Lần này, Ye Jian thật sự nổi giận. Cậu không nghe thấy cuộc đối thoại nguyên vẹn giữa Yukina và hai gã kỵ sĩ của giáo hội, nhưng, những lời cuối cùng mà hai gã kỵ sĩ kia nói ra, cậu nghe rõ rành rành. Hai gã kỵ sĩ này, ỷ vào thực lực mạnh hơn Yukina và Sayaka, nên muốn cướp người và diệt sát hai cô bé mà cậu yêu quý.
Điều này, hoàn toàn nện thẳng vào vảy ngược của Ye Jian. Sự phẫn nộ bùng lên trong óc của cậu gần như không thể nào cản nổi, và cậu cũng không muốn cản. Vảy ngược của Ye Jian, nếu không xét đến bản năng tham lam của cậu, thì xưa nay chỉ có một, đó là việc có kẻ dám có ý đồ xúc phạm tới những người thân quen của cậu, nhất là nữ hài mà cậu thích. Cậu thống hận điều đó, thậm chí còn hơn cả việc có kẻ muốn cắn nuốt bản thân.
Nếu như có kẻ muốn cắn nuốt cậu, cậu thù hận, cậu căm ghét, thế nhưng kết cục của những kẻ đó chỉ đơn thuần là chết; nhưng còn những kẻ dám xúc phạm tới nữ nhân của cậu, cậu sẽ khiến cho đối phương biết, chết, chỉ là sự ban ân của tạo hóa. Cậu sẽ khiến đối phương phải chết, nhưng là chết trong sự tuyệt vọng, sự tuyệt vọng mà ngay cả tà thần Cthulhu nếu nhìn thấy cũng phải điên cuồng.
Cho nên, hai kỵ sĩ giáo hội này, cậu tuyệt đối sẽ không tha, vì thế ngay khi vừa tay ra, cậu đã dùng sức mạnh kinh khủng nhất mà mình có. Sức mạnh kinh thiên động địa hội tụ trong bàn tay khổng lồ trắng noãn mà cậu đã tung ra trước đó, nhanh chóng nghiền thẳng xuống thanh kiếm ánh sáng đang chém ra kia. Trong tích tắc, thanh gươm vốn hội tụ toàn bộ sức mạnh của hai kỵ sĩ giáo hội đã bị nghiền thành bột phấn, và ngay sau đó, trong ánh mắt hoảng sợ của hai kỵ sĩ giáo hội, cự chưởng tiếp tục giáng xuống và nện trúng cơ thể của cả hai.
Tiếng xương vỡ vang lên. Hai kỵ sĩ giáo hội bị nện vào trong lòng đất, từng khối xương trên người đều bị đập nát thành bã vụn, chỉ là cả hai vẫn không chết mà chỉ không ngừng hộc máu, bởi vì Ye Jian chưa muốn chúng chết.
Tất cả những chuyện này, hết thảy đều xảy ra chỉ trong thời gian chưa đầy một tích tắc. Cự chưởng, sau khi đem hai kỵ sĩ giáo hội nghiền vào trong lòng đất, thì lập tức tan đi; và trên không trung, một bóng người màu tím bạc dần hiện ra và hạ xuống trước mặt của Yukina và Sayaka.
Nhìn gương mặt ngốc trệ trắng bệch vì kinh sợ xen lẫn vui mừng của hai thiếu nữ, Ye Jian hỏi: “Hai đứa không sao chứ?”
Vừa nói, cậu vừa khẽ đặt tay lên vai của hai thiếu nữ, sau đó, một luồng linh lực thuần túy lập tức được rót vào trong cơ thể của cả hai.
Theo linh lực không ngừng được truyền vào trong người, gương mặt của Yukina và Sayaka cũng dần dần khôi phục huyết sắc. Đồng thời, hai người cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần mà nhìn về phía Ye Jian.
“Ye… Ye-sensei?”
