Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 257 : khởi động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Kanon, chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Uh ~ .”

Kiên định gật đầu, nhưng thanh âm dễ nghe lại có chút run rẩy. Cũng khó trách, dù sao thì với một thiếu nữ, việc phải cởi sạch quần áo và để lộ tấm thân ngọc ngà ra ngay trước mặt một người nam quả thật là một việc có phần quá sức chịu đựng; cho dù người nam đó có là ‘Ye-ji’ thân thiết và quan trọng nhất của cuộc đời mình thì con tim thuần khiết của thiếu nữ cũng vẫn cảm thấy ngượng ngùng khó mà chịu nổi.

Kỳ thực, nếu muốn nói là khó nhịn, Ye Jian thực ra còn cảm thấy khó nhịn hơn. Trước còn không cảm thấy gì, nhưng không ngờ, sau khi nhìn thấy Kanon cởi quần áo xong, nhìn thấy Kanon e ấp mà thể hiện ra phần thiếu nữ của mình, mãi đến tận lúc này, Ye Jian mới thực sự ý thức được rằng thiên sứ nhỏ Kanon của cậu cuối cùng cũng đã lớn, đã tới tuổi dậy thì, đã là một thiếu nữ thanh xuân chớm nở.

Thanh sáp mà thuần khiết, thần thánh mà yêu kiều non nớt, sức hút của Kanon lúc này với Ye Jian, quả thực như một thứ bùa mê chí mạng. Đây là sức hấp dẫn tới từ bản năng, thậm chí còn bản năng hơn cả bản năng, bản chất hơn cả bản chất, là sự khát cầu tới từ bản chất mang tính khái niệm của cậu: bản chất tà ác, ma mị và hỗn loạn của… ‘Ma Vương’.

Nước da óng ánh long lanh tỏa ra nét oánh nhuận như ngọc, độ cong thanh sáp như nhụy hoa vừa chớp nở, cùng với vẻ thánh khiết như đang phóng ra ánh hào quang chói mắt khiến người ta choáng váng; lúc này, Kanon tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất được thượng đế tạc ra.

Thiên thần nhỏ có mái tóc màu trắng bạc nhẹ nhàng trôi nổi giữa không trung. Đôi mắt to tựa như băng hà long lanh đầy linh tính nhìn về phía Ye Jian, cơ thể nhỏ bé trắng muốt đang không ngừng run rẩy và e ấp vì ngượng ngùng, tỏa ra vầng sáng màu hồng nhạt khiến người ta động lòng.

Kanon vào giờ khắc này, trong mắt của Ye Jian, tựa như một chiếc bánh pút-đing ngọt ngào, đang lên tiếng chờ đợi cậu nhấm nháp.

“Ọt ọt~~ .”

Âm thanh quái lạ phát ra từ trong cổ họng của Ye Jian, khiến cho Kanon cảm thấy càng thêm ngượng ngùng tới không chịu nổi.

“Ye… Ye-ji ~ .”

Tiếng kêu nhỏ bé của Kanon vang lên, đánh thức bộ não đang say mê của Ye Jian, khiến cho đôi mắt dần đỏ lên của cậu nhanh chóng khôi phục lại vẻ trong sáng.

Đối với Ma Vương mà nói, thần thánh cùng thuần khiết, là độc dược trí mạng nhất, lời này không giả.

“Kanon thật là càng lớn càng đẹp. Không biết sau khi biến thành thiên sứ xong thì Kanon sẽ còn đẹp thêm tới mức nào. Chú thật sự chờ mong được thấy bộ dạng thánh khiết của Kanon lúc đó.”

Lời tán thưởng tới từ tận đáy lòng của Ye Jian lần này, lại không khiến cho Kanon cảm thấy càng thêm xấu hổ hoặc vui mừng, mà ngược lại, khiến cho cô bé dường như nhận ra điều gì đó. Chủ động vươn đôi tay khéo léo của mình ra cầm chặt lấy bàn tay của Ye Jian, đôi mắt màu lam của cô bé ngước lên, nhìn thẳng vào mắt của Ye Jian, rồi thổ lộ:

“Ye-ji, Kanon không biết phải nói lời gì hay, nhưng Kanon, vĩnh viễn là Kanon của Ye-ji.”

Đối với Kanon mà nói, từ khi mất đi mẹ và những người thân ở tu đạo viện, Ye Jian đã trở thành chỗ dựa cuối cùng và cũng là duy nhất của cô bé. Trong thế giới của Kanon, Ye Jian là mặt trời duy nhất đã xua tan đi bóng tối và khổ đau, ban cho Kanon hi vọng và hạnh phúc. Đã trải qua bóng tối của sự mất mát những hai lần, Kanon đã không muốn lại phải nếm trải cảm giác bi thương khi mất đi người thân nữa.

Cho nên, từ xưa tới nay, Kanon chỉ biết cảm ơn về những gì đang có, chỉ thỏa mãn và hạnh phúc với chúng, cô bé chưa bao giờ khát cầu điều gì xa vời. Thượng Đế đã ban Ye Jian xuống làm người thân cho mình, với Kanon, đây đã là hạnh phúc tuyệt vời nhất. Sự sủng nịnh, sự yêu thương, sự cưng chiều, sự dịu dàng… của Ye Jian dành cho bản thân, tất cả chúng tựa như một sự ban ân, một phép màu mà vĩnh viễn, Kanon cảm thấy mình không bao giờ có thể trả hết nổi.

Cho nên, dù là đời đời kiếp kiếp, Kanon cũng sẽ là của riêng Ye-ji, để hoàn trả lại những gì mà Kanon được Ye-ji ban tặng. Từ trong đáy lòng, Kanon đã thề là như thế.

Với rất nhiều người, có lẽ cái chết là nỗi sợ hãi kinh khủng nhất, nhưng với Kanon, nỗi sợ hãi khi mất đi Ye Jian còn kinh khủng hơn so với cái chết rất nhiều. Bởi giống như Kanon đã nói, Ye Jian hiện giờ đã tương đương với ý nghĩa tồn tại của Kanon.

Chỉ cần được ở bên cạnh Ye Jian, cho dù trời đất đều hủy diệt, Kanon cũng sẽ hạnh phúc mà ở bên cạnh Ye Jian tới giây phút cuối cùng, để rồi khi đó, cô bé sẽ nắm tay của Ye Jian mà hứa rằng: kiếp sau gặp lại, và khi đó, Kanon sẽ tiếp tục là thiên sứ chỉ của riêng một mình Ye Jian.

Những tâm tư, tình cảm, nguyện vọng này, Kanon không thể nào dùng miệng để biểu đạt thành lời, thậm chí trong lòng Kanon có lẽ còn chưa thật sự nhận thức rõ được tình cảm mông lung phức tạp này của bản thân. Nhưng, cho dù không biết rõ và không thể biểu đạt được thành lời, Kanon vẫn biết được một chuyện mà từ đầu đến cuối đều sẽ không thay đổi, đó là cô bé không muốn rời xa Ye Jian.

Cho nên, một câu thổ lộ này của Kanon, đã bao hàm rất rất rất nhiều thứ.

Không có nổ tung, không có hân cuồng.

Vào thời khắc này, tâm linh của Ye Jian dường như đã trả qua bách thế luân hồi, vượt qua thời không.

Lời thề nguyện và khát vọng sâu trong đáy lòng của Kanon, có lẽ chính cô bé cũng không biết, thế nhưng Itsuka Ken có thể không biết sao?

Không! Cậu biết. Thiên thần của cậu đã thề nguyện rằng sẽ đi theo cậu tới đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ tách ra, và sẽ bao dung cho tất thảy tội ác mà cậu mang trên người.

Tâm linh được tẩy lễ, linh hồn được tinh lọc.

Bách chuyển thiên hồi, nhưng lại chỉ như chưa có gì xảy ra, và lặng yên, ở nơi sâu nhất nào đó trong biển ý thức, một biến chuyển không biết lặng yên mà tiến hành.

Chỉ là, tất cả những chuyện này, bản thân Ye Jian lại chẳng hề hay biết.

“Ye-ji…?”

Không biết đã qua bao lâu, tiếng kêu của Kanon lại một lần nữa vang lên, kéo luồng ý thức đang rời rạc của cậu trở lại với cơ thể.

“À? Ừ, chú không sao.”

Nở một nụ cười có thể nói là hiền từ chưa từng có, Ye Jian êm ái đặt tay lên mái tóc bạc của Kanon.

“Chúng ta bắt đầu đi, Kanon.”

Vì có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

––––––––– phân cách tuyến –––––––––

“Giai đoạn thứ ba đã hoàn thành, mức trì hoãn đã kéo dài tới mức cực hạn. Nếu như không thể tìm ra được Linh Môi ( Miko ) nòng cốt, kế hoạch rất có thể sẽ chết non.”

Trong một căn hầm rộng lớn dưới lòng đất của một khu nhà hoang vứt đi nằm ở phía Tây đảo Itogami, một người trung niên mặc áo blouse trắng nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử và nói rõ với những người hợp tác đang đứng sau lưng.

“Không cần phải lo lắng quá về việc này, thưa Kanase đại nhân. Thiếu tá của chúng tôi đã nói, nhiệm vụ của ông ấy tuyệt đối sẽ hoàn thành. Trưởng công chúa của vương quốc Aldegyr chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện trước mặt ngài, xin ngài yên tâm.”

Người nói chuyện là một người nam cao lớn mặt quân phục, ở bên cạnh hắn là hai thú nhân khác cũng ăn mặc tựa như quân nhân.

“Nếu vậy thì làm phiền thiếu tá. Chỉ là nguồn năng lượng dùng để duy trì cho giai đoạn hiện tại chỉ có thể cầm cự được thêm năm ngày. Sau năm ngày, nếu chúng ta không thể tìm ra được Linh Môi đủ ưu tú, vậy kế hoạch này cũng chỉ có thể chết non.”

“Năm ngày? Ha ha, thiếu tá tự mình ra tay, hai ngày đã đủ để giải quyết rồi. Ngược lại, nhắc tới việc hợp tác của chúng ta, Magus Craft tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm thì nhiệm vụ của cô là tới hang ổ của Kūgeki no Majo để bắt người đi? Khi đó cô hứa hẹn rất hùng hổ, nhưng sao giờ chỉ còn mình cô thế này, Linh Môi với tên đồng nghiệp gì đó của cô đâu? Chẳng lẽ…”

Thú nhân dùng giọng nói trào phúng âm dương quái khí để nói chuyện với cô gái mặc áo da màu hồng đứng gần bên. Trong lúc nói, ánh mắt của hắn còn không ngừng chạy lên chạy xuống trên cơ thể đẫy đà quyến rũ của cô gái, vẻ dâm tục hiện ra một cách trần trụi không chút che giấu.

“Thôi đi, nói cứ như phái Hắc Tử Hoàng của các người có bản lĩnh lắm. Nếu làm được, sao các người không chạy tới nhà của ả phù thủy đó để bắt người mà lại giao cho bọn ta? Ngay cả bản thân cũng bị ả ta đuổi theo chạy như chó, à không, còn chẳng bằng chó. Trước mặt ả, các người chỉ là lũ chuột dưới cống, ngay cả ló mặt cũng chẳng dám. Còn nữa, đừng dùng ánh mắt buồn nôn đó để nhìn ta, bằng không ta sợ mình sẽ nhịn không được mà móc cặp mắt chó đó của ngươi xuống.” Cô gái mặc áo da màu hồng không chút đổi sắc mà lườm về phía thú nhân, nói với thái độ như tên thú nhân là thứ chất thải nào đó mà lũ ruồi hay bu vào.

Beatrice có thái độ như vậy cũng là hiển nhiên. Vốn đã nổi giận trong bụng vì bị mất đi thủ hạ, giờ lại bị khiêu khích như vậy, thân là mạt duệ của primogenitor đệ tam, Beatrice tuyệt đối không cho thép thứ thú nhân thấp kém như vầy khiêu khích mình. Cho nên, đánh người phải đánh mặt, đâm phải đâm chỗ yếu, Beatrice trực tiếp đâm ngay vào nỗi nhục nhã của phái Hắc Tử Hoàng.

Quả nhiên, thú nhân lập tức phát khùng vì lời của Beatrice, ma lực trên người hắn bắt đầu trào lên. Hắn gào thét: “Mày vừa nói gì, con đàn bà thúi?”

“Hử? Ta nói gì? Ngươi điếc? Xin lỗi, ta không có nghĩa vụ chăm nom cho lũ tàn tật.” Nói với vẻ như là đang chẳng có gì xảy ra, thế nhưng trong tay của Beatrice đã xuất hiện cây ma thương màu đỏ ửng, ma lực trên người cũng bắt đầu sôi lên, toàn thân cũng đều đã vào thế chuẩn bị.

“Được rồi, hai vị. Nếu hai người muốn động thủ tại đây, vậy tôi nói trước là tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu như vật thí nghiệm mất kiểm soát.”

Cuối cùng, vẫn là người trung niên mặc áo blouse trắng lên tiếng ngăn cản.

“Hừ, nếu đã vậy, tôi rời đi trước. Còn nữa, ả đàn bà thúi, mày tốt nhất là đừng để rơi vào tay tao, bằng không…” Vừa nói, gã thú nhân vừa trừng mắt một cách hung tợn với Beatrice, sau đó lập tức mang theo người của mình rời khỏi phòng.

“Hi vọng ngươi cũng đừng rơi vào tay ta. Bằng không ta cũng không ngại biến mi thành một con chó chết.”

“Tốt rồi, Beatrice. Nếu phái Hắc Tử Hoàng đã cam đoan như vậy, vậy cứ khởi động giai đoạn bốn trước đi.”

“Đừng ra lệnh cho ta, Kensei Kanase.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio