“… Hỡi Thiên Thần… Chí cao Vô Thượng! Xin lắng nghe… lời van xin từ máu của tín đồ thành kính… của người… Chúng tôi nguyện hiến dâng tính mạng… để rước người tới từ thiên đàng xa xôi… Giáng xuống nhân gian để… thẩm phán kẻ tội đồ… trước mắt!!”
Lạnh nhạt mà nhìn hai kỵ sĩ đang thoi thóp hát vang lời ngâm xướng, cũng bỏ mặc cho cả hai vận dụng phần sức mạnh cuối cùng của mình để triệu hồi Thiên Sứ, Ye Jian chỉ đứng đó, yên lặng nhìn. Cậu không ra tay ngăn cản, bởi vì hành vi hiện giờ của hai kỵ sĩ cũng phù hợp với ý đồ của cậu.
[ Thiên Sứ Hàng Lâm ], cậu đã muốn nhìn rõ bộ mặt thiên sứ của thế giới này từ lâu lắm rồi. Hôm nay có dịp, lẽ nào cậu lại bỏ qua? Mà coi như cậu không muốn tìm hiểu về thiên sứ của thế giới này, cậu cũng sẽ không cản hai kỵ sĩ thực hiện phép thuật, bởi vì nếu thiên sứ thật sự xuất hiện, cậu cảm thấy việc trả thù của mình sẽ càng thuận tiện hơn.
Cho nên, cậu cứ bình thản mà đứng đó, nhìn hai kỵ sĩ thực hiện nghi thức triệu hồi thiên sứ.
Chỉ là, cậu thì có thể bình tĩnh, nhưng hai bé gái đứng sau lưng cậu lại không thể nào bình tĩnh được mà hốt hoảng kinh hô:
“Không! Không được! Đây là [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] của giáo hội Tây Âu!”
“Ye-sensei! Mau cản họ lại! Đây là hàng thần thuật của giáo hội Tây Âu! Nó đáng sợ hơn cả việc triệu hoán ác ma địa ngục nhiều lắm!”
Yukina và Sayaka hầu như là thét lên cùng một lúc với Ye Jian, sắc mặt của cả hai đại biến. Hiển nhiên là với phép [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] này, cả hai đều có sự hiểu biết nhất định khá rõ ràng.
Chuyện này cũng dễ hiểu, vì dù sao [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] là một trong số các thần thuật tối thượng của giáo hội Tây Âu, thứ như thế, những tổ chức lớn khác trên thế giới có thể không cố gắng điều tra tìm hiểu sao? Mà Sayaka và Yukina lại đều là những môn đồ vô cùng có thiên phú và cực kỳ được coi trọng của Hội Sư Vương, sau này thậm chí hai người còn có thể sẽ là những thống lĩnh đời kế tiếp của hội, Hội Sư Vương có thể không báo cho cả hai về những thứ như thế này sao?
Ừ thì có lẽ sẽ không chủ động báo, nhưng mở rộng cửa của kho tình báo để cả hai vào tìm hiểu cũng không phải là việc gì đáng ngạc nhiên đúng không? Cho nên cả hai biết về [ Thiên Sứ Hàng Lâm ] cũng là chuyện bình thường.
Đối với phản ứng có phần kinh hoảng của Yukina và Sayaka, Ye Jian không biểu thị gì. Cậu chỉ giơ tay và kết ấn, sau đó một lồng phòng ngự màu trắng lập tức được dựng lên, che phủ lấy Yukina và Sayaka.
“Ta biết chúng đang làm gì, hai đứa đừng lo lắng. Việc chúng gọi thiên sứ tới cũng xem như hợp ý ta, ta cũng muốn xem xem đám người chim đó rốt cục là giống loài gì. Yên tâm, chỉ là bắt chim thôi, không có gì lớn. Cứ để chúng làm! Cho dù là cặn bã thì cũng có giá trị của nó.”
Không quay đầu lại, Ye Jian nói như vậy, và câu trả lời này của cậu khiến cả hai cô bé đều sửng sốt.
Đương nhiên phải sửng sốt! Trong tình huống đã biết rõ uy lực của thuật [ Thiên Sứ Hàng Lâm ], lại nghe được Ye Jian nói như vậy, có mấy ai mà không sửng sốt. Trên đời này, có bao nhiêu người có khí phách nói như vậy trong tình huống hiện tại?
Mặc dù lúc bình thường, Ye Jian rất hay không nghiêm túc và ưa thích giở trò trêu chọc, nhưng ở thời điểm mấu chốt, Ye Jian luôn là kẻ đáng tin hơn bất cứ ai mà Yukina và Sayaka từng biết. Vào những lúc như thế này, cả hai tuyệt đối sẽ không nghi ngờ lời nói của cậu. Nhưng, cũng chính vì tin tưởng không nghi ngờ, nên cả hai mới không thể kềm được mà sửng sốt như vậy.
‘Thiên Sứ’ cùng ‘Ác Ma’, từ xưa tới nay, luôn là những biểu tượng về sức mạnh tuyệt đối, là tồn tại khiến mọi phàm nhân phải kiêng dè. Chúng là những sinh vật khủng bố nằm ngoài quy cách của mọi hệ thống năng lượng trên thế giới. Với người thường, những tồn tại như thế thật sự cũng chẳng khác thần linh là bao nhiêu.
Trên thế giới này, sở dĩ ma nữ và giáo đồ được xem là một luồng thế lực không thể bỏ qua, cũng là bởi vì hai loại ‘người’ này được xem là người phát ngôn của ác ma và thiên sứ. Ma nữ thì ký khế ước với ác ma để nhận được sức mạnh, còn giáo đồ thì triệu hoán ý chí của thiên sứ để tiêu diệt kẻ thù giúp mình.
Nếu nghiêm chỉnh mà nói, thì loại sinh vật có sức mạnh áp đảo như thiên sứ thần thánh và ác ma địa ngục, thậm chí còn mạnh hơn cả kenjuu của ma cà rồng. Dù sao chỉ từ tính chất của sức mạnh để nói thì thiên sứ và ác ma cũng đã vượt qua kenjuu một mảng lớn. Nếu ở cùng một cấp bậc và chơi cứng đối cứng, sức mạnh thần thánh của thiên sứ và sức mạnh tà ác của ác ma tuyệt đối có để đỗi cho tuyệt đại đa số kenjuu thua tới mức hoài nghi nhân sinh. Cho nên, thiên sứ và ác ma là tồn tại cùng cấp, chỉ khác là ác ma thì bị xua đuổi và ghét bỏ, còn thiên sứ lại được xem là đại diện cho thần thánh và thiêng liêng.
Sinh linh được thần thai nghén và sáng tạo, đó là thiên sứ.
Nếu như nói nhân viên giáo hội là sứ đồ, là người phát ngôn của thần; vậy thì thiên sứ là thần đồ, là người thay mặt thần linh làm việc.
Trở lại với chuyện chính. Híp mắt mà nhìn toàn bộ quá trình thiên sư được triệu hồi, Ye Jian cảm thấy có phần mới lạ, nhưng đồng thời cũng không khỏi nhíu mày.
Hai kỵ sĩ, sau khi thiêu đốt toàn bộ sức sống cùng linh lực, đồng thời phối hợp với ý chí tín ngưỡng cần như điên cuồng, cuối cùng cũng đã liên lạc được với một tồn tại mạnh mẽ nào đó ở nơi sâu xa trong hư không, đồng thời gọi được tồn tại đó ra. Trong mắt của Ye Jian, một dòng năng lượng đang nhanh chóng nhô ra từ hư không và ngưng tụ lại thành hình.
Trong phút chốc, bầu trời vốn tối om đột nhiên bị ánh sáng thần thánh chói mắt chiếu sáng, nhưng ngay sau đó đã bị kết giới do Ye Jian tạo ra che giấu.
Hai kỵ sĩ trẻ tuổi, vào lúc này đã hoàn toàn biến thành hai lão già râu tóc bạc phơ, xơ xác; tinh thần cũng uể oải. Hiển nhiên, việc mất đi toàn bộ sức sống cùng linh lực đã quyết định rằng kết cục của hai kỵ sĩ này cũng chỉ có chết.
Nhưng không sao, với hai kỵ sĩ, chỉ cần nghi thức triệu hồi có thể hoàn thành là được rồi.
Thánh âm bắt đầu nổi lên và quanh quẩn trong không gian của kết giới, du dương và phiêu dật. Ánh kim quang nhàn nhạt, vào lúc này cũng nhanh chóng trở nên nồng nặc. Tới cuối cùng, trên đầu của hai kỵ sĩ thậm chí còn nổi lên một làn gió thánh lực màu vàng óng.
Một vòng xoáy linh lực màu vàng óng khổng lồ chợt ngưng tụ giữa không trung. Ngay sau đó, một luồng hơi thở thần thánh mà uy nghiêm khiến người ta áp lực chợt khuếch tán ra từ trong vòng xoáy.
Áp lực càng lúc càng lớn, thánh âm càng lúc càng vang. Cuối cùng, một cột sáng màu vàng kim chợt phóng lên trời; vòng xoáy màu vàng óng vốn đang không ngừng xoay tròn cũng bỗng nhiên co rút lại; rồi sau đó, một chùm sáng thần thánh rực rỡ như mặt trời chợt phát ra, chiếu rọi cả không gian.
