“Oanh ————!!!”
Tiếng nổ kinh thiên động địa vượt quá lẽ thường vang lên trên đảo phụ số mười ba của đảo Itogami. Vốn dĩ còn đang chiến đấu sinh động với phần tử khủng bố, thì nay, đội canh gác đặc biệt của đảo Itogami đã xuất hiện thiệt hại to lớn.
“Chuyện.. Chuyện gì xảy ra!? Đây là ————”
Rầm rầm rầm!!!
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, những vụ nổ lớn xuất hiện liên tiếp đã khiến cho đội canh gác nhanh chóng tan tác. Rất nhiều nhân viên thương vong, ngay cả những chiếc xe bọc thép lớn cũng đều nổ tung không ít.
“Chà chà! Tới rồi! Tới rồi! Vũ khí của chúng thần có thể đánh ngang tay với chân tổ. Quả thật là một món đồ chơi tốt.”
Đứng trên đỉnh của một công trình kiến trúc, Valter nhìn bao quát tình hình chiến đấu bên dưới và nói với giọng hưng phấn, bất tri bất giác, nụ cười cuồng chiến đã hiện lên trên mặt Valter, chiến ý khổng lồ không thể nào ức chế nổi cũng bắt đầu trào ra từ trên người của vị ma cà rồng trẻ tuổi.
Được gọi là ma cà rồng ‘gần với chân tổ nhất’, Valter không thể nào không có cảm xúc với thứ được gọi là ‘sánh ngang với chân tổ’. Valter tuyệt đối không cho phép những thứ như thế hung hăng càn quấy trước mặt mình, vì điều đó tương đương với một lời khiêu khích trắng trợn.
“Thành thật mà đứng yên đó đi, xà nhân. Thứ này đã có người đối phó rồi, không cần ngươi phải ra tay.”
Giọng nói vang lên, và Natsuki vốn đã đi mất lại đột nhiên hiện ra ở vị trí cách Valter không xa. Khí thế đã hoàn toàn giải phóng, Natsuki bình thản và nhìn về phía Valter. Ở thời điểm này, cô không phép tên cuồng chiến trước mặt ra tay, nếu hắn dám ra tay, vậy cô cũng không ngại cho hắn biết cái gì gọi là ‘lưỡng đầu thọ địch’.
“Có người đối phó? Cô nói là Ye sao?”
“Hắn không có rảnh để lo chuyện này. Người đối phó với thứ này là người khác. Bộ máy vua sư tử đã quyết định nhúng tay, ngươi cứ đứng yên ở đây mà nhìn là được rồi.”
Nghe được là người mà mình muốn gặp nhất sẽ không tới, Valter thất vọng mà lắc đầu rồi phất mạnh tay: “Manasvin, Utpalaka!”
Ngay lập tức, hai loài kenjuu hình rắn to lớn lập tức xuất hiện sau lưng của Valter.
Tròng mắt lập tức co rút lại, ma lực trên người của Natsuki phun trào lên như núi lửa. Không nói một lời, cũng không có biểu cảm dư thừa, ma pháp trận màu đỏ sậm quen thuộc lập tức hiện lên sau lưng của Natsuki. Rất hiển nhiên, cô đã quyết định động thủ.
“À, đừng nóng ruột như vậy, tôi không có nói là mình sẽ động thủ vào lúc này.”
Phất phất tay và nói với vẻ thoải mái, Valter vung tay lên, và hai kenjuu hình rắn lớn lập tức quấn quýt lấy nhau rồi cuối cùng dung hợp lại thành một.
Đây là bí kỹ của Valter, cũng là nguyên nhân mà Valter được gọi là ma cà rồng cần với chân tổ nhất. Hai kenjuu vốn chỉ đạt cấp công tước, sau khi dung hợp với nhau xong, lập tức tỏa ra khí thế gần như hoàn toàn tiếp cận với kenjuu cấp chân tổ.
Nhìn con kenjuu trước mắt, Natsuki cảm nhận được một tia nguy hiểm.
“Lại có thể khiến kenjuu dung hợp, xem ra ngươi phiền toái hơn mức ta tưởng đấy, xà nhân.”
“Có phiền toái hơn nữa thì cũng không uy hiếp được cô đi, Kūgeki no Majo? Nếu chỉ ở mức này, muốn thắng cô là chuyện không thể nào, cho nên, tôi cũng chỉ có thể làm một chút việc, như thế này.”
Valter vừa nói xong, con cự xà được dung hợp từ hai con kenjuu lập tức há mồm và phát ra tiếng ‘Xi..Xiiii..’ lớn. Cái miệng rắn màu xanh đen mở to, và một lượng ma lực cực lớn nhanh chóng hội tụ lại trong miệng con cự xà.
‘Phụt!’ một tiếng, một nhúm hắc quang chợt lóe lên rồi biến mất. Liền sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên, và nơi tiếp nối giữa đảo phụ số 13 với đảo Itogami đã hoàn toàn bị đánh nổ thành bột phấn.
“Để phòng việc mấy món đồ chơi này chạy lung tung, làm vậy không vấn đề chứ? Tối thiểu nếu như người của Hội Sư Vương không giải quyết nổi, vậy cũng có thể trực tiếp đánh chìm hòn đảo này mà không cần lo tới thiệt hại.”
Nói với giọng tự tin nhưng đồng thời cũng chẳng mấy để ý, Valter nhìn Natsuki một cái rồi lại quay đầu nhìn về phía chiến trường. Mặc dù ngoài miệng thì nói là để phòng ngừa thiệt hại, nhưng cả Natsuki và Valter đều biết, đây chỉ là nói suông mà thôi, câu nói đầu tiên mới là trọng điểm, Valter chỉ không muốn mấy thứ này chạy mất.
Về phần tại sao Valter chắc chắn là mấy thứ này có thể chạy mất nếu không đánh sập phần kết nối? Bởi vì theo tư liệu đã thu thập được, Valter dám chắc là nếu tam thánh của Hội Sư Vương không tới đây, vậy thì không ai trong Hội Sư Vương có thể giải quyết được thứ binh khí này, tối thiểu thì đám tiểu bối làm không nổi.
Vậy nếu một trong tam thánh của Hội Sư Vương tự mình tới đây thì sao? À, mặc dù khả năng rất thấp, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, Valter chỉ có thể tự nhận xui xẻo, coi như bản thân lãng phí ma lực làm chuyện không công một lần.
Phải biết tam thánh của Hội Sư Vương là nhân vật có cùng đẳng cấp với Primogenitor, nếu một trong tam thánh thật sự tới đây, mấy thứ đồ chơi này tuyệt đối sẽ không trụ được quá 10 phút. Cách biệt giữa chân tổ và không phải chân tổ chính là lớn như vậy. Bản thân Valter mặc dù được gọi là ma cà rồng tiếp cận với chân tổ nhất, thế nhưng Valter biết rõ sự khác nhau giữa mình và chân tổ có bao xa. Đó là sự khác biệt mang tính bản chất. Vị chúa tể của Ikusaō Ryōiki, nếu muốn diệt Valter, Valter đảm bảo là mình tuyệt đối không đỡ nổi một cái tát.
Đúng! Chỉ là một cái tát, tuyệt đối sẽ không cần tới cái thứ hai. Cho dù Valter có chuẩn bị sẵn sàng thì cũng vậy.
Cũng chính vì nhận rõ sự cách biệt này, mà Valter mới hiếu chiến như vậy. Sự cách biệt này gần như là động lực vĩnh cửu không ngừng thúc giục Valter phải luôn tiến về phía trước, bởi vì anh biết, mình vẫn còn có thể tiến xa hơn nữa. Còn về phần lũ ngu xuẩn cứ hay nhảy nhót một đả đảo Chiến Vương, Valter chưa bao giờ xem chúng là thứ gì khác ngoại trừ một lũ hề.
Đó chính là nguyên nhân tại sao Valter lười truy sát đám người này mà chỉ thuê Kūgeki no Majo làm việc đó. Nếu như không phải lúc trước Hắc Tử Hoàng ngu xuẩn mà chủ động nhảy ra trước mắt Valter, Valter cũng chẳng buồn quan tâm tới tên hề thủ lĩnh này.
Về phần mấy món đồ chơi ở dưới kia, nói cái gì mà ‘sánh ngang với chân tổ’, đừng đùa. Dựa theo hiểu biết của bản thân về ông lão kia, thứ này nếu muốn làm bị thương được ông lão kia thì tối thiểu phải mạnh lên thêm ít nhất là mười ngàn lần nữa. Chiến Vương nếu muốn phá hủy chúng, thậm chí còn chẳng cần triệu hoán kenjuu. Hai bên cách biệt không phải chỉ là một cái thứ nguyên.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Valter, một người dám xem thường cả các trưởng lão và các quý tộc, khi ở trước mặt của đệ nhất chân tổ lại tất cung tất kính như vậy, thậm chí ngay cả một chút ngỗ nghịch cũng không có.
Với cường giả mạnh hơn xa bản thân, sự cung kính và tôn trọng là phải có, kẻ không hiểu được điều này trừ ngu xuẩn ra cũng chỉ có kẻ chết mà thôi.
Đương nhiên, nói vậy không phải có ý ám chỉ là Valter yếu. Mạnh yếu là một khái niệm tương đối. So với đệ nhất chân tổ, Valter thật sự rất yếu, thế nhưng nếu so với các trưởng lão hoặc các đại công cùng cấp, Valter nếu nhận là yếu thì không còn ai dám nhận là mình mạnh. Dù sao danh hiệu ‘ma cà rồng tiếp cận chân tổ nhất’ không phải là nói đùa, cũng không phải là Valter tự xưng, mà là do người khác tự động trao cho Valter dựa theo võ lực mà Valter đã thể hiện.
