“… Giảo hoạt như vậy? Đổi thành ban ngày? Còn xâm nhập vào phòng?” Đọc hết xấp tài liệu Natsuki đưa tới, Ye Jian khẽ nhíu mày.
Vốn còn định tối nay hai người chia làm hai đường để đi điều tra việc này, kết quả giờ, người ta trực tiếp gây án vào ban ngày, hơn nữa còn là xâm nhập vào trong nhà rồi giết ba ma tộc định cư hợp pháp trên đảo. Còn buổi tối? Thôi đi, người ta tìm góc nào đó trốn biệt tích thì có mà tìm đằng trời.
Tình huống này, thật đúng là khiến cho Ye Jian không biết nói lời nào. Cái tên này cũng quá gian xảo với nhạy bén đi.
Hiện tại thì trời đã vào đêm. Thời điểm Ye Jian rời khỏi nhà Aiba thì trời cũng đã bắt đầu trở tối. Ra khỏi nhà Aiba, cậu quyết định tới chỗ của Nagisa và Yukina để ăn chực một lần. Sau khi tới chỗ của Yukina và Nagisa để ăn ké cơm tối xong, Ye Jian mới bắt đầu ra ngoài tản bộ… khục, ra ngoài điều tra một chút. Kết quả là trong quá trình ‘đi điều tra’, cậu vô tình đụng phải Natsuki, với vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Tỷ lệ cực cao là đối phương có sự hiểu biết rất sâu về đảo Itogami của chúng ta. Đối tượng bị sát hại cơ hồ đều là ma cà rồng, hơn nữa sau khi khám nghiệm tử thi, kết quả cho thấy ma lực trong cơ thể nạn nhân đều bị rút sạch, dấu vết phi thường gấp gáp. Tôi hoàn toàn không đoán ra được thủ phạm có lai lịch ra sao, có động cơ gì khi làm vậy.”
Đoán không được là bình thường. Theo logic thường thì ai mà ngờ được là trên đời lại có loại tổ hợp như vậy. Giết chóc lung tung ở trên đảo, đồng thời còn chuyên chọn ma cà rồng để ra tay, nếu không có tình báo cụ thể thì chỉ dựa vào hai manh mối này, coi như có trí tuệ thông thiên thì cũng đừng hòng đoán ra.
“Đúng rồi, nguyên buổi sáng hôm nay cậu đã làm gì?”
“Tôi? Ghé nhà học sinh thôi! Không phải thời gian này là thời gian thăm nhà học sinh của giáo viên sao? Thừa dịp Chủ Nhật đang rảnh, tôi tiện thể ghé qua nhà mấy đứa học sinh luôn.”
Lời này của Ye Jian cũng không phải là giả. Từ sáng sớm hôm nay, Ye Jian cũng đã bắt đầu việc tới thăm nhà học sinh, nhà của Asagi là trạm cuối cùng, trước đó cậu cũng đã ghé thăm nhà của khá nhiều đứa học trò. Chỉ bất quá, hiện giờ, bị đôi mắt trong veo xanh thăm thẳm của Natsuki nhìn chằm chằm, không hiểu sao cậu vẫn có chút gì đó chột dạ.
“Không thấy được, cậu làm giáo viên tận chức tận trách tới như vậy.” Không biết là trào phúng hay là khích lệ, tóm lại là sau khi nói xong, Natsuki lại đặt ánh mắt của mình lên tập văn kiện, miệng nói: “Có manh mối gì không?”
“Hơi có chút suy đoán, nhưng đoán không cũng vô ích, chỉ có thể chờ tới khi tóm được đầu sỏ thì mới có thể kết luận.”
“Từ khi nào mà cậu bắt đầu trở nên không quả quyết như vậy rồi hả?”
Không quả quyết? Ye Jian hiển nhiên là có chút buồn bực, đây là cái gì với cái gì nha, kết luận này rốt cục lấy ở đâu ra vậy?
“Nói tóm lại, tôi đoán đối phương liên tục tìm ma cà rồng để gây án như vậy là có lý do bắt buộc. Cho nên hiện giờ, chúng ta không cần đoán già đoán non làm gì, chỉ việc chờ đúng cơ hội mà ôm cây đợi thỏ thôi. Tới khi đó, coi như chúng ta không làm gì, đối phương cũng sẽ tự động lộ diện.”
