Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 249 : phá từ nội bộ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đáng tiếc, không ngờ miệng của lão già này lại cứng tới vậy. Xem ra chỉ có thể chờ dịp nào đó tới Châu Âu một chuyến rồi.”

Sau khi giải quyết ông lão Hồng Y, Ye Jian cũng tiện tay đem linh hồn của Tứ Dực Thiên Sứ phong ấn lại.

“Người của giáo hội mặc dù đáng hận, nhưng không thể không thừa nhận là tín ngưỡng của bọn chúng vô cùng cứng cỏi, gần như mất trí. Ngươi không phải là kẻ đầu tiên muốn moi được thông tin từ miệng của thành viên giáo hội, nhưng xưa nay chưa từng có kẻ nào thành công. Bởi nếu chuyện đó xảy ra thì giáo hội để không thể tồn tại được tới tận ngày hôm nay, dưới sự áp bách của tam đại đế quốc.”

Đối với lời bình xét này của Melia, Ye Jian chỉ cười liếc Melia một cái rồi nói: “Cái đó thì chưa chắc. Em chớ quên trên đời này không có thứ gì là hoàn mỹ, nhất là với những thứ như ‘thế lực’ hay ‘tổ chức’. Bất cứ tổ chức hay thế lực nào cũng vậy, chỉ cần còn là ‘thể chế’, vậy thì đều sẽ có điểm yếu. Quan trọng là điểm yếu đó lớn hay nhỏ mà thôi. Giáo hội Tây Âu cũng vậy, chúng cũng có điểm yếu. Tam đại đế quốc chưa tìm ra được, điều đó chỉ có thể chứng tỏ là tam đại đế quốc tìm không thấy, chứ không có nghĩa là sơ hở không tồn tại.”

Nghe được câu nói đầy ẩn ý của Ye Jian, Melia lập tức nhạy bén bắt được điều mà cậu muốn diễn tả, và nàng liền thốt lên đầy vui mừng: “Ngươi tìm ra được điểm yếu của giáo hội Tây Âu rồi?”

Trên mặt đầy vẻ nũng nịu và phủ mị. Lúc này, Melia đã không còn là nữ hoàng lãnh ngạo của Hắc Ám Bảo; trước mặt Ye Jian, nàng chỉ có thể đơn thuần là một hồ ly nhỏ quyến rũ, đáng yêu và động lòng người mà thôi.

“Muốn biết sao? Tới, hôn một cái.”

Chỉ lên môi của mình, Ye Jian cười tủm tỉm mà nói như vậy với Melia.

“Ngươi! Đồ háo sắc! Ta thật sự hoài nghi không biết là mình có phải đã tự mình chui đầu vào cái bẫy lớn hơn hay không!” Trừng mắt và u oán mà liếc Ye Jian một cái, đối với sự đòi hỏi và bá đạo của Ye Jian, nữ hoàng Melia chỉ có thể oán trách vài tiếng, sau đó cũng chỉ còn biết thần phục mà dán lên và dâng lên môi thơm của mình.

Ôm lấy thân hình tựa như rắn nước của Melia, Ye Jian một bên vừa thưởng thức môi thơm của thiếu nữ, một bên vừa ve vuốt tận hưởng lấy dáng người đẫy đà quyễn rũ của nữ hoàng bệ hạ.

Một lúc lâu sau, Ye Jian hơi có phần không nỡ mà thả môi của Melia ra. Lúc này, nữ hoàng bệ hạ đã mị nhãn như tơ, lúm đồng tiền ửng đỏ, xinh đẹp vô cùng. Sau khi bị Ye Jian khai khẩn, vị nữ hoàng này có vẻ như rất dễ bị Ye Jian làm cho phát xuân.

“Em thật đúng là một vưu vật tuyệt thế a, Melia. May mà giờ em đã là con hồ ly nhỏ của ta, bằng không nếu như em mà trở thành đồ của người khác, ta sẽ ghen chết.”

“Hứ ~ ! Ai là vưu vật? Người ta rõ ràng là nữ hoàng. Coi như là ngươi thì cũng phải thần phục với ta.”

Âm thanh mị hoặc khiến người ta cảm thấy toàn thân phát tê như bị điện giật thở ra từ trong cái miệng nhỏ của Melia, khiến cho Ye Jian cảm thấy trong phòng phát ngứa. Hai tay không nhịn được mà trèo lên cặp đùi ngọc của Melia mà nắn bóp, khiến cho nàng rung lên mà phát ra tiếng rên yêu kiều càng thêm mị hoặc hơn nữa.

“Con yêu tinh này, cho em nói lại! Rốt cục là ai, thần phục dưới chân ai? Ở trước mặt ta mà dám to gan như vậy, có phải là em đang muốn ‘bị’ ta trừng phạt đúng không?”

“Ai sợ ai nha ~~!”

Đôi mắt dịu dàng như nước nổi lên những tia óng ánh màu hồng nhạt, Melia phun ra làn gió thơm vào tai của Ye Jian, chiếc eo nhỏ quyến rũ động lòng người cũng bắt đầu không an phận mà uốn éo.

“Tốt! Dám khiêu khích ta. Được! Tối nay em cũng không cần ngủ. Để ta cho em biết hậu quả khi chọc giận ta là gì. Tới lúc đó, coi như em có van xin tha thứ thì đừng hòng ta tha cho em. Đối với chuyện này, ta vô cùng nhỏ mọn đó ~. Con hồ ly nhỏ của ta, nếu đã muốn, vậy thì cố gắng mà hưởng thụ đi.”

Tà dục tăng vọt, đôi mắt của Ye Jian bắn ra hai tia sáng như muốn đem Melia ăn tươi nuốt sống. Cười tà, Ye Jian lập tức biến mất, kèm theo đó là cả Melia. Không vội vã mà trở về chỗ ở của Julia, Ye Jian ôm lấy Melia và hiện ra trên sân thượng của một thương trường.

“À? Nơi này là…”

“Là nơi ta sắp sửa dùng để trừng phạt em. Hà hà, giờ thì cho dù em có hối hận thì cũng muộn rồi, Melia đáng yêu của ta.”

Quay người của Melia lại, Ye Jian trực tiếp đem Melia ép nằm sấp lên trên hàng rào. Nở nụ cười tà đầy sắc dục, một tay Ye Jian giữ lấy Melia không cho động đậy, một tay khác vỗ mạnh vào mông của Melia và ép nàng phải nhếch mông lên.

PA ~ !

Một tiếng vang lanh lảnh, Melia bị cái vỗ của Ye Jian làm cho giật nảy người, không tự chủ được mà nhếch mông lên. Thấy phản ứng của Melia, Ye Jian cười càng thêm tà mị, đồng thời nhanh tay cầm lấy váy của Melia mà kéo nó lên tận thắt lưng. Nhìn chiếc quần lót nhỏ bằng bông màu xanh trước mắt, Ye Jian cười xấu xa, sau đó, trong tiếng hét đầy duyên dáng của nữ hoàng, cậu trực tiếp giật nó xuống.

“Ah ~~!? Ngươi… Ngươi muốn làm gì ~! Tại đây… Loại địa phương này… để cho bản nữ hoàng…”

“Ọt ọt ~!”

Mặc kệ những lời lên án của Melia, Ye Jian trợn to mắt mà nhìn trừng trừng vào mỹ cảnh vừa bị vạch trần dưới váy của nữ hoàng. Cảnh sắc trước mắt thật sự khiến yết hầu của cậu phát khô, mùi thơm nồng nặc nhưng mê người liên tục truyền vào trong mũi, tất cả những thứ này khiến cho trong lòng Ye Jian như đang ứa ra lửa.

“Nhịn… Nhịn hết nổi rồi! Con hồ ly cái nhà ngươi.”

Giọng run run mà khàn khàn, Ye Jian đã chẳng còn quan tâm gì nhiều. Đưa bảo cụ nhắm ngay yếu huyệt của nữ hoàng, cậu dữ dằn mà trầm mạnh eo xuống, sau đó, thứ vang lên chính là tiếng kiều minh xen lẫn thở dốc khiến cả ánh trăng cũng phải xấu hổ của nữ hoàng.

… …

“… A… Ô ô ô… Tới.. Tới.. Tới… Tới rồi ~~~~!”

Đỏ hồng cả mặt, hương dịch đầm đìa, Melia hét lên rồi xụi lơ trong ngực của Ye Jian. Đây đã là lần thứ năm nàng hét lên xấu hổ.

Ngay trên sân thượng không người này, quang thiên hóa… nguyệt, bị một nam nhân bày ra đủ loại tư thế khó xử, bị một nam nhân buộc phải làm ra đủ loại phục vụ dâm mị, thẹn thùng, hạ tiện; Melia tưởng chừng như mình đã sắp bị chơi hư. Lần trừng phạt này, đã triệt để khiến cho nữ hoàng bệ hạ Melia khuất phục.

Đôi tai cùng với chiếc đuôi mềm như nhung đã không tự chủ được mà hiện ra, mệt mỏi mà rũ xuống; toàn bộ cơ thể yêu kiều cũng đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào, mềm nhũn mà áp vào trên ngực của Ye Jian.

Hiện tại, cuối chùng thì mưa gió cũng đã tạm ngừng. Nghỉ ngơi gần hơn 10 phút, dư vận trong người của Melia mới dần hoãn lại, ý thức bắt đầu trở về. Nàng thở dốc: “Ngươi… đồ… tà ác… Hạ lưu… Sắc tiểu quỷ ~!”

“Ha hả! Còn dám nói ta là tà ác, rốt cục thì lúc nãy ai mới là người gọi to nhất vậy? Còn không phải là con hồ ly cái em sao? Còn kêu thét cái gì mà ‘đừng có ngừng’, ‘ mạnh hơn nữa’, ‘làm chết thiếp đi’…”

“WTF!! Ta… Ta làm sao có thể nói những thứ vô liêm sỉ như thế? Loại đó… Loại đó…”

Melia chột dạ mà né tránh ánh mắt đùa cợt của Ye Jian, cuối cùng, dường như thẹn quá thành giận, nàng há mồm mà cắn vào vai của Ye Jian.

Chỉ là hiển nhiên, với Ye Jian thì cái cắn này cũng chỉ như gãi ngứa, nên Ye Jian cũng bỏ mặc cho Melia tùy ý cắn xé. Cậu chỉ cười híp mắt mà nằm bắt tay sau gáy và từ từ nói: “Lúc nãy em có hỏi ta về việc có phải ta đã tìm ra được điểm yếu của giáo hội Tây Âu. Không phải em muốn biết lắm sao? Để ta nói cho em nghe: đúng là ta đã tìm ra rồi. Những người thuộc giáo hội Tây Âu đuổi theo em tới hòn đảo này tổng cộng có năm người; trong đó hai kỵ sĩ thẩm phán, một kỵ sĩ thánh điện và một hồng y tổng giám mục đã chết, chỉ còn sót lại một người còn sống, là phó chánh án của Lotharingia.”

“Ô ~?”

Đang cố gắng cắn xé lấy vai của Ye Jian lại đột nhiên nghe được điều Ye Jian vừa nói, Melia lập tức giật mình mà trợn to hai mắt.

Phó chánh án, đây là địa vị có cấp bậc cao thứ tư trong giáo hội Tây Âu, ngoại trừ việc thấp hơn một bậc so tới tam đại giáo hoàng và thấp hơn nửa bậc so với tam đại chánh án và tam đại thánh nữ ra, thì còn lại, phó chánh án có thể nói là địa vị áp đảo tất cả các thành viên giáo hội khác. Người như vậy mà lại được cử đi dẫn đội để vây bắt mình, trong khi mình đã trọng thương, phải nói là giáo hội Tây Âu thật đúng là coi trọng nàng.

“Không cần phải kinh ngạc, chẳng phải chỉ là một phó chánh án thôi sao? Đối tượng mà về sau em phải báo thù là toàn bộ giáo hội Tây Âu, hoặc ít nhất là toàn bộ chính giáo Lotharingia, toàn bộ thành viên nòng cốt của chúng đều phải chết, cho nên chỉ một phó chánh án thôi, không có gì lớn.” Xoa xoa cái đầu nhỏ của Melia, Ye Jian cười nói.

“Lúc nãy, ta có nói rằng không tồn tại thể chế mà không có sơ hở, giáo hội Tây Âu cũng vậy, và tên phó chánh án này chính là điểm yếu mà ta muốn nói. Tối thiểu, hắn là khe hở chí mạng chính giáo Lotharingia. Thông qua hắn, ta có thể khiến cho khối sắt được gọi là ‘giáo hội Tây Âu’ phải tan vỡ.”

“Thông qua hắn?”

Hồ nghi mà méo đầu một chút, sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, Melia lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

“Xem ra em cũng đã nghĩ tới. Đúng! Hắn đã bị ta mua chuộc, với một cái giá mà hắn không thể nào phản bội ta. Hắn là một con cờ vô cùng tốt, địa vị của hắn cho ta đầy đủ không gian để thi triển kế hoạch của mình, đồng thời hắn còn là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh với khả năng giả ngu vô cùng tốt. Có hắn, chúng ta muốn đối phó với giáo hội Tây Âu sẽ thuận tiện hơn nhiều. Việc kế tiếp chúng ta phải làm cũng chỉ có chờ đợi. Hắn sẽ phối hợp chúng ta, để cho những kẻ lợi hại hơn của chính giáo Lotharingia tiếp tục tới đây truy sát em. Chúng ta có thể kích sát từng kẻ một, cho tới khi chúng thương gân động cốt, chúng ta sẽ phản công. Chẳng sớm thì muộn, em sẽ có cơ hội để được tận tay giết chết giáo hoàng của Lotharingia để báo thù.”

“Thật… Thật sự!?”

Giọng nói sợ hãi xen lẫn vui mừng thốt ra từ miệng của Melia, ánh mắt của nàng trở nên nóng bỏng mà hưng phấn.

“Em nghĩ phải thật không? Cho nên, nữ hoàng của ta, em cảm thấy em phải nên làm gì để đáp lại thành quả này của ta đây?”

Nụ cười xấu xa bỡn cợt của Ye Jian khiến Melia khẽ gắt một tiếng, nhưng rồi sau đó, Melia cũng chỉ có thể thần phục, mềm mại mà tột người xuống, dùng cái miệng nhỏ thơm tho của mình mà ngậm lấy bảo cụ của Ye Jian.

“A ~~~ ờ ————”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio