“Ngươi đang muốn cản đường ta sao, Snack Charmer?”
Sắc mặt vô cùng khó coi, hoặc nên nói là lạnh lẽo tới kinh người, Natsuki nhìn chằm chằm vào người thanh niên tóc vàng đang cản ở trước mặt. Người đang bị cưỡng ép bên dưới là học sinh của mình, đồng thời cũng là đối tượng trọng điểm mà tên kia đã dặn dò mình phải bảo vệ. Nhưng bây giờ, chỉ vì kẻ trước mặt này, mà mình không thể ra tay trợ giúp.
“Không! Không! Chẳng qua tôi chỉ đang cảm thấy cô đừng nên nhúng tay vào việc này thôi, Kūgeki no Majo.”
Đối với thái độ uy hiếp gần như là sẵn sàng toàn diện tuyên chiến của Natsuki, Valter hoàn toàn không có chút nào lùi bước. Trên mặt vẫn nở nụ cười ưu nhã, nhưng khí thế trên người đã hoàn toàn dâng lên, cho thấy bản thân cũng đã sẵn sàng chiến đấu.
“Những chuyện rác rưởi giữa Ikusaō Ryōiki các người và phái Hắc Tử Hoàng, ta chẳng quan tâm. Ngươi rảnh rỗi không có gì làm muốn tìm việc vui, ta cũng không để ý. Nhưng bên dưới, là học sinh của ta, lập tức, Xéo • Ngay!”
Trong tích tắc, lửa giận trong lòng hoàn toàn bùng phát, ma lực trên người Natsuki bùng lên như sóng thần và xông thẳng lên trời. Ánh mắt đằng đằng sát khí của Natsuki như một thanh dao găm ghim thẳng vào lòng của Valter. Khí thế điên cuồng dâng lên từ trên người của Natsuki hầu như tạo thành cuồng phong thổi quét về bốn phương, khiến cho mái tóc vốn chỉnh chu của Valter cũng bị thổi tới tán loạn.
Bị uy hiếp tới mức này, Valter rốt cục cũng động dung, nhưng thứ hiện lên trong mắt Valter lại không phải là kiêng kị, sợ hãi, hay lo âu, mà chỉ là… hưng phấn.
Cố nén dòng máu hiếu chiến đang điên cuồng sôi lên trong cơ thể, Valter giơ tay sửa sang lại mái tóc của mình một chút rồi tiếp tục cười nói: “Ta, lấy danh dự của Duke of Ardeal thuộc Ikusaō Ryōiki để cam đoan, học sinh của cô sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào. Cho nên hiện tại cô có thể thu tay lại được rồi, Minamiya Natsuki.”
Khí thế trên người chợt khựng lại, Natsuki hoàn toàn không ngờ là cái tên này lại dùng danh dự của bản thân cùng danh dự của đế quốc mình để cam đoan, điều này khiến cô không khỏi chần chừ. Phải biết rằng với ma cà rồng thuộc tầng lớp quý tộc, danh dự của bản thân là thứ luôn được coi trọng bậc nhất, nếu đi kèm với cả danh dự của lãnh thổ mình cai trị cộng với danh dự của đế quốc mình cư ngụ thì nó có sức nặng còn lớn hơn cả tính mạng của bản thân ma cà rồng. Valter đưa ra lời đảm bảo như vậy, không thể không nói là quá có thành ý.
Bất quá, chuyện đang xảy ra bên dưới có can hệ khá lớn, đồng thời thân phận của hai thiếu nữ có mặt dưới đó còn vô cùng nhạy cảm, nên dù Valter đã đảm bảo như vậy, nhưng Natsuki vẫn không khỏi có chút chần chờ.
Căn cứ theo những gì mà công xã quản lý đảo đã điều tra được, Natsuki đã nắm được hành tung của phái Hắc Tử Hoàng trong thời gian gần đây, đồng thời cũng nắm giữ được một ít tư liệu có liên quan tới một thứ binh khí được gọi là ‘Nalakuvera’, cũng chính là thứ binh khí của chúng thần, di sản thượng cổ mà phái Hắc Tử Hoàng đã khai quật được gần đây tại Nam Á.
Mặc dù trên tư liệu ghi rõ ràng muốn khởi động được di sản này là gần như không thể nào, nhưng nếu Hắc Tử Hoàng đã tốn công tốn sức muốn bắt cóc Asagi Aiba, kết hợp với sự hiểu biết của Natsuki về thân phận bị che giấu của Asagi thì, theo bản năng, Natsuki lập tức hiểu được là tại sao Ye Jian lại để cho mình trông chừng và bảo hộ con bé này.
Về phần tại sao hiện giờ, cái tên Snack Charmer này muốn cản đường mình, căn bản không cần đoán cũng biết, thằng này tuyệt đối là đang rảnh tới nhức cả trứng nên mới muốn đi kiếm chuyện. Dùng từ thô tục thì là ‘rảnh rỗi sinh nông nỗi’. Dù sao với cái tính hiếu chiến của cái tên này, nếu thứ được gọi là ‘binh khí của chúng thần’ kia được khởi động thì cũng chẳng khác gì việc hắn sẽ được tận hưởng niềm vui chiến đấu.
Dù sao thứ đó cũng được tôn vinh là ‘vũ khí của thần linh’, thứ có thể đối kháng được với chân tổ. Mà Valter, thân là con quái vật tiếp cận chân tổ nhất, hắn đương nhiên phải có hứng thú với thứ như thế, cho dù vì vậy có phải đắc tội với người bảo vệ của đảo Itogami là Minamiya Natsuki thì cũng không tiếc.
“Ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?”
Nhìn thấy học sinh của mình bị giải vào trong xe, Natsuki đưa ra lời chất vấn cuối cùng với Valter.
“Nếu Kūgeki no Majo chắc chắn được là có thể cứu người khi có sự quấy nhiễu của ta, vậy cứ cứu đi.”
Lời này có thể nói là đã hoàn toàn trắng trợn, nhưng Natsuki lại không nổi giận, mà ngược lại còn thu khí thế của mình về.
Xoay người, âm thanh bình tĩnh truyền vào trong tai của Valter: “Nếu như sau đó, Aiba hoặc Akatsuki có gì xảy ra, cho dù ta không tìm tới ngươi thì cũng sẽ có người chặt cái đầu rắn của ngươi xuống. Lúc đó, chờ mà vĩnh bất siêu sinh trong địa ngục hỏa đi. Còn Lĩnh Vực Chiến Vương, cũng không cần tồn tại nữa.”
Nói xong, không gian chợt nổi lên gợn sóng, và Natsuki đã biến mất.
“Thật vậy sao? Ha ha, nếu vậy thì thật khiến tôi có chút chờ mong.”
Trên đảo Itogami, số người có thể khiến cho Valter sinh ra hứng thú tuyệt đối không nhiều hơn một bàn tay, mà người có thể khiến cho Natsuki đưa ra dự ngôn như vậy, Valter dám khẳng định là chỉ có một, đó là thiếu niên kia, người ta Valter có hứng thú nhất.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Làm sao bây giờ, Kanase? Con cáo già Christoph kia vậy mà lại thất bại. Hiện tại thời hạn kéo dài kế hoạch đã tiến tới hạn chót, nếu còn không có Miko thích hợp làm nòng cốt, vậy…”
Beatrice nhìn về phía người đàn ông đang đưa lưng về phía mình và nói với vẻ không cam lòng. Nói thật, lúc nàng nhận được tin nhiệm vụ bắt cóc của Christoph bị thất bại, nàng thiếu chút nữa đã ngất đi. Vì kế hoạch này, nàng đã đem tất cả mọi thứ mình có cược vào trong đó, toàn bộ công ty đều đã bị móc rỗng. Không thành công tắc thành nhân, lời uy hiếp của nàng với Kensei Kanase lúc trước tuyệt đối không phải chỉ là nói cho có.
Vì sinh tồn, Beatrice tuyệt đối sẽ không nương tay. Nếu Kensei Kanase không có phương pháp để cứu vãn kế hoạch này, vậy nàng tuyệt đối sẽ gô cổ Kensei Kanase và giải hắn tới trước mặt của vương thất Aldegyr. Phải biết vị cựu ma đạo sư cung đình này, tại Aldegyr vẫn luôn là một nhân vật bị truy nã với số tiền thưởng kếch xù. Tối thiểu, nếu nhận được số tiền đó, Beatrice vẫn có thể vãn hồi lại phần lớn thiệt hại sinh ra nếu như kế hoạch này không thành công.
Bầu không khí trong phòng thí nghiệm trở nên cứng ngắc. Số thiên sứ nhân tạo hiện đang nằm trong ống nuôi cấy tổng cộng là 12, mỗi một cái đều có thực lực và thiên phú mạnh mẽ sánh ngang với một ma cà rồng thuần huyết như Beatrice. Nếu như dựa theo kế hoạch, thì số lượng nuôi cấy hiện tại đã vượt chỉ tiêu những hai lần.
Hiện tại, nếu như tìm được hai Linh Môi đạt tới tiêu chuẩn làm nòng cốt để hiến tế, vậy thì sau khi kết thúc giai đoạn thứ tư, số lượng ‘thiên sứ’ có thể chống lại cả chân tổ sinh ra sẽ là những hai cái. Nếu như vậy, toàn bộ những gì đã bỏ ra đều là đáng giá. Hai thiên sứ hoàn toàn nghe lời có cấp bậc ‘Primogenitor’, cho dù không thể nhất thống thế giới, nhưng nhất thống gần nửa địa cầu tuyệt đối không phải là vấn đề.
Nhưng đương nhiên, mục tiêu của Beatrice xưa nay chưa bao giờ là thứ nhàm chán này, mục đích thực sự của Beatrice, có lẽ ngoại trừ chính cô ta ra thì chẳng còn ai biết.
“Cô ra ngoài trước đi, Beatrice. Để cho tôi nghĩ kỹ đã, trước mười hai giờ, tôi sẽ cô câu trả lời cụ thể thuyết phục.”
Phất phất tay áo, Kensei Kanase nói với giọng bình tĩnh nhưng quyết đoán.
Lần này, Beatrice không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào Kensei Kanase một lúc lâu, rồi lặng yên rời khỏi phòng thí nghiệm. Nàng không lo lắng việc Kensei Kanase sẽ bỏ trốn, bởi vì toàn bộ phòng thí nghiệm chí có đúng một lối ra vào, mà nàng thì sẽ một mực thủ ở đó cho tới mười hai giờ tối nay.
Beatrice rời đi, cũng không khiến cho Kensei Kanase sinh ra chút dao động nào. Ông chỉ dùng vẻ mặt phức tạo mà nhìn chằm chằm vào 12 ‘thiên sứ nhân tạo’ nằm trong ống nuôi cấy. Khi thi giãy giụa, khi thì hòa hoãn.
Kensei Kanase cứ như vậy mà lẳng lặng đứng đó, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại tiếng ‘tí tách’ của các thiết bị điện tử cùng với tiếng sủi bọt khí của các bong bóng khí trong các ống nuôi cấy.
Thời gian lặng yên trôi qua, cuối cùng, ánh mắt của Kensei Kanase cũng chuyển dời tới vùng không gian trống rỗng đằng sau mười hai ống nuôi cấy.
Nơi đó vốn chẳng có gì, nhưng trong tròng mắt của Kensei Kanase, nơi đó lại phản chiếu lên hình ảnh của một chiếc hộp màu đen có khắc vô số phù văn thần bí. Đây là bí mật mà cả Beatrice cũng không biết, là tồn tại đặc biệt đã được ông dùng kết giới phong ấn.
Nếu như nói rằng những thiếu nữ có huyết mạch của vương thất Aldegyr là Miko ‘thích hợp nhất’ với kế hoạch, thì tồn tại trong phong ấn này, chính là Miko hoàn mỹ nhất với kế hoạch, nhưng đồng thời cũng là điên cuồng nhất.
Nếu để cho Thiên Sứ Nhân Tạo của giai đoạn thứ tư dùng tồn tại này làm ký túc thể, vậy thì một khi thí nghiệm thành công, thứ tạo ra được sẽ là một sinh mệnh cao đẳng áp đảo thứ nguyên này theo đúng nghĩa đen. Thực lực của nó tuyệt đối sẽ không còn chỉ là sánh ngang với chân tổ ‘theo lý thuyết’, mà sẽ là một sự thật hoàn toàn hiển nhiên.
Thủ đoạn cuối cùng này, thật sự phải dùng sao? Thật sự phải khởi động kế hoạch đã sớm được mệnh danh kia —— kế hoạch [ Vĩnh Hằng Thiên Sứ ].