Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 221 : phế vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Tìm được ả nữ nhân kia không?”

“Thật có lỗi, phó chánh án đại nhân. Ký hiệu lưu lại trên người ả nữ nhân kia không hiểu tại sao đột nhiên biến mất, có lẽ ả ta đã…”

“Chó má!! Biến mất? Ngươi nói với ta là biến mất? Biến mất thì bản chánh án phải đi đâu tìm?! Ngươi tưởng biến mất là xong sao!? Giáo Hoàng đại nhân đã ra mệnh lệnh rõ ràng, cho dù ả có chết thì cũng phải mang xác về cho giáo hoàng đại nhân xem. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Giờ ngươi nói ký hiệu không có, không có là có quyền không tìm được đúng không!? Ngươi nói ta phải làm sao để báo cáo kết quả với giáo hoàng!!? Chó chết!!!”

Tiếng gào rống mắng chửi tới từ vị phó chánh án của chính giáo Lotharingia, khiến cho vị kỵ sĩ đang báo cáo tái xanh cả mặt, nhưng hắn lại chỉ có thể cúi đầu đứng im mà nghe chửi.

Chuyện này, nói thật ra thì đúng là rất oan ức. Trước đó, khi vây công ả nữ hoàng của Hắc Ám Bảo, mặc dù đúng là chiêu [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] Hồng Y Tổng Giám Mục đã không thể trực tiếp giết chết ả nữ hoàng kia, nhưng cũng đã khiến cho ả phải trọng thương sắp chết, đồng thời chiêu [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] đó cũng đã lưu lại dấu ấn trên cơ thể ả. Bất kể ả có chạy đi đâu, dấu ấn cũng sẽ không ngừng truyền đạt thông tin để năm người bọn họ có thể lần theo.

Nhưng giờ, sau khi men theo ký hiệu mà tìm tới đặc khu ma tộc Itogami nằm ở cực đông này chưa được bao lâu, ký hiệu mà hồng y đại nhân tạo ra lại đột nhiên biến mất một cách quỷ dị

Hiện tượng này, nếu theo lý thường thì hoàn toàn không thể xảy ra, bởi coi như ả nữ hoàng kia có chết, thì thi thể của ả cũng vẫn phải lưu lại ký hiệu mới đúng. Còn như bây giờ, ký hiệu đột nhiên biến mất, vậy thì chỉ có hai trường hợp để giải thích: một là có người ra tay, cưỡng ép phong ấn ký hiệu hoặc che giấu không cho ký hiệu truyền tín hiệu về cho họ; và hai, là ả nữ hoàng kia đã hình thần câu diệt, ngay cả thi thể cũng đã không còn.

Hiển nhiên, kỵ sĩ vì muốn qua loa vị phó chánh án ngu như heo này nên mới báo cáo như vậy, nhưng không ngờ cuối cùng là vẫn bị vị phó chánh án này nắm đằng chuôi, bị đối phương chửi bới sỉ vả một trận. Hiện giờ, coi như hắn có tức tới đâu đi nữa thì cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo đối phương là lĩnh đội, mà hắn lại đúng là người phạm sai lầm đây.

“Xin yên tâm, phó chánh án đại nhân. Mặc dù ký hiệu biến mất, nhưng chúng tôi cũng đã tìm ra được vị trí cuối cùng mà ký hiệu đã dừng lại khá lâu trước khi biến mất. Chỉ cần chúng ta điều tra kỹ từ điểm đó, nhất định sẽ có thể tìm ra được nguyên nhân.”

“Đã biết rồi thì làm đi!? Chẳng lẽ còn muốn bản chánh án tay cầm tay dạy ngươi làm sao? Rác rưởi!”

Sắc mặt của kỵ sĩ từ xanh chuyển thành đen. Nếu như lần này không phải giáo hoàng tự mình hạ lệnh để cho thằng ngu này làm dẫn đội, hắn tuyệt đối sẽ không thèm nghía tới con heo này lấy một cái. Chỉ là trên đời không có ‘nếu như’, cho nên kết quả là hắn cũng chỉ có thể nhịn xuống, âm thầm ghi nhớ mối thù này, chờ sau này có cơ hội sẽ trả thù lại.

Cung kính cúi người, kỵ sĩ đè nén phẫn nộ mà từ từ lui ra khỏi gian phòng.