Gật gật đầu, Natsuki thừa nhận cách nói này của Ye Jian. Buông tài liệu trong tay xuống, nữ phù thủy thuận tay cầm chiếc quạt xếp của mình lên rồi nói: “Chuyện này xem ra quả thật là chỉ còn cách đó. Giờ, tới một chuyện khác. Theo tình báo gần đây thu được, dư nghiệt của phái Hắc Tử Hoàng dường như lại có dấu hiệu tụ tập. Lần này chúng đem Christoph • Gardos đẩy lên vị trí thủ lĩnh. Theo tin tức Snack Charmer cung cấp thì có vẻ như con cáo già đó đang muốn lấy được thứ gì đó từ trong một di tích tại khu vực Nam Á, khả năng cao là để phục vụ cho hoạt động khủng bố nào đó sắp tới.”
Nói tới Christoph • Gardos, sắc mặt của Natsuki lập tức trở nên tồi tệ; phải biết là lúc trước, lão già gian xảo này đã khiến cho Natsuki với Ye Jian phải chạy lung tung khắp nơi nhưng chẳng làm được gì. Về sau, Tử Hoàng Đệ bị Ye Jian giết. Vốn tưởng là tổ chức này đã vĩnh viễn giải tán, nhưng giờ chỉ mới yên tĩnh được một thời gian ngắn thì nó lại bắt đầu nổi lên.
Thấy sắc mặt của Natsuki trở nên không tốt, Ye Jian cười ha hả, sau đó bước nhanh tới bên cạnh của nữ phù thủy, ôm lấy cô như một con búp bê và đặt cô ngồi lên trên đùi của mình.
“Cậu làm gì? Baka!”
“Không có gì, chỉ là đang muốn ôm Natsuki-chan của ta thôi.”
Cười xấu xa và dùng sức mà ôm chặt, Ye Jian vui vẻ mà cọ sát lấy gương mặt đáng yêu của Natsuki. Làm lơ vẻ mặt đang nhanh chóng trở nên đỏ ứng của nữ phù thủy, Ye Jian giành nói trước: “Những tổ chức khủng bố như phái Hắc Tử Hoàng là không thể nào diệt được hết. Trời đất này có bao nhiêu thú nhân với ma tộc? Trong đó những kẻ bất mãn với Hiệp Ước Thánh Vực và đệ nhất chân tổ lại có bao nhiêu? Những kẻ đó giống như những hạt giống ngầm chôn dưới đất. Dù hiện tại có nhổ sạch những kẻ ‘công khai phản kháng’, thì chẳng bao lâu sau, chỉ cần có tâm phát triển, những ‘tổ chức cách mạng’ như thế sẽ lại nổi lên như nấm sau mưa. Chỉ cần trên đời còn xung đột và mâu thuẫn, thì chuyện này sẽ không bao giờ dứt. Cho nên, không cần phải phiền muộn và khó chịu vì những chuyện như vậy, Natsuki-chan.”
Quả nhiên, Ye Jian vừa nói tới chính sự thì Natsuki đã lập tức bị thu hút sự chú ý mà quên mất hành vi của cậu.
“Lũ thú hoang không khai hóa, coi như muốn giết gà dọa khỉ thì cũng vô dụng. Còn nữa, tên baka nhà ngươi, còn không mau buông tay ra? Muốn làm gì?!”
Bị Natsuki trừng mắt quát mắng, nhưng Ye Jian đương nhiên sẽ không ngớ ngẩn mà buông tha như vậy.
Trên mặt nổi lên một chút ý cười khó nhận ra, Ye Jian tiếp lấy lời trước đó của Natsuki mà bổ sung.
“Vậy thì phải coi là ai đi giết gà, cùng với dùng đao gì và phương pháp gì để giết già. Với những người được xác định là ‘bị thuê’ như chúng ta, những cây đao chỉ được ‘mượn’, thì coi có như sắc bén hơn nữa cũng chẳng có uy hiếp gì, vì đồ ‘mượn’ sớm muộn cũng phải trả. Với cây đao như vậy, em cảm thấy lũ ‘gà’ kia sẽ sợ sao? Tương tự như chuyện xảy ra lúc trước, ngay khi chúng ta kết thúc việc đuổi giết xong thì Valter lập tức thu hồi nhiệm vụ thuê mướn. Nên nếu tính ra thì trên danh nghĩa, việc phái Hắc Tử Hoàng tái xuất vào lúc này đã không còn liên quan gì tới chúng ta nữa.”