Trên mặt của Yukina lúc này chỉ có sự mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn, cùng với một tia tình tố vừa nảy nở.
“Hen… Ngươi! Tại sao ngươi lại tới trễ như vậy? Ta… Chỉ thiếu chút nữa, là ta với Yukina-chan đã… đã…”
Vì muốn che giấu sự kích động và mừng rỡ đã sắp không thể đè nén được nữa, Sayaka vốn định oán trách Ye Jian vài câu, thế nhưng cuối cùng, sự oan ức chợt trào lên khiến giọng nói của Sayaka có chút nghẹn lại.
“Là lỗi của ta. Ta tới trễ. Hai đứa không có việc gì là tốt rồi.”
Dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể mà khẽ nói xin lỗi với hai bé gái, Ye Jian cười hiền mà đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cả hai.
“Wtf… Ngươi… Ngươi làm gì? Ta lại không phải là con nít, ai cho phép ngươi sờ đầu ta? Hơn nữa lúc nãy lời của ngươi là có ý gì? Ai… Ai là của ngươi… của ngươi… Hừ!!”
Thẹn thùng đỏ mắt, Sayaka cuống quýt mà lắp bắp nói. Trong lòng như có chút nai con đang nhảy loạn, nhưng xưa nay vốn khẩu thị tâm phi, Sayaka không thể dùng cách biểu đạt nào khác hơn là oán trách và hơi phản kháng, nhưng chung quy lại vẫn không né tránh hoặc hất tay của Ye Jian ra, bỏ mặc cho cậu khẽ vỗ về mái tóc của mình.
Anh hùng cứu mỹ nhất, ở bất cứ thời đại nào cũng đều luôn là chiêu thức hữu hiệu nhất để bắt được tâm hồn thiếu nữ, nhất là với các bé gái. Huống chi trước đó, Ye Jian cũng đã sớm để lại ấn tượng khắc sâu vĩnh viễn không thể nào quên được trong lòng của cả Sayaka và Yukina, giờ lại thêm cơ hội lần này, tình cảm ngây thơ trong lòng của hai thiếu nữ không thăng hoa mới là lạ.
Chỉ bất quá hiện giờ, Ye Jian lại hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. Bởi vì nếu hiện tại, hai bé gái đã không sao, vậy tiếp đó ————
Mỉm cười, Ye Jian khẽ gật đầu với hai thiếu nữ một cái, sau đó cậu xoay người lại và đi về phía hai kỵ sĩ giáo hội còn chưa chết kia. Nụ cười vẫn trên môi, nhưng chỉ khi vừa quay người, sát ý gần như, không, là đã hoàn toàn thực chất hóa lập tức liền bắn ra từ trong mắt cậu. Cơn thịnh nộ của ma vương, chỉ có sự tuyệt vọng, thống khổ cùng kêu rên của địch nhân mới có thể tiêu trừ.
“Các ngươi thật to gan, lại dám ra tay với nữ nhân của ta. Nói ta nghe, rốt cục là ai cho các ngươi lá gan, ai cho các ngươi đảm lượng, ai cho các ngươi khí phách để làm việc đó? Thượng Đế của các ngươi sao?”
Từng chữ nhổ ra, dù nghe rất là bình thường, thậm chí có thể nói là bình thản và nhỏ nhẹ, nhưng khi rơi vào trong tai của hai kỵ sĩ, chúng lại như tiếng sấm rền nổ vang trong đầu khiến cả hai choáng váng, hộc máu càng hăng say. Vốn dĩ hai người đã bò được ra khỏi lòng đất và hơi nhổm người dậy, nhưng khi nghe được lời chất vấn của ma vương, cả hai liền đổ gục và biến thành một đống bùn, sắc mặt càng thêm trắng xám.
“Ngươi… Rốt cuộc là ai…!?”
Chật vật mà bật ra vài chữ, hai kỵ sĩ nhìn chòng chọc về phía Ye Jian, trong ánh mắt đã không còn chút kiêu ngạo nào.