Tại vị trí trước đó còn là một vòng xoáy, một người nam trẻ tuổi với đôi cánh chim màu trắng tinh khiết chợt hiện ra và lơ lửng. Mặt như ngọc quan, tóc vàng chạm vai; cặp mắt màu vàng óng vô cảm không chút rung động nào nhìn về xung quanh, tỏa ra một luồng thần uy chân chính.
Người nam này vừa xuất hiện, hai kỵ sĩ vốn thoi thóp lập tức lộ ra nét vui vẻ vặn vẹo mà điên cuồng.
“Tiếp nhận thẩm phán đi! Dưới thần uy vĩ đại của thiên sứ.”
Bởi vì được triệu hoán nhờ vào ý chí và sức sống của hai kỵ sĩ, cho nên thiên sứ ngay khi vừa được triệu hoán thì cũng đã biết được sứ mạng của mình là gì. Không cần hai kỵ sĩ lên tiếng, thiên sứ lập tức nhằm về phía Ye Jian. Chế tài sinh vật dị đoan trước mắt, đây là toàn bộ ý thức của thiên sứ, trừ đó ra, chẳng còn gì khác.
“Ra là vậy! Chẳng qua cũng chỉ là một con rối được ngưng tụ ra từ một tia sức mạnh của thiên sứ chân chính mà thôi, uổng công ta chờ mong nhiều như vậy. Thật rác rưởi! Nếu chỉ có chừng này, vậy thì xem ra chỉ còn một công dụng. Hừ, chỉ là thiên sứ hai cánh cấp thấp nhất, còn là con rối, ha ~ ha ~ !”
Cười lạnh lẽo! Ngay khi vừa nhìn thấy ‘thiên sứ’ trong nháy mắt, thì chẳng cần tìm hiểu bao nhiêu, Ye Jian cũng đã hoàn toàn nắm giữ được mọi thông tin về thứ được gọi là ‘thiên sứ’ này.
Mặc dù về khí thế thì cũng coi như là không tệ, nhưng nếu xét về bản chất, thứ này cũng chỉ có thể coi như là một thứ hàng thấp kém, ngay cả hàng secondhand cũng không bằng. Dựa vào tín ngưỡng và sức sống của hai kỵ sĩ để triệu hoán ý chí của thiên sứ, sau đó dùng năng lượng để ngưng tụ thành thực thể, thứ này, tối đa cũng chỉ có thể xem là thứ tương tự với kenjuu thôi, chẳng qua nó nhiều thêm chút tính chất của thiên sứ, ngoài ra chẳng còn gì khác.
“Chuyện này… Đây là thiên sứ sao?”
“Thiên sứ có thể sánh ngang primogenitor đây sao? Đây là lần đầu tiên chị được thấy.”
Yukina và Sayaka nhìn bóng người lơ lửng giữa không trung mà hơi ngẩn người, miệng khẽ nỉ non. Thiên sứ, đối với hai người mà nói, quả thực là chẳng khác gì một tồn tại chí cao vô thượng.
“Đánh ngang tay với Primogenitor? Đừng có đùa chứ, hai đứa! Loại sinh vật này, tối đa cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một con kenjuu cấp chân tổ là cùng. Nếu hai đứa không tin, để tôi chứng minh cho. Nhìn, coi tôi làm sao chặt con gà này, không, là bắt bỏ chuồng con gà này. Xì ~~! Thứ này ~ mà cũng đòi gọi là thiên sứ?”
Oanh ————!
Vừa nói xong, cột lửa màu trắng thuần liền bùng lên từ trên người Ye Jian và phóng thẳng lên trời. Ngọn lửa khổng lồ màu trắng tinh khiết, dưới sự khống chế của Ye Jian, nhanh chóng tụ lại thành vô số những con rắn lửa cực lớn và lao về phía bóng người màu vàng óng.
Dường như cảm nhận được uy hiếp, thiên sứ màu vàng chợt giơ tay lên, và một thanh kiếm ánh sáng lập tức xuất hiện.
Ầm!
Quang kiếm thần thánh bay múa trên trời, đem toàn bộ những con rắn lửa đang lao tới đều chém chết.
“Có chút bản lãnh, nhưng chỉ chừng đó thì vẫn còn chưa đủ.”
Thân hình lóe lên rồi biến mất, sau đó, Ye Jian lập tức xuất hiện sau lưng của thiên sứ màu vàng, sau đó hai tay tựa như linh xà và chụp về phía đôi cánh của thiên sứ.
Cảm nhận được nguy cơ, sức mạnh trên người của thiên sứ lập tức bộc phát. Một chiếc lồng ánh sáng màu vàng lập tức hiện ra và bọc quanh người thiên sứ.
Phản ứng rất nhanh, nhưng đáng tiếc chẳng có ý nghĩ gì, bởi vì Ye Jian chỉ hô ‘phá’ một tiếng, chiếc lồng ánh sáng cũng đã bị xuyên thủng, và đôi cánh của thiên sứ cũng bị cậu bắt được.