“Nói thì nhẹ nhàng! Ai biết được là lũ súc sinh chưa khai hóa kia đang có ý đồ gì? Rất có thể là kế hoạch khủng bố sắp tới của chúng sẽ diễn ra ở ngay trên đảo Itogami. Bởi vì về ‘công’ mà nói, nơi này là đặc khu sinh ra từ giao ước Thánh Vực, về ‘tư’ mà nói, cả Snack Charmer lần chúng ta để đang ở đây. Dựa theo bản tính có thù tất báo của đám thú hoang kia, việc chúng ta giết nhiều đồng loại cũng như là đồng bạn của chúng như vậy đã hoàn toàn đầy đủ trở thành lý do để chúng chọn đảo Itogami làm mục tiêu tốt nhất.”
Hiển nhiên, Natsuki nghĩ rất nhiều, cũng rất toàn diện; nhưng với trí tuệ của Ye Jian, cậu có thể không nghĩ tới những việc đó sao?
“Cho nên ta mới nói là không cần lo lắng. Nếu bọn chúng không đến, vậy hai bên đều ổn, ta đi thuyền lá tre, chúng đi cầu độc mộc, không can thiệp tới nhau. Còn nếu chúng dám tới đây, dám gây chuyện và có ý đồ gì ngay trên địa bàn của chúng ta, vậy tốt, nhân cơ hội hốt gọn cả ổ bọn chúng. Em cảm thấy kết hoạch này không tốt sao, Natsuki-chan?”
“Baka! Tại sao cậu không nghĩ một chút? Chỉ riêng sự kiện lần trước thì chúng ta đã tổn thất gần 5 tỷ rồi, nếu như lần này Christoph • Gardos đích thân tới, hơn nữa còn có chuẩn bị…”
“Vậy thì sao? Thiệt hại về tài sản? Nó có liên quan gì tới chúng ta đâu? Nếu em chỉ đang lo cho tính mạng của người dân trên đảo, vậy ta còn có thể hiểu, nhưng tài sản… Natsuki-chan, chẳng lẽ em quên lời ta nói rồi sao, đừng xem việc bảo vệ hòn đảo này như trách nhiệm của mình nữa. Vì em, Minamiya Natsuki, là của ta. Hiện tại là của ta, về sau là của ta, mãi mãi cũng là của ta. Chỉ vì vài đồng xu nhỏ mà để mình lao tâm lao lực như vậy ta sẽ đau lòng lắm, em hiểu không? Báu vật của ta là thứ mà tiền có thể mua được sao?”
Tuyên ngôn vô cùng đột nhiên đầy bá đạo của Ye Jian khiến Natsuki không kịp phản ứng mà ngẩn cả người. Nhưng sau đó, rất nhanh, cô lại đột nhiên cảm giác được đôi tay đang ôm lấy mình chợt bắt đầu tác quái mà lung tung vuốt ve khắp cơ thể.
Giận không chỗ phát tiết, Natsuki siết chặt cây quạt đang cầm trong tay và nện nó về phía cái đầu của Ye Jian.
“Hà hà, đánh không trúng. Bảo bối đáng yêu động lòng người của ta, em nói xem, giờ đêm đã khuya rồi, có phải là chúng ta cũng nên đi nghỉ tạm rồi không?”
Nhìn thấy bộ dạng trứng thúi lúc này của Ye Jian, Natsuki vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Cố gắng để cho mình giữ tỉnh táo, Natsuki xụ mặt xuống và làm ra vẻ lạnh lùng. Mở miệng, Natsuki muốn lên tiếng quát mắng và thuyết giáo Ye Jian, nhưng rồi đột nhiên, cô chợt cảm thấy cơ thể mát lạnh.
Bộ đầm gothic màu đen đang mặc trên người cô đột nhiên đã không cánh mà bay.
Cái này… Cái tên trứng thúi này rốt cục là luyện như thế nào?! Cởi quần áo của người khác làm sao nhanh như vậy?! Tự mình mặc bộ đầm này vào cũng phải tốn tới những vài phút, vậy mà hiện tại cái trên trứng thúi này cởi nó ra lại chỉ tốn có vài giây. Natsuki thật sự không biết là thời điểm này mình phải nói như thế nào. Hoặc nên nói là, cô cũng không hiểu tại sao là vào lúc này mà cô còn đi nghĩ cái chuyện lung ta lung tung đó.
Chỉ là rất nhanh, cô đã chẳng thể suy nghĩ được gì thêm nữa, bởi vì Ye Jian đã bổ nhào lên người cô và bắt đầu ‘dằn vặt’. Rơi vào tình cảnh như thế, coi như có là ma nữ điện hạ đi nữa, thì cũng còn có thể giữ được lý trí nữa sao?
Chẳng bao lâu sau, trong phòng đã bắt đầu vang lên tiếng kiều mình chán người đầy thẹn thùng và giận dữ của nữ phù thủy.