Bị Ye Jian đánh gục chỉ với một chiêu, xương cốt toàn thân hầu như bị nghiền thành bột, tâm linh của cả hai kỵ sĩ cũng đều đã bị sự sợ hãi lấp đầy. Chỉ bất quá vì tín ngưỡng với thánh vật và giáo hội của mình, cả hai đều đè ép cảm giác khủng hoảng mà Ye Jian mang đến và lên tiếng chất vấn. Cuồng tín đồ, có đôi khi chính là điên cuồng như vậy.
“Kẻ giết các ngươi!”
Một câu ngắn gọn, khiến cho cả hai kỵ sĩ đều biến sắc, nhưng cả hai biến sắc không phải vì sợ hãi. Đến lúc này, sau khi đã hơi định hồn lại, cả hai mới đột nhiên phát hiện là kẻ trước mắt hẳn không đáng sợ như mình vẫn tưởng, bởi vì kẻ này tuy mạnh, nhưng vẫn chưa thoát ra khỏi phạm vi hiểu biết của bản thân.
Dù sao, có thể đánh tan kiếm quang và hạ gục bản thân chỉ với một đòn, hai người cũng đã gặp qua không ít, từ giáo hoàng đại nhân tới chánh án đại nhân, từ các primogenitor đến cả ả nữ nhân đã bỏ trốn của Hắc Ám Bảo, tất cả đều có thể làm được chuyện này dễ dàng. Cho nên dù sợ hãi và kiêng kị, nhưng vẫn còn chưa đến nỗi bị dọa tới vỡ mật.
Chỉ là, lời vừa rồi của Ye Jian thật sự khiến hai người biến sắc, bởi vì khi Ye Jian đã nói như vậy, tức là thiếu niên đã không có ý định buông tha cho mình mà tuyên án tử hình, hoàn toàn không còn cơ hội để đàm phán nữa.
“Bọn ta là kỵ sĩ của chính giáo Lotharingia, một trong tam đại giáo hội của Tây Âu, không phải là Kỵ Sĩ Thánh Điện thông thường. Bọn ta là kỵ sĩ thẩm phán, địa vị ngang cấp với tổng giám mục. Tuy vẫn không biết thân phận của các hạ, nhưng nếu muốn giết bọn ta, thỉnh các hạ nghĩ kỹ.”
“Nghĩ kỹ? Cũng ~ đúng ~ ! Ta xác thực là phải nên kỹ nghĩ, phải làm sao để giết các ngươi. Không cho các ngươi chết trong tuyệt vọng, vậy thật đúng là phụ lòng việc mà các ngươi vừa muốn làm.”
Hai mắt mang theo ý cười của loài ác ma, Ye Jian đưa tay lên, nhắm về phía tên kỵ sĩ vừa nói chuyện và bóp mạnh một cái
PA ——!!
Âm thanh tựa như tiếng bong bóng ni-lon bị đập bể vang lên, nhìn kỹ lại, cánh tay vốn nguyên vẹn của vị kỵ sĩ, sau cái bóp tay của Ye Jian đã đột nhiên bể tung mà không có chút dấu hiệu nào.
Ngốc trệ trong một chốc lát, sau đó, tiếng gào thảm thiết tan nát cõi lòng của vị kỵ sĩ lập tức vang vọng trên bầu trời con đường tối om.
“Seamus!!! Vô liêm sỉ! Ngươi rốt cục đã làm gì với Seamus! Ngươi rốt cục đã dùng tà thuật gì??!!! Tên tà giáo đồ đáng —— AAAAAAAA!!!!!!!” “PA ——!!”
Lại một tiếng nổ nữa vang lên, và vị kỵ sĩ còn lại cũng phát ra tiếng gào thảm thiết.
“Lười nói nhảm với các ngươi! Yên tâm! Cái chết sẽ đến rất nhanh thôi, nhưng sẽ trong sự kêu rên cùng thống khổ tột cùng của hai người.”