“Thật đúng là, rác rưởi.”

Chờ khi kỵ sĩ đi rồi, người thanh niên phó chánh án mới phun ra vài chữ, vẻ mặt âm lãnh.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

Vui mừng quá đỗi, Julia vô ý thức mà trực tiếp ôm lấy cổ của Ye Jian giống như trước kia rồi dâng lên nụ hôn ngọt ngào của mình.

Nhưng ngay sau đó, khi bốn môi vừa chạm nhau, Julia đột nhiên cảm thấy toàn thân đều như giật điện, con tim thiếu nữ trong lồng ngực cũng ‘bình bịch’ mà nhảy lên liên hồi.

Trước kia, Julia mặc dù thường xuyên hôn Ye Jian, nhưng lúc đó hành động này chỉ đơn thuần mang ý nghĩa chấp hành nhiệm vụ, và bản thân Julia cũng chỉ xem mình như một con rối, nên Julia hoàn toàn không sinh ra bất cứ cảm xúc nào với hành động của bản thân. Nhưng bây giờ, cửa lòng đã mở, Julia đã có được tình cảm riêng của mình. Con tim tinh khiết của thiếu nữ lần đầu tiên cảm nhận được hương vị của mối tình đầu, ngọt ngào lại chan chát; vô số cảm xúc phức tạp mà thiếu nữ không thể hiểu chợt dâng lên, lấp đầy nội tâm trống rỗng của thiếu nữ.

Thẹn thùng, bối rối, khẩn trương, hoảng loạn, trong lòng như có chú nai con đang nhảy loạn, trong đầu thì rối thành một đống.

Bịch! Bịch!

Tiếng tim đập thình thịch rõ ràng gần như sắp tràn ra từ trong cổ họng.

Gò má càng lúc càng nóng, cảm giác như muốn nghẹt thở khiến Julia cảm thấy tay chân dường như muốn nhũn ra, cơ thể cũng dần mất đi sức lực, ý thức cũng bắt đầu hơi choáng váng. Rất nhanh, đôi răng ngà của Julia đã bị chiếm đóng, chất lỏng ngọt ngào không ngừng bị thiếu niên hút đi.

“Ô ~~~~ .”

Lần đầu tiên, trong khi hôn Ye Jian, chiếc mũi nhỏ của thiếu nữ phát ra tiếng ngâm khó xử.

Càng khẩn trương, Julia lại càng cảm thấy khó thở, cảm giác tê dại truyền tới từ khoang miệng khiến ý thức của thiếu nữ dần dần choáng váng, thần trí mê ly.

Tùy ý để cho Ye Jian mặc sức tung hoành và tham lam mà hút lấy vị ngọt trong miệng mình, Julia có chút chật vật mà nhấc chiếc cằm nhỏ, cơ thể nhũn ra mà tựa vào bếp lò, đôi tay cũng không tự chủ được mà ôm lấy hoàng tử của mình. Thiếu nữ hoàn toàn không hiểu, tại sao lần này Ye Jian lại mãnh liệt và điên cuồng như vậy. Rõ ràng trước kia, cho dù mình có cố gắng tiếp xúc ra sao đi nữa thì đối phương cũng không thèm chủ động chút nào, vậy mà giờ, lại kịch liệt như vậy, tựa như cuồng phong thủy triều, bao phủ tất cả lý trí của Julia.

Cảm giác này, chính là hương vị của cái gọi là ‘yêu’ sao?

Lặng yên tự hỏi như vậy, nhưng rất nhanh, một luồng cảm giác tê dại, nhồn nhột, ngứa ngáy chợt ập vào trong đầu và hoàn toàn bao trùm ý tưởng trong đầu thiếu nữ.

Ma trảo trèo lên vú đã bắt đầu quấy phá, ngón tay dọc theo đùi cũng bắt đầu trượt trên da và mò vào trong lai quần. Cảm giác kích thích tựa như chạm điện, khiến cho hơi thở của Julia trở nên dồn dập, toàn thân cũng không thể nào nhịn được nữa mà hoàn toàn xụi lơ vào trong ngực của ái nhân.

“Xuy ~~~ .”

Một tiếng hút nước đầy ma mị vang lên, Ye Jian cuối cùng cũng thả tự do cho đôi môi nhỏ của thiếu nữ.

“Hô ~ hô ~ hô ~~ .”

