“Khục! Chuyện này, tôi chỉ là đang muốn kiểm tra cẩn thận cho chị của em, dù sao nếu lỡ như để sót vấn đề nhỏ nào đó khiến cho…” Tiếng bào chữa im bặt. Vốn bị Julia bắt quả tang, Ye Jian hơi lúng túng mà thu tay lại, vừa quay người lại về phía Julia vừa lên tiếng bào chữa, nhưng mới bào chữa được một nửa thì cậu đã ngớ người, bởi vì khi quay lại nhìn Julia thì thứ hiện ra trước mắt cậu…
“Ây, đây… Em vừa làm gì vậy, Julia?”
Cũng khó trách tại sao Ye Jian đột nhiên ngớ cả người như vậy, bởi vì Julia chỉ mới biến mất có vài phút, giờ quay lại, thì đóa sen tuyết vốn mỹ lệ tới rung động lòng người đã hoàn toàn biến thành một bông hoa lấm bùn.
Nhìn đôi mắt to tròn đang chớp chớp, tóc rối bù gần như dựng đứng lên, cùng với bộ mặt bị nhuộm đen như đít nồi của Julia, Ye Jian cuối cùng cũng nhịn không được mà phì cười: “Ha ha ha ha, em… em rốt cục mới làm gì? Ha ha ha, mặt… ha ha ha, cái mặt sắp thành cái đáy nồi rồi nhé, Julia.”
Dường như cảm thấy bộ dạng của mình lúc này thật sự có chút chật vật, Julia có chút sa sút mà nói khẽ: “Tôi, lần đầu tiên nấu cơm.”
“Ôi chao?? Đây là lần đầu tiên em nấu cơm?”
Tiếng cười im bặt, Ye Jian có chút kinh nghi mà hỏi ngược lại.
Sau đó, Julia gật gật đầu. Mặc dù trên gương mặt nhỏ không thể hiện ra biểu lộ gì, nhưng Ye Jian có thể cảm nhận được là cô bé đang tự trách.
Phỏng chừng là ocn bé này đang tự trách mình quá vô dụng đi? Ngay cả việc làm bếp cơ bản nhất là nấu cơm cũng làm không nổi.
“Thực xin lỗi, Julia làm không tốt.”
Phát hiện cảm xúc của Julia trở nên càng lúc càng sa sút, Ye Jian vội vàng đứng lên, đi tới gần và xoa xoa cái đầu nhỏ của thiếu nữ để an ủi.
“Không có việc gì! Không có việc gì! Chỉ cần dụng tâm là được rồi, vẫn là để tôi làm vậy.”
Lắc đầu, đôi mắt bạc trong veo sáng chói như không thể bị ô nhiễm của thiếu nữ hiện lên vẻ quật cường mà nhìn chằm chằm vào Ye Jian.
“Dạy tôi!”
“Híc, em muốn học?”
Đáp lại Ye Jian là cái gật mạnh của Julia. Rất có khí thế! Thậm chí còn mãnh liệt hơn cả việc sinh tử đại chiến.
Con bé này, quật cường như vậy làm gì?
Nghĩ như vậy, nhưng Ye Jian vẫn thương yêu mà xoa nhẹ đầu của thiếu nữ mà nói: “Được rồi, nếu Julia đã muốn học, vậy tôi dạy cho. Nhưng mà nói trở lại, nếu em không biết nấu ăn vậy trước đây em dùng bữa bằng cái gì?”
“Cơm hộp siêu thị.”
Được rồi, quả nhiên trên thế giới không có ai là thập toàn thập mỹ, ngay cả một người hoàn mỹ như Julia cũng có khuyết điểm. Ye Jian cười bất đắc dĩ, sau đó dẫn Julia đi vào trong bếp.
Toàn bộ không gian của phòng bếp không thể xem là quá lớn, nhưng lại không tạo cảm giác chật hẹp, đồng thời những thứ cần có trong nhà bếp cũng đều có đủ. Bất quá có vẻ như vì trước đó, Julia có lăn qua lăn lại trong nhà bếp nên khung cảnh ở đây hơi có chút lộn xộn, một vài chỗ còn cháy đen.
Cũng may, không có vật dụng nào bị hư, trong tủ lạnh cũng còn một chút nguyên liệu nấu ăn.
“Những nguyên liệu này là em mua sao, Julia?”
“Ừm.”
“Không phải em vừa mới nói là trước đó em toàn ăn bento sao?”
“Muốn luyện tập, nhưng vẫn không được.”
Đối với việc này, Ye Jian cũng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi. Xem ra từ trước đó nữa, con bé này cũng đã muốn luyện tập học làm đồ ăn rồi, nhưng có vẻ như vẫn chưa thành công, có lẽ vì hoàn toàn không có thiên phú về mặt nấu nướng. Về phần những nguyên vật liệu có trong tủ lạnh thì hẳn là do con bé luyện tập chưa hết, còn dư lại.
Đáng để ăn mừng là dù Julia có vẻ như không có thiên phú trong việc làm bếp, nhưng khả năng chọn nguyên vật liệu để nấu ăn thì lại hoàn toàn bình thường, cho nên trong tủ lạnh không có lẫn vào thứ quái dị nào đó.
“Được rồi, nếu vậy giờ chúng ta làm món đơn giản nhất đi, trứng chiên cà chua.”
“Trứng chiên cà chua?”
Nghe được tên của món ăn, đôi mắt của Julia lập tức sáng lên.
“Uh, trứng chiên cà chua, món đơn giản nhất. Bước đầu tiên là đập trứng gà bỏ vào chén, sau đó cho thêm một lượng muối nhất định vào rồi khuấy đều.”
Để phòng ngừa vạn nhất, Ye Jian bắt đầu làm mẫu từng bước một cho Julia.
Lấy hai trái trứng gà cùng một trái cà chua từ trong tủ lạnh ra. Đặt trái cà chua qua một bên, Ye Jian đập nhẹ một trái trứng gà rồi tách vỏ ra, đổ phần lòng trứng vào chén, sau đó ra hiệu cho Julia làm theo.
Ừm, bước này vô cùng đơn giản. Mặc dù Julia vẫn còn có chút cứng tay cứng chân, nhưng cuối cùng cũng thành không, không khiến lòng trứng đổ ra ngoài.
“Kế tiếp là thêm muối. Về liều lượng thì… à, đúng! Julia, em biết rõ công dụng của đường, muối, giấm, v… v…; cùng với cách dể phân biệt chứ?”
Ye Jian buộc lòng phải hỏi kỹ, vì cậu biết quá rõ những ‘khổ thủ’ trong lĩnh vực làm bếp có thể khiến người ta tuyệt vọng tới mức nào khi bước vào nhà bếp rồi.
Sau khi thấy Julia gật gật đầu, Ye Jian mới âm thầm thở phào. Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không biết thì việc sau đó thật sự khó rồi đa. Cũng may, không đến mức đó.
“Tốt rồi, cách để thêm muối vừa đúng kỳ thực rất đơn giản. Thường thì những người mới học đều sẽ sử dụng loại muỗng nhỏ như thế này. Em nhìn kỹ, nếu một trái trứng thì cho chừng này, nửa muỗng, hai trái thì một muỗng chẵn, bốn trái thì hai muỗng. Cứ vậy là được rồi, rất đơn giản đúng không?”
Julia rất nghiêm túc mà gật đầu. Thấy vậy, Ye Jian mới bắt đầu tiếp tục thực hiện bước tiếp theo.
“Tiếp theo là đánh trứng, dùng hai chiếc đũa đem lòng đỏ và lòng trắng trứng khuấy đều lại với nhau. Cách khuấy là kẹp lấy đũa rồi xoay cổ tay để khuấy nhẹ đều đều như thế này, không cần mạnh làm gì.”
Một bước này cũng không khó, Julia làm được. Kế đó là rửa cà chua, bỏ vỏ, rồi cắt đều thành từng khối.
Những bước này rất đơn giản và dễ hiểu, Julia cũng học rất nhanh.
“Xong rồi. Kế tiếp mới là bước quan trọng nhất, đó chính là xào. Đầu tiên là việc chiên trứng. Nhìn kỹ, Julia. Việc đầu tiên em cần làm là rửa chảo. Dùng nước rửa sạch lòng chảo, sau đó bật bếp, hơ lửa cho chảo khô hoàn toàn, kế đó là đổ dầu. Lượng dầu thì chỉ cần chừng này là đủ, đừng cho lố.”
Một bên vừa làm, mộ bên Ye Jian vừa giảng giải cẩn thận cho Julia.
Toàn bộ quá trình làm bếp, Ye Jian giảng vô cùng kỹ càng, vô cùng đúng chỗ. Để phối hợp, cậu cũng làm món ăn này chậm hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ, đã chỉ tới mức này rồi thì ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể làm được đi?
Nghĩ như vậy, Julia rốt cục bắt tay vào làm thử/
Những bước đầu tiên, mặc dù vẫn còn vài khuyết điểm nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn không có vấn đề gì, mọi thứ đều hoàn thành. Tiếp theo là chiên trứng.
Được rồi, mặc dù Ye Jian cũng đã dự tính cho tình huống xấu nhất, thế nhưng cậu vẫn còn đánh giá thấp ‘tiềm lực’ của Julia. Có người thầy như cậu đứng ở ngay bên chỉ đạo, kết quả Julia vẫn làm cho chảo nổ tung, thực không thể không nói rằng đây quả thật là một loại thiên phú vô cùng lợi lại.
Liên tiếp thử mấy lần, kết quả cũng đều như vậy, cho nên cuối cùng, Ye Jian rút ra được một kết luận.
“Julia, nói không chùng không phải là do em không có thiên phú, mà là do thể chất của em không thích hợp để dùng bếp.”
Làm y chang theo quy trình bình thường, nhưng kết quả là bất luận nồi hay chảo cũng đều nổ tung, rốt cục là do cái gì?
Trải qua một quãng thời gian quan sát cẩn thận, cuối cùng Ye Jian cũng phát hiện ra một hiện tượng, đó là cơ thể của Julia, mỗi thời mỗi khắc cũng đều đang không ngừng tỏa ra một loại khí trường vô hình.
Cũng giống như việc nếu các linh năng giả tiếp cận thì sẽ khiến cho các linh địa có phản ứng, Julia cũng vậy. Chỉ cần Julia tới gần, lửa và các chất gây cháy ( chủ yếu là dầu ) tuyệt đối sẽ sinh ra phản ứng hóa học, sau đó, “OÀNH!” một tiếng, nhà bếp nổ tung.
Mặc dù cách giải thích này vẫn còn có chút mơ hồ, tối thiểu thì Ye Jian vẫn chưa hiểu được ‘phản ứng hóa học’ kia có nguyên lý cụ thể ra sao, nhưng kết luận này tối thiểu là hoàn toàn có thật, ít nhất có thể giải thích cho nguyên nhân tại sao hễ Julia dùng bếp là bếp lại nổ tung. Còn ngoài đó ra thì chẳng còn cách gì để giải thích rõ ràng.
Nhận được kết luận này, Julia đương nhiên là sa sút vô cùng. Cũng đúng, con bé này vốn quật cường hơn bất cứ ai, giờ lại nói cho con bé biết là chuyện mà mình đã cố gắng thật lâu lại vĩnh viễn không thể nào làm được, thử hỏi con bé làm sao có thể không sa sút?
Nhìn Julia ủ dột mà cúi đầu trầm mặc, Ye Jian bất đắc dĩ thở dài.
“Được rồi! Đừng nản chí! Kế đó tôi sẽ cầm tay dạy em, em nhất định sẽ làm được. Đừng lo!”
“…?”
Nghe Ye Jian nói vậy, cô bé lập tức kinh ngạc mà nhìn về phía cậu.
“Được rồi, bật bếp lên đi.”
Gật gật đầu, Julia lập tức nghe lời mà bật bếp, sau đó chuẩn bị đi lấy dầu. Nhưng đúng lúc này, Ye Jian lại đột nhiên tiến tới và ôm nhẹ lấy cô bé từ phía sau.
Cả người cứng đờ, Julia có chút không biết phải làm sao.
“Tới, chúng ta cùng làm.”
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Julia, Ye Jian dán sát vào bên tai của cô bé và dịu dàng nói.
Mặc dù trong lòng cảm thấy như có chú nai con đang nhảy loạn, nhưng Julia vẫn nghe lời mà đổ dầu vào chảo. Lần này, thành công!
Chờ sau khi hoàn thành trứng chiên, Julia mừng rỡ mà ôm lấy cổ của Ye Jian, sau đó chủ động đưa lên cho cậu ban thưởng ngọt ngào.
Và lần này, rất hiển nhiên là Ye Jian sẽ không dễ dàng buông tha cho thiếu nữ tinh khiết đáng yêu trước mặt.