Trên trời, đám mây hình xoắn ốc bao phủ toàn bộ đảo nhân tạo và có xu hướng càng lúc càng lớn. Giữa trung tâm của vòng xoáy, cột sáng màu huyết kim xen lẫn vẫn cứ đang không ngừng phụt lên và quấy động tầng mây. Nếu nheo mắt nhìn kỹ, có thể thấy được là ở trung tâm của cột sáng màu huyết kim, có một chiếc quang kén màu máu đang không ngừng co bóp, trông yêu dị vô cùng.
“Cái mùi khiến ta chán ghét, nhưng lại làm cho ta không nỡ lòng bỏ đi a.”
Đứng ở cạnh biên giới của cơn bão năng lượng, công tước vùng Ardeal, Dimitri • Valter hưng phấn mà ngưỡng đầu nhìn về phía chiếc kén màu máu nằm ở trung tâm của cơn bão năng lượng. Là ma cà rồng tiếp cận chân tổ nhất, trực giác chiến đấu của Valter đang nói với Valter: trong chiếc kén yêu dị kia, tồn tại một sự sống có thể đe dọa tới tính mạng của anh, đó là tồn tại có tính chất sức mạnh vừa tương đồng với giáo hội nhưng lại khác biệt hoàn toàn.
Dục vọng chiến đấu đang sôi sục trong người đã không thể nào áp chế được nữa, cảm giác sinh mạng bị uy hiếp khiến cho toàn thân của Valter đều kích động không thôi, nên anh gầm lớn: “Shakara!!!!”
Yêu xà màu lam dữ tợn há mồm gầm thét và bắn về phía quang kén màu máu nằm ở trung tâm của cơn bão năng lượng. Cú xung kích tựa như thủy pháo cao áp của yêu xà dễ dàng xé rách cơn bão năng lượng, yêu xà tên Shakara dùng tốc độ nhanh như chớp mà lao về phía quang kén và đem nó quấn chặt.
Sau đó, chỉ thấy thân rắn dài mấy chục thước của yêu xà Shakara đột nhiên phát ra ánh sáng màu nước sáng ngời.
Oanh ————!!!!!
Vụ nổ kinh thiên động địa khiến cho cơn bão năng lượng trở nên càng thêm cuồng bạo và hỗn loạn. Đòn công kích vừa rồi tuyệt đối đủ để hoàn toàn thổi bay cả một con phố, hoặc đủ để nhấn chìm cả một tòa trang viên trên đảo Itogami vào trong lòng biển.
Đôi mắt ma cà rồng màu đỏ quạch của Valter vẫn cứ nhìn chằm chằm vào trung tâm của vụ nổ. Anh tuyệt đối sẽ không cho rằng sinh vật có thể đe dọa tới tính mạng anh kia sẽ bị thương chỉ với đòn tấn công này, nhưng tối thiểu thì sau hành động này của Valter, cột sáng thông thiên màu huyết kim vẫn luôn che quanh quang kén cũng đã triệt để vỡ vụn và tan biến.
“Hiện tại, để cho ta nhìn xem, rốt cục bộ mặt thật của ngươi là gì.”
Trong tiếng lầm bầm của Valter, màn sương vốn che đậy tầm mắt cũng dần dần tan đi.
Nơi mà huyết kén vốn tồn tại trước đó, giờ đã không còn thứ gì.
Nhưng, dù vậy, ánh mắt nóng rực của Valter vẫn không thay đổi. Ngẩng đầu nhìn về phía tầng mây, trực giác nhạy cảm của Valter đang báo cho anh biết: ở đó, có thứ gì.
Đúng như cảm nhận của Valter, tầng mây chậm rãi bị tách ra, và thứ mà Valter chờ đợi đã lâu rốt cục cũng cho thấy bộ mặt thật của mình.
“————!?”
Ngay khi nhìn rõ được bộ mặt thật của thứ mà mình đang mong chờ, cho dù lấy kiến thức và giáo dưỡng của Valter, anh cũng không nhịn được mà cảm thấy rung động.
Mái tóc màu đỏ ngòm tựa như thác nước kéo dài từ sau gáy tới tận thắt lưng, gương mặt yêu mị tựa như không thuộc về nhân gian với biểu cảm lạnh giá và đôi mắt màu vàng óng không chút tình cảm nào, tất cả những thứ này, khiến Valter không khỏi liên tưởng tới một thứ gọi là ‘Homunculus’.
Thân thể thon thả phập phồng yêu nhiêu quyến rũ tới ma mị được bao bọc chặt chẽ trong lớp mây máu màu đen áp sát người, những đường vân màu máu yêu dị trải đầy cơ thể tựa như huyết quản, chú pháp và phù văn huyền ảo màu máu không ngừng lưu động trong đó tựa như huyết dịch khiến tồn tại trước mặt tăng thêm một phần ma quái.
Nhưng đương nhiên, tất cả những thứ đó vẫn không phải là thứ khiến Valter để ý nhất. Trong mắt Valter hiện giờ, thứ khiến anh để ý nhất chính là đôi cánh màu hoàng kim sau lưng của đối phương.
Quang dực to lớn, lại không hề có chút cảm giác thực chất nào, nhìn như bất động, nhưng tại đánh tan tất cả mây bão xung quanh.
Trên quang dực trải rộng các đường vân màu máu, số lượng và mật độ nhiều hơn xa so với trên cơ thể. Dưới ánh sáng màu vàng kim của quang dực, những đường vân màu máu này tỏa ra vẻ đẹp hoa lệ nhưng ma quái.
“Thiên sứ?”
Mặc dù tồn tại trước mắt có quá nhiều điểm khác nhau so với định nghĩa ‘thiên sứ’ trong đầu Valter, thế nhưng hiện tại anh không nghĩ ra được cách hình dung nào thích hợp hơn là cách hình dung này cho tồn tại trước mặt. Tương tự như thiên sứ của giáo hội Tây Âu, lại có một chút giống với dực tộc của ma tộc, ngoài ra còn chút gì đó phù hợp với định nghĩa về kenjuu và homunculus.
Kết hợp tất cả những thứ này lại, Valter đột nhiên rút là được một kết quả mà cả chính anh cũng cảm thấy vớ vẩn, đó là…
“Thiên sứ nhân tạo?”
Mặc dù kết luận này đúng thật là có chút vớ vẩn, bởi nếu so với tồn tại trước mặt thì những thứ được gọi là ‘thiên sứ nhân tạo’ mà anh biết trước đó quả thật chỉ là một đống phế thải; nhưng nếu dựa theo một ít tình báo mà anh đã thu thập được, kết hợp với tình huống hiện tại, Valter lại không thể không tin vào kết luận rằng: sinh vật trước mắt là thiên sứ được con người tạo ra.
“Thật không ngờ! Nhân loại vậy mà lại có thể sáng tạo ra được tồn tại mạnh mẽ như thế này, chẳng trách ông lão nhà tôi vẫn luôn nhiều lần cảnh cáo tôi, bảo tôi không nên xem thường giống loài trông có vẻ nhỏ bé yếu ớt như loài người. Sức sáng tạo của con người quả thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Cũng không trách được tại sao từ thượng cổ tới nay, có nhiều chủng tộc mạnh mẽ hơn xa loài người như vậy, nhưng tới bây giờ thì dù bao nhiêu chủng tộc có suy vong, nhân loại vẫn có thể cắm dùi và chiếm cứ lấy một phần quyền chủ đạo của đại địa. Tôi nói đúng không, tiểu thư Paper Noise?”
Ánh mắt chuyển hướng về phía một góc tối gần đó, nụ cười trên mặt của Valter trở nên càng thêm hưng phấn.
“Quả nhiên không thể gạt được các hạ, công tước Ardeal.”
Một giọng nói trẻ trung ngoài ý muốn vang lên, đáp lại lời của Valter, và từ trong bóng tối, một thiếu nữ mặc đồng phục cấp ba dần bước ra. Mái tóc dài đen nhánh được buộc về hai bên một cách đoan trang, đôi mắt kính giản dị mang trên mắt khiến cho thiếu nữ vừa xuất hiện trông như một cô bé nhà bên, lại như một tiểu thư khuê các điềm đạm nho nhã với đầy vẻ trí thức.