Cho tới hiện tại thì phỏng chừng là danh hiệu này cũng đã không đủ để hình dung chiến lực hiện tại của Valter.
Chiến lực vượt quá xa đồng cấp, đối với Valter có đôi khi cũng là một sự buồn phiền, vì không thể tìm ra được bao nhiêu thứ khiến cho mình hứng thú. Hiện tại, Valter chỉ có hứng với những thứ có sức mạnh to lớn được chứng thực rõ ràng, bất kể là nhân loại, ma tộc, hoặc binh khí.
Vì để có thể không ngừng tiến bộ và mạnh lên, vì có thể hưởng thụ niềm vui chiến đấu, Duke of Ardeal hiếu chiến, xưa nay sẽ không nhân nhượng hay dành sự thương cảm cho kẻ yếu. Hiện tại, sở dĩ Valter không ra tay, cũng không phải là vì kiêng dè Natsuki, mà chỉ là vì anh nể mặt kẻ đang làm chỗ dựa cho Natsuki mà thôi.
Người có thể khiến cho vị lão vương kia cũng phải trịnh trọng mà khuyến cáo mình, Valter không thể không tôn trọng, không thể không nể mặt. Thiếu niên đó, tuyệt đối là mục tiếp lý tưởng nhất của Valter.
Thiếu niên thần bí tên là Ye Jian đó, không phải ma cà rồng, không phải pháp sư chiến đấu, không phải hậu duệ của á thần, nhưng mỗi lần ra tay, đều có thể khiến cho Valter cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Thiếu niên đó, trong mắt Valter, chính là nửa kia vận mệnh của anh, còn hơn cả đệ tứ chân tổ.
“Tùy ngươi. Dù sao Ikusaō Ryōiki của các ngươi nhiều tiền, việc này ta chẳng muốn quan tâm, chỉ cần học sinh của ta không có việc gì.”
Lời cuối cùng chính là lời cảnh cáo của Natsuki, cũng là nguyên tắc, là cấm kỵ không thể bị xúc phạm của nữ phù thủy.
Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy kenjuu của Valter dung hợp với nhau, dù đã đứng gần sát mà cảm nhận được sức mạnh của kenjuu sau khi dung hợp, dù rằng không thể biết được Valter có thể dung hợp được nhiều kenjuu hơn nữa không, thế nhưng, với Natsuki, tất cả đều không trọng yếu. Nếu khi cần ra tay, cô vẫn sẽ không ngần ngại mà ra tay, không chút chần chừ.
Là ma tộc sát thủ khiến vô số ma tộc phải sợ hãi, Natsuki có niềm tin riêng và lòng kiêu hãnh riêng của bản thân. Chỉ là một công tước vùng Ardeal, còn không đủ để Natsuki phải lùi bước.
“Bất quá cũng thật đáng tiếc, chẳng lẽ Ye hoàn toàn không có hứng thú gì với thứ binh khí này sao?”
“Không cần phải thăm dò ta, xà nhân. Nhưng cứ yên tâm đi, chỉ riêng việc ngươi để Aiba với Akatsuki Nagisa bị bắt đi như vậy, chẳng sớm thì muộn, xong việc này hắn cũng sẽ tới tìm ngươi.”
Nói xong những lời này, trên mặt của Natsuki cũng bí mật nổi lên một nụ cười trêu tức, đầy vẻ sung sướng khi người khác gặp nạn.
Ở chung lâu như vậy, Natsuki đã quá rõ ràng cái tên đần kia bao che cho nữ nhân của mình mới mức nào. Cái tên Valter ngu xuẩn này về sau tuyệt đối sẽ phải hối hận vì đã dám ngăn cản cô bảo vệ Aiba với Akatsuki Nagisa. Chờ tới lúc cái tên đó biết chuyện này, chỉ cần Aiba với Akatsuki Nagisa khóc lóc kể lể với tên đần đó một chút, kết cục của Valter… Natsuki đã có thể hình dung được.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá! Gần đây không gặp được Ye, tôi thật sự rất nhớ cậu ta!”
Hiểu ý của Natsuki, nhưng Valter hoàn toàn không kiêng dè. Là một kẻ tự phụ, thái độ của Valter đối với chuyện đó cũng chỉ có hưng phấn.
“Ngươi chẳng mấy chốc sẽ thấy.” Nói xong, Natsuki lại đưa mắt nhìn về phía chiến trường.
Những con robot cơ giới, binh khí của chúng thần, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ chẳng mạnh mẽ gì; tối thiểu thì tới hiện tại, thiếu nữ Chiến Vũ Sư của Hội Sư Vương đã đánh bay nó ít nhất là hơn mười lần. Thế nhưng với kiến thức của Natsuki, cô hoàn toàn có thể nhìn ra được là sau mỗi một lần bị đánh bay, thứ ‘binh khí của thần linh’ kia lại trở nên mạnh hơn một phần. Cho tới hiện tại, thiếu nữ của Shishio Kikan đã bắt đầu có dấu hiệu rơi vào thế hạ phong.