“Ôi chao! Xin nghỉ?” Nhận được thông tin bất ngờ này, Asagi kinh ngạc mà thốt lên, trong lòng không khỏi cảm thấy phiền muộn.
Asagi không thể không phiền muộn, bởi vì suốt mấy ngày nay, phải khó lắm Asagi mới làm ra được một hộp bento vừa ý giống như trong sách, vậy mà giờ lại được thông báo là người mình muốn tặng bento có chuyện xin nghỉ. Mặc dù trước đây, đúng thực là người kia cũng thỉnh thoảng có lúc xin nghỉ vài ngày vì lý do đặc biệt, nhưng hôm nay quả thực là trùng hợp, điều này khiến Asagi hơi cảm thấy có chút oan ức.
“Em tìm thằng ngốc đó làm gì?” Ngồi trong phòng làm việc còn xa hoa hơn cả phòng hiệu trưởng, Natsuki nhìn chằm chằm vào Asagi, bình tĩnh hỏi.
“A? Không. Không có gì. A ha ha.” Bị câu hỏi của Natsuki làm cho giật mình tỉnh lại, Asagi vội vàng cười che lấp, bất động thanh sắc mà đem hộp bento đang cầm trong tay che ở sau lưng, chân cũng dần thụt lùi về phía cửa, “Kia… Nếu Ye-sensei đã không có ở đây, vậy em về lớp học trước đây, Natsuki-chan!”
“Baka! Đã nói bao nhiêu lần, đừng có gọi tôi là ‘-chan’. Còn nữa…” Natsuki dùng ánh mắt rà quét mà nhìn một lượt từ trên xuống dưới bộ đồng phục hoa lệ quá sức tưởng tượng của Asagi, sau đó dùng giọng điệu nghiêm khắc của giáo viên mà mắng: “…mỗi ngày đều mặc giống như kỹ nữ kiểu đó, chuẩn bị câu dẫn ai?”
Mặc dù cách mắng của Natsuki có vẻ như rất quá đáng, nhưng dường như Asagi đã quen rồi, nên thiếu nữ chỉ khẽ bĩu môi và lầm bầm phản bác: “Gì chứ, người ta rõ ràng cũng đã nghiêm khắc tự kiểm tra ba bốn chục lần, không có trái với nội quy mới mặc. Hơn nữa nói người ta ‘kỹ nữ’ với ‘câu dẫn’ cái gì, thật quá đáng. Bản thân còn không phải…”
“Lầm bầm cái gì? Còn chưa đi? Đang giờ lên lớp mà còn chạy lung tung ở bên ngoài, tôi tạm thời coi như em trốn học. Hôm nay sau giờ học, ở lại học bổ túc cho tôi, tôi tự mình giám sát.”
“Ôi chao~!? Tại sao lại như vậy!”
Đối với câu nói chất vấn của Asagi, Natsuki hoàn toàn làm lơ, dùng cây quạt xếp trong tay mà gõ bàn một cái rồi nói tiếp: “Còn không về lớp nữa vậy tối nay cũng đừng về nhà. Người nhà của em, tôi sẽ tự mình thông báo.”
“A…! Đừng, tha cho người ta đi, Natsuki-chan! Người ta lập tức về lớp ngay.” Nghe được câu uy hiếp của Natsuki, Asagi vội vàng cầu xin một câu, sau đó lập tức quay đầu chạy trối chết ra khỏi văn phòng. Còn ở lại đây thêm nữa, chỉ sợ tối nay mình phải qua đêm ở trong trường mất.
Chờ tới khi Asagi đã rời đi, Natsuki mới dùng hai tay để chống cằm, lâm vào suy tư.
“Cái tên Christoph kia tại sao lại bỗng nhiên có ý đồ với Aiba? Chẳng lẽ hắn đã biết con bé… Không thể nào, nếu hắn thực sự phát hiện thân phận thực của Aiba thì hắn tuyệt đối sẽ không bình tĩnh được như vậy. Ôi ~~ ‘Hòn đảo bị nguyền rủa’ này…” Sâu kín thở dài, bí mật mà cả người thủ hộ của hòn đảo này là Natsuki cũng phải che giấu và cảm thán như vậy, tuyệt dối là bí mật kinh thế hãi tục.
“Được rồi, dù sao cái tên trứng thúi đó đã nói vậy, mình phiền lòng làm gì? Không sớm thì muộn, cái tên cáo già Christoph đó cũng sẽ tự lòi đuôi. Hừ, nhiều năm như vậy, cũng tới lúc kết thúc cái trò chơi trốn tìm này được rồi. Nếu đã tới, vậy lần này, vĩnh viễn ở lại đây đi.” Nói tới đây, đôi mắt màu úy lam của Natsuki lóe lên những tia sáng nguy hiểm. Lúc bình thường, khi chỉ là ‘Minamiya Natsuki’, Natsuki là một người nghiêm khắc nhưng dịu dàng; nhưng khi là ‘Kugeki no Majo’, cô tuyệt đối là một sát thủ máu lạnh khiến cho mọi ma tộc đều phải cảm thấy khủng bố. Đối với những tên tội phạm ma đạo, cô chưa bao giờ biết nhẹ tay là gì.
“Chỉ là trước đó, vẫn còn cần phải giải quyết một số phiền toái. Người của giáo hội Tây Âu tới nơi này rồi chết mất xác những bốn người, mấy lão già kia tuyệt đối sẽ không để yên. Cái tên trứng thúi đó, tự ý hành động, lại để mình phải lo xử lý hậu quả cho hắn.”
Vừa nói, Natsuki vừa khó chịu mà quơ quơ chiếc quạt xếp trong tay; mỗi lần nhớ tới bộ mặt đang cười ti tiện của cái tên baka kia, cô lại thấy như có lửa trong người. Thật muốn quất chết hắn!
“Còn về homunculus có thể điều khiển Kenjuu kia…”
Trong đầu hiện lên bóng người nhỏ thó có mái tóc màu thâm lam, lập tức, trên gương mặt nhỏ tinh xảo của Natsuki hiện lên nụ cười vui vẻ như vừa tìm được món đồ chơi mới.
… …
Cảm xúc có chút sa sút, Asagi trở về phòng học. Bước vào trong lớp, thính giác nhạy bén của Asagi chợt bắt được một đoạn đối thoại:
“Nè, có nghe gì chưa? Nghe nói là ở khu đất hoang ở phía Tây của đảo, có người gặp được Thiên Sứ trong truyền thuyết đó.”
“Ôi chao? Thiên sứ?”
“Ừ, tớ cũng nghe nói. Trên mạng còn lưu truyền không ít ảnh chụp làm bằng chứng.”
“Nếu vậy chẳng lẽ thiên sứ là có thật sao?”
“Có gì lạ? Tụi mình chẳng phải cũng đang sống chung mỗi ngày với ma tộc đó sao? Đã có ma tộc, vậy có thiên sứ thì có gì là lạ?”
“…”
Nghe được mẩu đối thoại này, Asagi nhủ thầm: “Làm sao có thể tồn tại thứ phạm quy như thế chứ?”
Mặc dù mọi ngày, Asagi cũng rất có hứng thú với những chủ đề thuộc dạng ‘truyền thuyết thành thị’ như thế này, nhưng hôm nay Asagi thật sự không có hứng, hoàn toàn không có tâm trạng. Với lại, mấy tấm ảnh chụp cùng với bình luận mà những người kia vừa nói, Asagi thậm chí có cả tư liệu trực tiếp và cũng đã xem đi xem lại nhiều lần, nên càng thêm không có tâm trạng.
“Ơ, lại đi tìm Ye-aniki rồi hả? Coi bộ dạng của bà bây giờ thì chắc lại không thuận lợi rồi đúng không?”
Giọng nói quen thuộc nghe có chút tự tới tự làm quen này, Asagi thậm chí chẳng cần quay đầu lại nhìn thì cũng biết là ai. Yaze Motoki, vật bất ly thân là một chiếc tai nghe cỡ lớn, tóc tai quần áo thì luôn trông như đám thiếu niên bất lương luôn lê lết ngoài đường.
Ừ, mặc dù cách hình dung này thì hơi quá, nhưng bây giờ, tâm trạng Asagi đang không tốt, nên cô bé cảm thấy cách hình dung này không tồi.
“Đừng làm phiền tôi, cái tên kia hôm nay lại xin nghỉ, khó lắm tôi mới…” Ý thức được mình vừa nói hớ, Asagi lập tức im miệng, nhưng đáng tiếc là hơi muộn, bởi vì Yaze Motoki đã nghe được.
Liếc nhìn về phía hộp bento trên tay Asagi, Yaze nở nụ cười rồi nói: “Chậc chậc, đừng nói với tôi hộp bento này là tác phẩm của bà nha. Để tôi đoán thử: là đặc biệt làm riêng cho Ye-aniki?”
“Baka… Ai… Ai đặc biệt làm riêng cho hắn chứ?”
Tuy là ngoài miệng thì lớn tiếng phủ nhận, nhưng trên gương mặt hoa lệ và xinh đẹp của Asagi, hai đóa hồng vân nhanh chóng bay lên.
“Haizz… Vẫn dễ đoán như vậy, bà thật đúng là…”
“Cái gì?”
“Không có gì! Ừ, nói chung thì, bản thân bà tự mà cầu phúc đi. Là bạn thân, tôi cũng chỉ có thể ủng hộ bà về mặt tinh thần thôi. Ha ~~, thật đúng là hâm mộ Ye-aniki của chúng ta, bề ngoài đẹp trai thì không nói, còn đa tài với xuất sắc như vậy; từ kiến thức tới bóng rổ, bóng đá, cầu lông, tennis, bơi lội, kendo… môn nào cũng tinh thông. Thật đúng là biến thái.”
“Hừ, đừng có ở đó mà càm ràm, coi chừng bị cái đám hâm mộ cuồng kia kéo ra ngoài trước o sau x.” Nghe được Yaze cảm thán, Asagi hơi bĩu môi mà trù oẻo Yaze một câu, sau đó đi về phía chỗ ngồi của mình.
“Đúng rồi, nhắc mới nhớ. Bạn gay tốt Kojou-kun của ông đâu?”
“Nè, câu này của bà là có ý gì? Tôi nói trước cho bà biết là xu hướng tình dục của tôi không có bị cong đâu! Còn về Kojou… Cái tên đó trừ trốn đi chơi bóng rổ ra thì còn biết làm gì? Dù sao giải đấu thanh thiếu niên toàn thành phố cũng sắp gần rồi, nó làm đội trưởng nên áp lực cũng lớn lắm.”
“Lại là bóng rổ sao? Vậy tại sao giờ ông còn ở đây? Không phải ông với tên đó xưa nay luôn như hình với bóng sao?”
“Tôi?” Một nụ cười tự giễu thoáng hiện lên trên mặt Yaze, nhưng rất nhanh, nó đã bị che lấp bằng nụ cười tươi sáng như bình thường, “Tha cho tôi đi! Tôi không có chăm chỉ như vậy. Những lúc như thế này, ở trong phòng học mà ngủ một giấc mới là thoải mái nhất, ha ha.”
“Stop…” Xem thường mà liếc Yaze một cái, sau đó Asagi tiếp tục trở lại chỗ ngồi của mình, chỉ là vừa cất bước, Asagi chợt liếc về phía hộp bento trong tay. Hơi nhíu mày, Asagi quăng hộp bento trên tay về phía Yaze giống như quăng một thứ phiền toái nào đó.
“Cảm tạ bổn tiểu thư đi, cho ông.”
“Cái gì? Ê, ê ——”
Nhìn hộp bento trên tay, trên trán của Yaze lập tức ứa ra mồ hôi, sống lưng lạnh buốt. Lần đầu tiên, Yaze cảm thấy hối hận vì tại sao mình lại không chịu trốn đi chơi bóng với Kojou. Asagi a, tui với bà có thù gì oán gì mà bà lại đối xử với tui như thế? Thứ này mà ăn vào, phỏng chừng là trừ Ye-aniki ra thì ai cũng phải chết đi? Phải biết là thức ăn mà vị đại tiểu thư này làm ra, từng có thành tích là khiến cho toàn bộ nam sinh trong lớp đều phải nhập viện, mà nguyên nhân chỉ là một tô cơm. Giờ nguyên một hộp như thế này, mình mà ăn vào…
Yaze cảm thấy tương lai hoàn toàn u ám.