Thiếu nữ xuất hiện một cách bình đạm và chẳng có gì lạ, nhưng chính sự bình đạm và chẳng có gì lạ này, lại khiến cho công tước vùng Ardeal, kẻ được mệnh danh là gần với chân tổ nhất cũng phải lộ ra vẻ cảnh giác.
“Sao? Lần này, chẳng lẽ Bộ máy vua sư tử của các người cũng chuẩn bị nhúng tay sao?”
Đối với lời chất vấn của Valter, thiếu nữ chỉ không nặng không nhẹ mà lắc đầu: “Nếu như công tước Ardeal có hứng thú, chúng tôi có thể bỏ qua. Nhưng điều kiện tiên quyết là…”
“Không thể xúc phạm tới hòn đảo này, đó là điều cô muốn nói? Cô cho rằng ta sẽ quan tâm sao?” Dường như cố ý khiêu khích thiếu nữ, Valter nói với vẻ thách thức và phách lối.
Chỉ là, khiến Valter phải thất vọng, thiếu nữ hoàn toàn không chút động dung trước vẻ thách thức của Valter.
“Tôi nghĩ với mệnh lệnh của vị vua kia, các hạ sẽ không ngỗ nghịch.”
“Là ngươi thông báo cho ông lão ấy biết?”
Lần này, nụ cười khiêu khích của Valter trở nên âm trầm. Valter mặc dù không sợ trời không sợ đất, nhưng đối với ông lão trong nhà kia, Valter xưa nay vẫn luôn duy trì 120% kính sợ, không chút nào dám ngỗ nghịch, đây là sự kính sợ đã ăn sâu vào trong bản tính.
“Nếu như muốn động thủ, tôi xin khuyên công tước Ardeal hãy làm nhanh đi.”
Nói xong, thiếu nữ nhẹ nhàng quay người lại mà dần biến mất vào trong bóng tối.
“Uy hiếp sao? Xem ra người đứng đầu tam thánh của Shishio Kikan quả thật giống như trong lời đồn, chẳng có chút thú vị nào.”
Trải qua cuộc đối thoại này, hứng thú của Valter với tam thánh thoáng cái chợt nhạt đi rất nhiều. Lại nhìn về phía bóng người đang lơ lửng trên không, vuốt vuốt mái tóc đang bị thổi phấp phới, Valter lại nở nụ cười ưu nhã thường thấy của mình.
“Đã không thể chơi tận hứng, vậy hãy để cho ta đốt thêm một cây đuốc đi. Manasvin, Utpalaka!”
Hai con cự xà khổng lồ có vẻ ngoài dữ tợn lập tức hiện ra trên đầu của Valter, sau đó, dưới mệnh lệnh của Valter, hai con cự xà nhanh chóng dung hợp lại. Một con cự mãng dài hơn trăm mét hình thành, thân hình của nó cuộn lại xung quanh Valter và có phần hơi rúc lại, trông như một chiếc lò xo đang bị nén chặt.
“Đi đi! Đem chiến hỏa đốt lên!” Valter hưng phấn ra lệnh.
Cự mãng dài hơn trăm mét há miệng phát ra tiếng gầm thét, sau đó, thân hình như một chiếc lo xo đang bị nén lại của nó duỗi mạnh và lao thẳng về phía thiên sứ màu máu đang lơ lửng trên trời.
Dường như cảm nhận được uy hiếp, thiên sứ vốn đang nhẹ nhàng trôi nổi bỗng nhiên chậm rãi quay người lại. Đôi mắt màu vàng óng vẫn lạnh băng vô cảm của nó cúi xuống và nhìn chằm chằm vào con kenjuu dung hợp của Valter.
Kế đó, thiên sứ màu máu chợt nhẹ nhàng nâng bàn tay lên; và rồi trong lòng bàn tay của nó, một quả cầu bắn ra màu huyết quang yêu dị bắt đầu thành hình.
Oanh ————!!!!
Quả cầu bắn ra, thiên không tách ra ánh khói lửa huyễn lệ. Chiến hỏa cứ như vậy mà bị đốt lên.
Cùng lúc đó, ở bên kia, chư thần binh khí rốt cục cũng bắt đầu gặp phải trở ngại và bị kềm chế. Kūgeki no Majo, rốt cục cũng cho thấy chiến lực danh xứng với thực của mình.