thành trước ngày mai là được rồi, ừ, nếu không còn gì hết, tôi thức thời mà biến đi đây. Hà hà! 』

Với tư cách là cộng tác viên chuyên về mảng kỹ thuật máy tính của công xã đảo Itogami, Asagi mỗi ngày sau giờ học đều sẽ rút một chút thời gian ra để làm những công việc này.

Chỉ bất quá, hiện giờ cô bé làm gì còn tâm trạng để chú ý tới những thứ này nữa. Trước ngày mai? Vậy chờ lúc nào tâm trạng mình tốt thì rút vài phút ra giải quyết là được rồi. Đừng hoài nghi tài năng máy tính của Asagi, với kỹ thuật computer của Asagi, vài phút phỏng chừng vẫn là lãng phí.

“A…! Tình cảm của nee-chan đối với tên ngu ngốc đó…”

Nằm ỳ ở trên giường, Asagi vừa nghĩ tới những việc vừa xảy ra dưới lầu thì trong lòng liền cảm thấy có một ngọn lửa đang đốt, làm cho lòng của thiếu nữ hoàn toàn không an tĩnh được.

Rõ ràng là cơ hội tốt như vậy! Tên baka đó cũng đã vào trong nhà của mình, nếu nee-chan không ở đây, nói không chừng là có thể…

“Mỗi lần đều là như vậy! Nee-chan thiệt là, sớm biết như vậy thì người ta đã không thèm giới thiệu.”

Không cam lòng mà ôm lấy gối đầu lăn qua lăn lại một vòng, tâm trạng của Asagi trở nên càng thêm phiền não.

Nhưng đúng lúc này, phòng của Asagi lại đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cộc, cộc, cộc.

“Tôi có thể vào không, Asagi-chan?”

Là hắn? Trong lòng lập tức vui vẻ, cảm giác bực bội ngay lập tức bị quét sạch sành sanh không còn lại chút gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio