“…… cái tên đần đó!” Thả máy truyền tin trong tay xuống, Minamiya Natsuki hậm hực mắng, sắc mặt của cô phi thường khó coi.
Là thủ hộ giả của đảo Itogami, Natsuki đương nhiên có con đường để thu thập thông tin riêng của mình. Bất cứ chuyện gì xảy ra trên đảo Itogami, cô đều có thể nhận được tình báo với tốc độ nhanh nhất, trong đó cũng bao gồm cả việc có một vài nhân viên giáo hội đột ngột có ý định muốn đi sứ tới hòn đảo nhân tạo này.
Dĩ nhiên, đây cũng chẳng phải là chuyện gì đặc biệt, nếu chuyện chỉ đơn thuần là như vậy, Natsuki cũng sẽ chẳng bận tâm, càng không cần nói là để cho sắc mặt mình trở nên khó coi như hiện giờ. Tuy quả thực là việc nhân viên giáo hội đi sứ tới đây vào thời kỳ nhạy cảm này có gây cho cô chút phiền lòng, bởi việc này cho thấy là nhân viên giáo hội tới đây với ý đồ nào đó không muốn cho ai biết, nhưng tối đa cũng chỉ là phiền lòng thôi.
Dù sao cô cũng không phải là chưởng khống giả của hòn đảo này, mà nhân viên giáo hội lại đi sứ theo con đường chính quy, cho nên trước khi những người này gây ra thiệt hại gì cho đảo thì cô cũng chỉ có thể tĩnh quan kỳ biến. Theo cô nghĩ, coi như nhân viên giáo hội có ý đồ gì đi nữa, thì hẳn cũng sẽ không làm gì quá lố, coi như có làm thì hẳn cũng vẫn nằm trong vòng khống chế.
Chỉ là vài giờ trước, ý tưởng này của cô đã hoàn toàn phá sản, và kết quả mà cô nhận được quả thực khiến cho sắc mặt của cô tái xanh.
Vài giờ trước, cô nhận được thông tin rằng hai con bé của Shishio Kikan là Himeragi Yukina và Kirisaka Sayaka đã hạ được thủ phạm gây ra chuỗi tập kích ma tộc liên hoàn trên đảo, đồng thời còn áp giải được tên tội phạm đó về giao cho công xã quản lý.
Nhận được thông tri, cô lập tức tới công xã quản lý để truy hỏi kỹ hai con bé về đầu đuôi mọi việc. Mặc dù lúc đầu, cả hai con bé cứ chi chi ngô ngô, không muốn tiết lộ cho cô về những việc đã xảy ra, bất quá dưới tài thẩm vấn của cô, hai con bé cuối cùng cũng đem tất cả những việc đã xảy ra đều khai hết. Không ngoài dự đoán, sự kiện lần này có bóng dáng của giáo hội Tây Âu, đồng thời, điểm quan • trọng • nhất, đó là sự kiện lần này, có sự tham gia của tên baka kia.
Nghe hai bé gái tường thuật xong, trong lòng của Natsuki lập tức nổi lên một ngọn lửa vô danh. Tên baka kia, lại một lần nữa vứt cô qua một bên và tự tiện đi làm chuyện ngu xuẩn. Tức tới xanh cả mặt, Natsuki lập tức liên hệ với công xã quản lý đảo để thu thập tình báo.
Sự thật chứng minh, trong số năm nhân viên giáo hội có mặt trên đảo, chỉ còn lại đúng một người là còn nằm trong vòng giám thị, còn bốn người khác thì đã biến mất cứ như là đã hoàn toàn bốc hơi. Hệ thống tình báo của đảo Itogami không thể tìm ra được tung tích của cả bốn người này. Natsuki cảm thấy nếu như mình đoán không lầm thì tên baka kia lại gây chuyện nữa rồi, nếu không có gì ngoài dự đoán thì bốn người kia phỏng chừng đã thật sự bị tên baka kia làm cho ‘bốc hơi’ theo đúng nghĩa đen.
“Hai con nhóc của Hội Sư Vương nói quá mơ hồ, nhất định là do thằng đần đó bảo hai con bé này làm như vậy. Hừ!” Nghĩ tới đây, Natsuki lại cảm thấy nổi giận. Cô thật muốn lôi cái tên đần kia ra và niện cho hắn một trận tê người. Khốn kiếp! Hắn coi cô là cái gì?
Đại khái là vì cả người đang bốc hỏa lại mắng hơi nhiều, bờ môi của Natsuki có chút phát khô. Cầm lấy tách trà đỏ làm bằng ngọc để trên bàn và hơi lắc nhẹ, Natsuki đưa chén trà đã nguội lạnh lên bên miệng và tính nhấp một hơi, nhưng đột nhiên, cô khựng lại.
Đôi mắt màu xanh thẳm lóe lên một tia tinh mang. Không vội không chậm mà nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, sau đó, vô thanh vô tức, bóng hình của cô chợt lóe và biến mất khỏi văn phòng, chỉ để lại không gian tĩnh lặng.
… …
Trong đêm, dưới ánh trăng màu bạc trong vắt, có thể thấy được một bóng hình thon dài lồi lõm đầy quyến rũ đang bay nhanh trên không như một con cú, vô thanh vô tức mà dần tiếp cận biệt thự nhà Minamiya.
Mặc dù trước khi tới đây, bóng người thon dài không biết được cụ thể căn biệt thự nào mới là biệt thự của Minamiya Natsuki, thế nhưng thân là chủng tộc đặc thù, bóng người có thể dễ dàng phát hiện ra sóng ma lực khác biệt tỏa ra từ biệt thự của Minamiya Natsuki.
“Chỗ mà trên tư liệu nói chính là đây sao? Hang ổ của Kūgeki no Majo? Ha ha, thật đúng là đủ hình tượng.”
Không biết là trào phúng hay chỉ đơn thuần là tự trêu chọc, chủ nhân của giọng nói khẽ vuốt vuốt sợi tóc mai bên vành tai. Đôi đồng tử màu tím nhạt nhìn chằm chằm về biệt thự nhà Minamiya và lóe lên những tia sáng màu máu yêu dị.
Khẽ nhún người, Beatrice nhảy về phía biệt thự nhà Minamiya, dự định kết thúc nhanh nhiệm vụ của mình. Nhưng đột nhiên, một luồng kình phong chợt ập tới từ phía sau, buộc Beatrice không thể không xoay người, linh hoạt mà vặn vẹo cơ thể mình trên không trung như con mèo để thay đổi trọng tâm, cố gắng né tránh đòn tập kích bất ngờ.
“Hả? Còn tưởng là con mèo hoang không ai quản, hóa ra cũng có chút bản lĩnh.”
Thanh âm không linh mà cao ngạo vang lên trong bầu trời đêm. Beatrice kiêng dè mà quay người lại nhìn, và thứ hiện ra trước mắt là một tồn tại có vóc dáng nhỏ bé đang bễ nghễ mà nhìn cô với vẻ cao cao tại thượng. Tựa như yêu tinh được sinh ra từ trong bóng tối, hòa mình hoàn mỹ với bóng đêm, ưu nhã mà cao quý, thần bí mà mỹ lệ, ma nữ hiện ra trước mắt Beatrice với cảm giác tồn tại mang tính áp đảo.
“Cắt! Nên nói không hổ là Kūgeki no Majo sao?!” Ngẩn người trong vài giây, Beatrice nhanh chóng lấy lại tinh thần và bĩu môi.
Mặc dù rất kiêng kị Kūgeki no Majo, nhưng thân là chủng tộc có huyết thống mạnh nhất của ma tộc, đồng thời còn là mạt duệ của đệ tam Primogenitor —— Chao Bride ( Hỗn Mang Hoàng Nữ ), Beatrice có niềm kiêu hãnh riêng của mình. Mặc dù có phần e dè vì sự xuất hiện đột ngột của Kūgeki no Majo, nhưng e dè thì cũng chỉ là e dè thôi, không phải là sợ hãi.
Tắc lưỡi một cái, Beatrice lập tức hành động. Không dây dưa dài dòng mà nói nhảm, Beatrice nhanh chóng triệu hoán kenjuu của mình, là một con dị thú hình rắn màu hồng đậm. Kenjuu hình rắn dưới sự kêu gọi của Beatrice, nhanh chóng ngưng tụ thành hình và sau đó co lại, nhanh chóng biến thành một cây thương dài trong tay của Beatrice.
Nhìn Beatrice triệu hồi kenjuu và biến nó thành một cây thương, ma nữ cũng không cảm thấy có gì ngoài ý muốn, vẫn y nguyên bảo trì tư thái duy ngã độc tôn của mình, cư cao lâm hạ mà nói: “Ra là vậy, hóa ra không phải mèo hoang mà là dơi sao? Là dơi loại T do Hỗn Mang Giới Vực ném ra?”
Thân phận bị nhìn thấu, Beatrice cũng chẳng giật mình hay tức giận. Lơ đãng mà cười quyến rũ, Beatrice chỉa cây thương trong tay về phía ma nữ và cười mỉa: “Kūgeki no Majo chỉ biết khua môi múa mép thôi sao? Nếu không phải, vậy hôm nay để ta tới lãnh giáo bản lĩnh của ngươi đi, Kūgeki no Majo. Để ta xem biệt danh ‘ma tộc sát thủ’ của ngươi có phải là danh xứng với thực hay không.”
Nói xong, Beatrice không chút do dự mà vung cây thương trong tay lên. Mũi thương vốn cứng cáp bỗng nhiên cực tốc vặn vẹo, biến thành một cây roi ánh sáng với vô số gai nhọn sắc bén, quất về phía ma nữ đang lơ lửng trên không.
“Mặc dù ta rất không thích biệt danh đó, nhưng chỉ với trình độ như mi mà muốn lãnh giáo ta, ngươi có phải là đang tự tin quá mức không? Muốn chứng thực biệt danh ‘ma tộc sát thủ’ của ta? Nếu muốn chết, mi có thể tự đi thắt cổ, đừng tìm ta mà lãng phí thời gian của ta. Ta không có dư thời gian để lãng phí cho loại như mi đâu.”
Vẫn trước sau như một, ma nữ cao cao tại thượng mà tuyên bố, tựa như Beatrice ở trong mắt cô chỉ như một con giòi. Điều này khiến Beatrice nhịn không được mà nổi đóa.
Làm lính đánh thuê nhiều năm, Beatrice chưa bao giờ phát hiện là mình lại dễ bị chọc tức tới như vậy. Đường đường là mạt duệ của primogenitor đệ tam, vậy mà cô lại bị đối phương xem thường tới mức đó, điều này khiến cô có cảm tưởng như lòng kiêu hãnh của mình bị giày xéo nghiêm trọng. Những lời này không nghe thì thôi, nếu nghe rồi thì cô không thể bỏ qua được.
“Nói khoác thì ai mà không biết. Những lời đó, chờ tới khi mi thắng ta rồi hẵng nói đi, Kūgeki no Majo!”
Quát một tiếng, Beatrice tựa như một con cú mà nhẹ nhàng nhảy lên cao, lao thẳng về phía ma nữ đang trôi lơ lửng. Ma thương trong tay liên tục vung mạnh, vô số đường roi hiện lên và quất mạnh tới tấp về phía ma nữ.
“Cố ý tới đây để chịu chết, là pháo hôi dùng để đánh lạc hướng sao?”
Cầm cây dù trong tay và ung dung di chuyển tựa như đang tản bộ, ma nữ dễ dàng né được những đường roi tập kích của Beatrice. Miệng lầm bầm tựa như đang tự hỏi, lại giống như đang châm chọc, câu tự hỏi của ma nữ rơi vào trong tai của Beatrice, khiến Beatrice cảm thấy chói tai vô cùng.
“Có phải pháo hôi hay không, ngươi lập tức sẽ biết. Jabra!!!” Trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, hai tay của Beatrice siết chặt cán của cây ma thương và quát lên.
Theo tiếng quát của Beatrice, ánh sáng màu tím đỏ đầy yêu dị của cây ma thương chợt tăng vọt; sau đó, chỉ trong nháy mắt, hơn mười chùm sáng chợt phun ra từ trong hư không và ập về phía ma nữ theo khắp bốn phương tám hướng. Tất cả đường lui đều đã bị phong kín, ma nữ liệu có thể tiếp tục né được không?
Câu trả lời là: có thể!
Rầm rầm rầm rầm rầm!!!
Đá vụn bay tán loạn, Beatrice chăm chú nhìn về phía đám bụi mù, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Chỉ có thế thôi sao?”
Giọng nói của ma nữ đột nhiên vang lên từ phía sau lưng của Beatrice. Xoay mạnh người lại và vào thế đề phòng, quả nhiên, ma nữ lại hiện ra trong mắt Beatrice với vẻ cao cao tại thượng. Không bị lấy một vết thương, thậm chí ngay cả mép váy cũng chẳng nhăn lấy một cái, đòn tấn công vừa rồi của Beatrice hoàn toàn không có hiệu quả gì với ma nữ.
Ánh mắt lập lòe, Beatrice nhìn ma nữ với ánh mắt không chút dao động. Đòn tấn công toàn lực của bản thân lại chẳng thể hề có hiệu quả với địch nhân, nếu đổi lại là người khác, phỏng chừng là đã nhụt chí, nhưng Beatrice thì lại không như vậy.
Khẽ mỉm cười, Beatrice nhìn ma nữ với đôi chút đắc ý mà nói: “Ma thuật kiểm soát không gian sao? Cũng không trách được tại sao kẻ khác lại gọi ngươi là Kūgeki no Majo. Quả nhiên là danh bất hư truyền. Bất quá đêm nay, việc thăm dò tới đây thôi. Hẹn lần sau gặp lại vậy, ma nữ. Ta cáo từ trước.”
“Cái gì?” Sự quả quyết của Beatrice khiến ma nữ không kềm được mà lộ ra chút kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh, ma nữ đã lại khôi phục vẻ bình tĩnh, “Mi cáo từ trước? Chẳng lẽ mi cho rằng đêm nay, mi còn có thể trốn được khỏi tay ta sao?”
“Trốn được hay không phải thử rồi mới biết. Mặc dù không có năng lực đánh thắng ngươi, thế nhưng nói trốn thì ————” Nói tới đây, Beatrice thu hồi ma thương, rồi không biết là cố ý hay vô tình, Beatrice lộ ra một nụ cười khiêu khích với ma nữ trước khi thả người bỏ trốn vào trong đêm tối.
Nhìn nụ cười khiêu khích của Beatrice, đôi mắt của ma nữ lóe lên một cái. Mặc dù không biết ả ma cà rồng này có ý đồ gì, thế nhưng đã quyết định là sẽ không buông tha cho kẻ trước mặt, ma nữ đương nhiên sẽ không để cho Beatrice chạy thoát. Không gian quanh người của ma nữ chợt rung lên một tia nhỏ bé khó nhận ra, ngay lập tức, ma nữ đã lại một lần nữa hòa vào trong đêm tối, sau đó nhanh chóng men theo ma lực còn vương lại của Beatrice mà đuổi theo.
Cả ma nữ và Beatrice đều nhanh chóng biến mất trong màn đêm, không gian quanh biệt thự Minamiya lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.
Vài phút sau khi ma nữ và Beatrice rời đi, một bóng đen khôi ngô lặng yên xuất hiện ở phụ cận. Dưới ánh trăng, diện mạo thật của bóng đen hiện ra rõ ràng: dung mạo khác hẳn với nhân loại, trông có chút dữ tợn và hoang dã. Đây là một thú nhân.
Kế nữ ma cà rồng Beatrice, lại một lần nữa, lại có một vị khách không mời khác đột nhiên xuất hiện trong lãnh địa của ma nữ. Chuyện này, rốt cục là sao?