“Ah ~~~ .”
Sáng sớm, một tiếng hét đầy vẻ không linh tựa như chuông gió vang lên, đánh vỡ sự bình tĩnh của biệt thự Minamiya.
Trên trán giăng đầy mồ hôi, Kanon giật mình tỉnh lại từ trong cơn mơ, miệng hét lên vì sợ hãi. Thấy cảnh này, Ye Jian, người vẫn luôn ngồi bên cạnh Kanon, lập tức ôm cô bé vào lòng, nhẹ giọng mà nói khẽ bên tai cô bé để an ủi.
“Chú ở đây, Kanon. Không có việc gì, có chú ở đây.”
Giọng nói quen thuộc, mùi hương quen thuộc, sự ôn hòa quen thuộc. Nhận ra được điều này, Kanon lập tức chớp chớp đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ của mình rồi ngẩng đầu lên. Và khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười quen thuộc của Ye Jian, sự khẩn trương và bất an trong lòng lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
“Ye..Ye-jisan… Ô ~~ .”
Đôi bàn tay nhỏ bé lập tức tóm chặt lấy quần áo của Ye Jian, cơ thể nhỏ xinh mềm mại dùng sức mà chen vào trong ngực cậu, cố gắng thu lấy sự ấm áp cùng quan tâm.
Từ nhỏ đã là một cô bé hiểu chuyện, Kanon rất ít khi làm nũng. Khi mẹ còn sống, Kanon cũng chỉ làm nũng đôi lần với mẹ. Còn sau khi mẹ qua đời đến nay, Ye Jian là người duy nhất có thể nhận được sự nũng nịu hiếm hoi của Kanon. Chỉ khi ở trước mặt Ye Jian, người thân nhất hiện giờ, cô bé mới để lộ ra sự nhu nhược trong lòng, dù rất hiếm hoi.
“Hôm qua bị dọa cho hết hồn đúng không? Ha ha, không ngờ thiên thần nhỏ của chú cũng có lúc biết sợ nha, nếu bị Nagisa nhìn thấy thì Kanon sẽ bị ghẹo suốt một ngày đó.”
“A… ~~~ không, không có.”
Nghe Ye Jian nói như vậy, Kanon mới dường như ý thức được điều gì mà vội vàng buông Ye Jian ra. Gương mặt nhỏ tinh xảo bị nhuộm thành đỏ ửng, đáng yêu cực.
Khẽ vuốt mái tóc màu bạc mềm mại của Kanon, Ye Jian nhẹ nhàng bế Kanon lên, trước sau như một để cho cô bé ngồi lên đùi mình, hai tay ôm lấy cô bé rồi nói với giọng yêu thương: “… về sau cho dù gặp được chuyện gì, Kanon cũng đều không cần phải sợ, bởi vì trước mặt Kanon luôn luôn là chú, không ai có thể lướt qua chú mà xúc phạm tới Kanon. Kanon là báu vật của chú, không ai có thể khiến Kanon bị tổn thương, trừ khi chú không còn nữa. Chú hứa với Kanon như vậy, được không?”
“… Uh… ~.”
Tiếng đáp lại như muỗi kêu khiến Ye Jian hài lòng gật đầu. Chỉ là cậu hoàn toàn không phát hiện, khuôn mặt đang cúi gằm xuống của Kanon lúc này đã đỏ tới mức có thể nặn ra máu. Dù sao bây giờ, Kanon cũng đã không còn là thiên thần nhỏ ngây thơ không hiểu chút gì của ngày trước nữa, đến trường và sinh hoạt cùng các bạn nữ khác suốt 2 năm, Kanon cũng đã bắt đầu hiểu được rất nhiều về những bí mật riêng giữa thiếu nam, thiếu nữ.
Sự ưu sầu của thiếu nữ ở độ tuổi dậy thì, 90% đều tới từ việc yêu đương. Vào tới cấp hai, Kanon cũng đã bắt đầu tới độ tuổi của mối tình đầu. Tuy rằng đối với Kanon, Ye Jian là tồn tại còn thân hơn cả người thân, là một phần không thể thiếu và tách rời khỏi cuộc đời cô bé, nhưng ở vào độ tuổi mà thiếu nữ bắt đầu có ý thức về sự khác biệt nam nữ, có một số việc mà chính cả bản thân thiếu nữ cũng không thể không chế.
Tối thiểu là như lúc này. Trước kia, nếu được Ye Jian ôm một cách thân mật như hiện tại, điều duy nhất mà Kanon cảm nhận được cũng chỉ có ấm áp cùng thư thích, nhưng hiện tại, trong lòng thiếu nữ lại nhiều hơn một loại tình tố khác lạ. Con tim thuần khiết của thiếu nữ nhảy lên thật vội, thật dồn dập; gương mặt nhỏ cũng trở nên nóng rực và đỏ như máu, trở nên càng thêm óng ánh và đáng yêu.
Trải qua vô số đau đớn, bi thương, lại được đón nhận hạnh phúc, con tim của thiếu nữ đã sớm thắt chặt lên cơ thể của một người. Giờ, sau khi trải qua nỗi kinh hoảng đêm qua, trước khi ngất, thiếu nữ đã hạ một quyết định trọng đại với mình.
Hít sâu một hơi và tự cổ vũ cho mình một chút, sau đó, Kanon thoáng quay đầu lại, đôi mắt trong suốt tựa như băng hà nhìn thẳng vào Ye Jian.
“Ye..Ye-ji, Kanon muốn xin chú một việc.”
“Hả?”
Lần này, tới lượt Ye Jian kinh ngạc. Từ nhỏ tới lớn, Kanon chưa bao giờ chủ động mở lời nhờ cậu điều gì. Thiên thần nhỏ tinh xảo, đáng yêu, nhu thuận, lại nghe lời này, luôn khiến cậu cảm thấy nhẹ lòng, vẫn luôn là bến cảng tâm linh của cậu. Cũng vì vậy mà khi đối xử với Kanon, cậu vẫn luôn không tự chủ được nhiều thêm một phần sủng nịnh mà Nagisa và những người khác không có.
Bây giờ, thiên thần nhỏ của cậu lại chủ động mở lời xin xỏ cậu, điều này không khỏi khiến cậu cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
Trong lòng thầm cảm thán thiên thần nhỏ rốt cục trưởng thành rồi, Ye Jian nở nụ cười và gật đầu: “Ừ, có thể. Chỉ cần Kanon muốn, dù là sao trên trời, chú cũng sẽ lấy xuống cho Kanon.”
“Cảm ơn Ye-ji, nhưng mà Kanon chỉ muốn Ye-ji dạy cho Kanon bản lĩnh thật lợi hại.”
“Ồ ~ ?” Khẽ giật mình, Ye Jian hơi có chút sững sờ vì câu nói này của Kanon.
Về phần Kanon, cô bé dù nhìn thấy vẻ mặt có chút sững sờ của Ye Jian, nhưng vẫn tiếp tục nói mà không giải thích, vẻ mặt kiên định: “Kanon biết mình rất vô dụng, không giúp được gì cho Ye-ji. Kanon không lợi hại được như Yukina-chan, cũng không đáng yêu khiến người khác ưa thích như Nagisa-chan, nhưng mà tối thiểu, tối thiểu Kanon không muốn trở thành vướng víu cho Ye-ji. Kanon muốn mình có thể tự bảo vệ mình. Như vậy, Ye-ji cũng không cần phải vì bận tâm bảo vệ cho Kanon mà phân tâm nữa, có thể làm được nhiều việc hơn…”
“Ah!! Không được! Không nhịn được! Kanon bảo bối của chú! Yêu Kanon chết mất! Ô ô ô! Chú sắp cảm động chết rồi!” Còn chưa đợi Kanon nói xong, Ye Jian đã hết ngu ngơ mà hoàn hồn lại; vì vậy, bị cảm động tới hi lý hoa lạp, tình cha trong người ‘Ye-jisan’ hoàn toàn nổ tung, một hơi ôm chặt lấy Kanon mà hét lớn khiến cô bé giật mình, một bên thì vừa dùng sức mà cọ lấy cọ để Kanon. Lúc này, Ye Jian hoàn toàn không khác gì quái thúc thúc chuyên đi dụ dỗ loli.
“Chú… Chú Diệp… Có..Có chút… A… ~~~.”
Ye Jian thật tình không biết, lần bạo tẩu này của cậu khiến cho Kanon triệt để xấu hổ choáng luôn. Con tim thiếu nữ cứ như nai con mà bịch bịch nhảy loạn.
Ở khoảng cách gần như vậy ngửi được mùi của một khác phái, cả người đều bị ôm vào trong ngực, đối tượng còn là người nam mà mình ngưỡng mộ, ước mơ, yêu thương, thân cận, và quý trọng nhất, đã vậy, cái tên trứng thúi Ye Jian còn không biết là vô tình hay cố ý, trong khi cọ còn thỉnh thoảng cọ phải vị trí còn đang trong giai đoạn dậy thì của thiếu nữ. Tất cả những yếu tố này, khiến cho Kanon đã sắp thẹn thùng tới ngất đi luôn.
Mà Kanon cũng hoàn toàn không biết, rằng trạng thái thẹn thùng tinh khiết hiện tại của bản thân, đối với ‘Ye-jisan’ vốn quỷ súc của mình có tính kích thích và xúc tác mạnh tới mức nào.
Bạo tẩu! Ye Jian ói máu mà bạo tẩu —— đó là chuyện sẽ xảy ra nếu không có sự can thiệp tới từ bên thứ ba.
“Hừ! Quả nhiên là bạo lộ bản tính rồi sao? Cái tên baka quỷ súc nha ngươi, vậy mà lại có ý định ra tay với ‘con gái’ của mình.”
Tiếng ‘hừ’ lạnh trong trẻo lại lạnh lùng chợt vang lên, giống như một xô nước lạnh xối vào trong lòng của người nào đó. Cái gì mà bạo tẩu, cái gì mà uống máu gà, cái gì mà bốc lửa, toàn bộ đều bị dội cho tắt ngúm
Mặc chiếc đầm ngủ gothic màu trắng toát, Natsuki đứng ở cửa, vẻ mặt khinh bỉ mà nhìn Ye Jian. Ánh mắt đó, hoàn toàn là đang xem một ‘gã nam nhân quỷ súc đã hết thuốc chữa’. Mặc dù Ye Jian biết biểu hiện này của Natsuki hoàn toàn là giả bộ, nhưng chừng đó cũng đã đủ để khiến cậu thanh tỉnh lại.
“Khụ! Khụ! Buổi sáng tốt lành, Natsuki-chan! Hôm nay em vẫn đáng yêu như vậy nha.”
“Đáng yêu cái đầu cậu ấy! Chẳng lẽ cậu không biết Kanase đã là học sinh trung học rồi hay sao? Hả? Làm như vậy không thấy bất thường sao?”
“Này, này! Lời này của cô tôi không thích nghe nha, Natsuki-chan. Tôi ôm Kanon của tôi thì có gì không đúng? Tôi đương nhiên biết là Kanon đã vào cấp hai, nhưng coi như vào cấp hai, hoặc thậm chí là cấp ba, đại học hay ra đời đi nữa thì Kanon cũng vẫn là Kanon của tôi, là côi bảo của tôi. Tôi ôm báu vật của mình thì có gì không đúng? Đúng không, Kanon?”
“~~~~~”
Đã sắp xấu hổ tới choáng, Kanon thực lòng không biết phải trả lời như thế nào, tới cuối cùng, sự ỷ lại của cô bé vào Ye Jian vẫn chiến thắng tất cả, nên cô bé khẽ gật đầu, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Nét đỏ ửng trên mặt nhanh chóng kéo dài tới vành tai, thậm chí lan dần xuống cổ.
“Hết thuốc cứu rồi.”
Đối với kết quả này, Natsuki cũng chỉ có thể ‘hận thiết bất thành cương’ mà liếc nhìn Kanon một cái, sau đó đem toàn bộ căn nguyên tội ác đều đổ hết xuống đầu của kẻ đầu têu là Ye Jian. Cái tên trứng thúi này, đều là do hắn. Ánh mắt của Natsuki hiện tại, đã thăng cấp thành ánh mắt chuyên dùng để nhìn ‘con rệp’.
“Khục, chuyện này… Khục, cho qua đi! Natsuki-chan, hiện tại tôi vừa vặn có chuyện cần cô hỗ trợ.”
Vì để tránh cho tình huống trở nên càng thêm xấu hổ, Ye Jian rất sáng suốt mà nói qua chuyện khác.
Kanon đã chủ động mở lời xin xỏ cậu như vậy, vậy thì đương nhiên phải đáp ứng rồi.