Vẫn nụ cười trên môi, thần thái và giọng nói của Ye Jian lúc này đã trở nên chẳng khác gì so với mọi ngày, cứ như là đang nói cùng với một người quen. Nhưng nội dung trong lời nói của cậu, cùng với âm điệu bình thản nhưng lại có chút gì đó ma quái kia, khi phối hợp lại với nhau, hoàn toàn có thể khiến cho những kẻ nhạy cảm phải cảm thấy ớn lạnh.
Đưa ra lời tuyên án cuối cùng, Ye Jian không nói nhiều nữa. Giơ hai tay về phía hai kỵ sĩ, các ngón tay của Ye Jian bắt đầu múa lên, tựa như đang gảy một đoạn piano vậy
“Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!” “Pa ——!!”
Một chuỗi các tiếng nổ nhỏ cứ lốp bốp vang lên không ngừng, và trên cơ thể của hai kỵ sĩ cũng không ngừng xuất hiện các vụ nổ cục bộ nhỏ. Máu thịt văng khắp nơi, từng cái lỗ có đường kính bằng chiều dài ngón tay cứ không ngừng được tạo ra trên cơ thể của hai kỵ sĩ.
Tiếng gào thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng bên tai, tựa như ma âm tới từ địa ngục khiến Sayaka và Yukina đang đứng ở sau lưng Ye Jian cũng cảm thấy sống lưng hơi rét, đồng tử co rút lại. Chỉ là, dù cảm thấy sống lưng phát rét, nhưng trên gương mặt của hai thiếu nữ vẫn không hiện lên chút thương hại nào.
Dù sao cũng là kiếm vu và chiến vũ sư được Hội Sư Vương đào tạo từ nhỏ, hơn nữa còn bắt đầu chiến đấu dưới sự chỉ đạo của sư phụ mình là Yukari khi mà cả hai còn chưa lên mười, Yukina và Sayaka làm sao có thể cảm thấy thương hại và nhịn không nổi khi thấy cảnh này? Phải biết rằng trong các nhiệm vụ trước đó, cả hai còn từng gặp phải những khung cảnh còn ác độc và kinh tởm hơn, chỉ chừng này, nói thật, còn chưa đủ. Mà huống hồ gì trước đó, hai kẻ đang kêu rên thảm thiết ở đằng kia còn đang chuẩn bị ra tay độc ác với hai người, nếu không phải Ye Jian tới kịp lúc, phỏng chừng là giờ, cả hai đều đã biến thành người chết.
Cho nên, đối với hai thiếu nữ, nếu như phải nói là có cảm xúc gì với tình huống trước mắt thì cùng lắm cũng chỉ có sự sảng khoái vì báo được thù mà thôi. Ừ, cùng lắm cũng chỉ như vậy. Vì hiện tại, cả hai thiếu nữ thật sự chẳng muốn lãng phí cảm xúc của mình trên người của hai kẻ đáng thương này.
Tại sao lại nói là như vậy? Bởi vì hiện giờ, với Yukina thì thứ mà cô bé quan tâm nhất cũng chỉ có Ye Jian, cùng với việc làm sao để có thể khắc phục hậu quả có thể xảy ra sau đó; còn về phần Sayaka, cô càng quan tâm tới sức mạnh mà Ye Jian thể hiện trước đó, cùng với thủ đoạn mà Ye Jian đang dùng hiện giờ.
“AAAAA……!!!!!! Chết… Đáng chết…”
Trong tiếng kêu rên thảm thiết, hai kỵ sĩ rốt cục cũng đã không thể nhịn nổi sự đau đớn nữa mà gào thét vè bộc phát ra nguồn sức mạnh cuối cùng của mình.
Một luồng sức mạnh thần thánh rộng lớn không thuộc về thế giới này tuôn ra, chiếu sáng toàn bộ bầu trời của con đường đen tối.