Đôi má hồng hào kiều diễm như tích huyết, hơi thở gấp gáp mà đáng yêu. Giờ khắc này, bông sen của tuyết giá như muốn dát một màu đỏ tươi lên không gian tuyết địa băng thiên.

“Sao, Julia? Có phải rất thoải mái không?”

“…… Ừm ~~ nhưng có chút là lạ. Julia không hiểu.”

Ngoan ngoãn mà nói ra suy nghĩ trong lòng, đôi mắt bạc của Julia nổi lên ánh thủy quang dịu dàng.

“Có muốn tiếp tục thử thêm nữa không?”

“A……”

Thẹn thùng mà cúi đầu xuống, đề nghị này của Ye Jian khiến Julia cảm thấy run sợ không thôi.

Còn phải tiếp tục sao? Như vậy, chuyện xấu hổ này…

Trong lòng Julia đột nhiên có chút hoảng loạn nho nhỏ.

“Nếu còn muốn tiếp tục, thì hôm nay có thể để cho Julia nếm thử cảm giác thoải mái hơn nha.”

Thoải… Thoải mái hơn?

Chẳng biết tại sao, trong lòng của Julia đột nhiên nhảy dựng lên và đập thình thịch.

“Không nói lời nào, vậy tôi xem như là Julia chấp nhận ha?”

‘Không có, chuyện đó; bây giờ, còn chưa được.’

Trong lòng thì reo lên như vậy, nhưng bất kể Julia làm thế nào, cũng vẫn không thể nói nên lời.

“Nếu đã cam chịu như vậy, vậy tôi tới đó. Ha ha ha!”

Tiếng cười xấu xa của thiếu niên vang lên khiến Julia căng thẳng hơn. Trong ánh mắt kinh nghi xen lẫn chút bối rối của Julia, Ye Jian trực tiếp cúi đầu xuống, sau đó, nhẹ nhàng thiêm nhẹ lên chiếc cổ tuyết trắng của thiếu nữ.

“A… ~~~.”

Toàn thân run lên, chiếc cổ trong suốt như tuyết chợt nổi lên một tia đỏ ửng.

Được đằng chân, lân đằng đầu. Được nước làm tới, Ye Jian bắt đầu mở miệng và dùng sức mà hút lấy chiếc cổ của thiếu nữ.

“A… A… Ưm ~~~~.”

Tiếng ngâm đè nén đầy xấu hổ khi thì phát ra từ chiếc mũi nhỏ, khi thì phát ra từ đôi môi anh đào của Julia. Đôi bàn tay nhỏ bé bắt thật chặt lấy lưng áo của Ye Jian; cảm giác nhột nhột, tê tê khó chịu này khiến toàn thân Julia đều cứng ngắc, quả tim đang đập thình thịch cũng dường như đột nhiên nhảy lên tới cổ họng.

Nhưng mà, tất cả chỉ mới là bắt đầu. Nếu Ye Jian đã chính miệng nói là sẽ khiến cho Julia nếm thử cảm giác thoải mái hơn, vậy thì chỉ chừng này làm sao đủ?

Ma trảo theo vạt áo bị buông lỏng, lân la lần mò vào bên trong. Bộ ngực mềm mại, nhẵn mịn và đàn hồi, chỉ thoáng một cái liền bị thiếu niên cầm giữ.

“Ye… Ye ~~~.”

Giống như muốn ngăn cản, nhưng khi ra khỏi miệng, lại chỉ còn như tiếng kêu gọi yêu thương và khát vọng với người yêu.

Hô hấp trở nên mất trật tự, thân thể cũng hoàn toàn mềm nhũn. Được nước làm tới, ma vương nhanh chóng chiếm lấy từng tấc da thịt của công chúa tuyết. Xiêm y nửa người trên nhanh chóng bị lột sạch; làn da nõn nà trắng toát như ngà voi lại lấp lánh như băng tuyết cứ vậy mà lộ ra nguyên một mảng lớn trước mặt ma vương.

“Như vậy, ta cũng không khách khí nữa đâu đó, Julia của ta.”

Hưng phấn mà thở nhẹ một câu, sau đó, Ye Jian, với đôi mắt phun lửa, lập tức cúi đầu mà hôn lên giữa đôi bồng đảo tuyết trắng to lớn mềm mại đàn hồi của thiếu nữ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio