“Haaa? Tại sao chị phải lặn lội đi đường xa như vậy chỉ để thăm tên kia?” Nhìn Nagisa đang đứng ở trước mặt, Asagi lộ ra vẻ phi thường không muốn khi được Nagisa rủ rê đi gặp Ye Jian.
“Là vậy sao? Nhưng tại sao người ta lại nghe được người nào đó vào giờ nghỉ trưa cứ không ngừng lầm bầm lầu lầu, nói là sau giờ tan học muốn đi —— Um…!!!!”
Giống như mèo bị giẫm phải đuôi, Asagi dùng tốc độ siêu việt tốc độ phản ứng bình thường của nhân loại để nhào tới mà bịt chặt miệng bạn thân của mình, Tsukishima Rin, đồng thời còn dùng ánh mắt hung dữ để cảnh cáo: “Là đi dạo phố, đúng không, Rin? Mình nói là sẽ đi dạo phố sau khi học xong đúng không?”
“Bà thật đúng là, lúc nào cũng dễ bị lật tẩy như vậy. Ai trong lớp mà không biết là bà với Ye-aniki có quan hệ ái muội? Coi như bà có muốn che giấu đi nữa thì cũng chỉ tổ khiến tụi này khẳng định thêm thôi. Coi như không biết mà thấy phản ứng ‘có tật giật mình’ này của bà thì không biết cũng thành khẳng định.” Một giọng nói chợt vang lên lật tẩy trò nói dối của Asagi. Giọng nói này nghe có phần uể oải, cho thấy tình trạng sức khỏe của chủ nhân nó đang rất không tốt.
Ở gần đó và nghe được những lời này, Asagi lập tức đỏ hồng cả mặt, rồi sau đó là trừng mắt, dùng ánh mắt có thể giết người để nhìn chằm chằm về phía người vừa lên tiếng.
“Ông câm miệng cho tôi, Motoki. Ai… Ai có quan hệ ái… có quan hệ lộn xộn gì với thứ giáo viên quỷ súc đó chứ? Cái thứ tồi tệ như ông, mới trưa nay tôi còn tặng bento cho ông, chẳng lẽ ông không biết cảm ơn là gì sao?”
Vừa nghe được từ ‘bento’, sắc mặt của thiếu niên đang đeo tai nghe trên cổ lập tức trở nên càng thêm khó coi.
“Bà làm ơn tha cho tôi đi. Tôi nghĩ ngoại trừ Ye-aniki ra, trên thế giới này tuyệt đối không có ai có đủ phúc để tiêu thụ đồ ăn của bà.”
Những lời này khiến cho Asagi vốn đang bối rối tìm cách che giấu trở nên càng thêm lăng loạn.
“Câu này của ông là có ý gì?”
“Hả? Có ý gì? Ai biết!”
Phất phất tay, sau đó để phòng ngừa mình bị liên lụy, Yaze cười xấu xa mà quay đầu đi về hướng khác.
“Uh, thực hâm mộ cậu, Asagi. Nhất định phải cố lên nha!”
Làm bạn thân, Rin cũng vỗ vỗ vai của Asagi, vẻ mặt có chút ái muội, sau đó cũng rời khỏi phòng học.
“Này! Đứng lại! Đừng có nói được nửa câu rồi bỏ đi như thế chứ! Này!” Asagi cam chịu mà kêu to, nhưng căn bản chẳng ai thèm để ý. Không, nói đúng ra thì vẫn có người để ý, là một học muội vẫn luôn đứng đó và nhìn từ nãy tới giờ.
“Ấp úng! Quả nhiên là Asagi-chan với Ye-chan có chuyện đặc biệt gì đúng không? Đã hẹn hò rồi sao? Có hôn môi không? Có phải đã tới một bước kia rồi không? Nha ~~~ ! Thật quá kích thích! Asagi-chan, làm ơn đừng giấu giếm, hãy nói toàn bộ cho người ta biết đi! Được không? Được không?”
Đôi mắt to đầy linh tính gần như lóe sáng lên vì hưng phấn. Đối với việc Nagisa từng bước ép sát, Asagi cảm thấy mồ hôi lạnh đang ứa ra. Con bé này, so với hai đứa bạn thân kia của mình còn kinh khủng. Nhất là thần thái, ánh mắt và giọng nói tò mò thuần túy không có chút ác ý nào này, khiến người ta muốn nổi giận để lấp liếm cũng không làm nổi.
… …
“Nói vậy tức là Kanon với tên đó đều xin nghỉ suốt hai ngày rồi? Cả chuyển giáo sinh cũng xin nghỉ học hôm nay?” Sóng vai đi cùng với Nagisa trên đường, Asagi kinh ngạc mà hỏi Nagisa như vậy khi biết được tin Kanon và Yukina xin nghỉ.
Nếu chỉ là tên nhà giáo vô lương Ye Jian xin nghỉ thì Asagi còn có thể hiểu, nhưng Kanon lại xin nghỉ cùng một lúc với Ye Jian, sau đó một ngày thì Yukina cũng xin nghỉ. Chuyện trùng hợp như vậy, nói là tình cờ thì thật sự rất khó để khiến người ta tin tưởng.
“Ừ, Ye-chan với Kanon-chan đã không có tin tức gì suốt hai ngày nay rồi, em hoàn toàn không biết được hai người họ đang ở đâu, làm gì. Sáng hôm nay, Yukina-chan cũng đột nhiên nói là có chuyện quan trọng rồi xin nghỉ học buổi chiều. Cho nên, với trực giác bén nhạy của em, em khẳng định là trong chuyện này, nhất định có bí mật nào đó không muốn để ai biết. Vốn dĩ người ta còn muốn hỏi Asagi-chan xem có biết gì hay không, nhưng hóa ra chị cũng bị loại ra bên ngoài giống em. Bởi vậy người ta quyết định rồi, chúng ta cùng thành lập tổ điều tra tạm thời để điều tra bí mật của bọn họ đi.”
Một bên thì dùng ngữ tốc cực nhanh để nói với Asagi, một bên thì Nagisa lại quơ quơ nắm tay nhỏ để tự cổ vũ cho mình.
Đối với vị học muội nhanh mồm nhanh miệng lại lanh lợi, hoạt bát mà đáng yêu này, Asagi thật đúng là không có cách nào từ chối. Với một cô bé đáng yêu dường như luôn có thể tiếp thêm cho người ta sức sống như thế này, thật sự rất khó để có thể nảy sinh cảm giác phiền chán cho dù giọng nói của cô bé cứ luôn réo rắt bên tai.
“Nghe em nói như vậy thì chị mới để ý, không chỉ có ba người họ, mà cả chuyển giáo sinh Julia cũng xin nghỉ học hôm nay rồi.”
“Julia? Ồ! Là Julia-sempai siêu cấp đại mỹ nhân của lớp trên sao?”
“Siêu cấp đại mỹ nhân?”
Mặc dù giọng của Asagi khi nói câu này là giọng nghi vấn, thế nhưng cùng là nữ tính, lại nghe được một nữ tính khác được người khác tôn sùng là ‘siêu cấp đại mỹ nữ’, Asagi cũng không tránh được việc trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Nếu bảo là ‘đại mỹ nhân’ thì, mình cũng coi như là đi?
“Ừ, trong lớp của em, rất nhiều người đều đoán rằng Julia-sempai nhất định là công chúa của một quốc gia nào đó. Nha ~~~ mặc dù đã gặp vài lần, nhưng mà thật tiếc là người ta không nói được mấy câu với Julia học tỷ.”
Nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Nagisa, Asagi âm thầm nhả rãnh, con nhỏ cả ngày đều lạnh như cục nước đá đó, chịu nói vài câu với ‘người lạ’ mới quái.
“Nhưng mà nghe nói, Ye-chan với Julia-sempai tầm đó hình như cũng có quan hệ gì đó cực ~ kỳ nói không rõ nha. Hình như…”
“Đợi một chút!”
Đột nhiên, Asagi chợt thò tay ngăn cản Nagisa tiếp tục thao thao bất tuyệt.
Là một hacker siêu cấp, trực giác nhạy cảm của Asagi đột nhiên báo động cho Asagi biết, khiến cô bé chợt nhận ra được một tia bất thường. Mặc dù trên đường phố vẫn có người qua kẻ lại tấp nập, thế nhưng Asagi lại phát hiện được là dường như, mình bị theo dõi rồi.
“Sao vậy, Asagi-chan?” Lúc này, Nagisa vẫn còn hồ nghi mà nghiêng đầu hỏi.
“Chúng ta đi mau, chạy tới chỗ đông người trước ————”
Câu này còn chưa kịp nói hết thì sau lưng của Asagi và Nagisa đã vang lên tiếng ô tô gầm rú, đồng thời ngoài tiếng gầm rú của ô tô ra, còn không thiếu những tiếng bước chân nặng nề mà mất trật tự.
Ngay lập tức, Asagi nắm chặt bàn tay nhỏ của Nagisa mà tăng tốc, cả hai đồng thời chuyển sang thế chạy nhanh với tốc độ nhanh tới bất thường.
Bất quá, kết quả lại không khả quan, bởi chỉ vừa chạy được một lúc, trước mặt của cả hai lại vang lên tiếng ô tô gầm rú đi kèm với âm thanh bạo động của người đi đường.
Xoẹt ——!!
Tiếng thắng xe vang lên, một chiếc xe quân đội màu đen xuất hiện và chặn trước mặt của Asagi cùng Nagisa.
Asagi cảnh giác mà che chở cho Nagisa. Cả hai chậm rãi mà lùi dần, mãi cho tới khi tựa lưng vào tường. Lúc này, sắc mặt của Nagisa đã có chút trắng bệch.
“Thú nhân…?”
Thấy rõ được diện mạo của những vị khách không mời, sắc mặt của Asagi lập tức thay đổi, mà Nagisa thì lại càng thêm sợ hãi mà níu chặt lấy góc áo của Asagi, toàn thân bắt đầu run rẩy.
“Thất lễ! Tiểu thư Aiba! Chúng tôi có công tác muốn giao cho cô, nếu cô có thể nghe lời mà đi theo chúng tôi, vậy thì không thể tốt hơn rồi.”
Kẻ vừa lên tiếng là một thanh niên mặc quân phục màu đen vừa bước xuống từ chiếc xe quân đội, về phần những thú nhân khác, rất hiển nhiên đều là cấp dưới của tên này.
“Mấy người là ai?”
“Tại hạ tên là Gregory, là binh lính dưới quyền của thiếu tá. Nếu như tiểu thư Aiba muốn biết rõ hơn thân phận của chúng tôi, vậy chỉ cần theo chúng tôi về là được rồi. Mời! Tôi nghĩ, vì sự an toàn của vị tiểu thư sau lưng cô, cô hẳn sẽ rất cam tâm tình nguyện hiệp trợ chúng tôi chứ?”
Quân nhân trẻ tuổi gọi là Gregory cười mà liếc về phía Nagisa, điều này khiến cho sắc mặt của Nagisa càng thêm tái nhợt. Không hiểu tại sao, Nagisa xưa nay luôn có một loại cảm giác chống cự không rõ đối với ma tộc, chuyện này, Asagi biết rõ. Đồng thời, Asagi cũng biết là vào năm trước, cũng quãng thời gian này, Nagisa từng phải nhập viện vì bị cuốn vào một cuộc tập kích khủng bố do ma tộc gây ra.
“Tôi có thể đi cùng với mấy người, nhưng yêu cầu của tôi là phải để cho đứa nhỏ này rời đi.”
“Không! Không! Xem ra tiểu thư Aiba vẫn không hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của mình lắm. Hiện tại, cô không có vốn liếng để ngồi bàn điều kiện với chúng tôi.”
Họng súng màu xanh đen đồng loạt nhắm về phía hai nữ sinh, cho thấy thái độ của những thú nhân trước mặt.