Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 285 : ‘xui xẻo’

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên con phố cổ đông người qua lại, ba thiếu nữ có vẻ ngoài tuyệt mỹ đang đi cùng nhau. Nơi mà ba thiếu nữ đi qua, tất cả những người trên đường hầu như đều bị sự xuất hiện của ba cô gái làm cho hớp hồn.

Ba thiếu nữ, nếu nhìn từ chính diện thì ở ngoài cùng bên trái là một thiếu nữ có mái tóc màu trắng bạc. Khí chất cao quý, cử chỉ ưu nhã, quần áo hoa lệ, tướng mạo đoan trang, cùng với đôi mắt trong suốt như băng tinh thỉnh thoảng lại lóe lên nét linh động; thiếu nữ có dung mạo tuyệt mỹ tựa như tinh linh trong cổ tích này chính là Hoàng nữ tới từ vương quốc Bắc Âu Aldegyr, La Folia Rihavein.

Ngược với La Folia, đi ở ngoài cùng bên phải là một thiếu nữ khác, cũng có mái tóc dài màu bạc tương tự. Mái tóc bạc tựa như ánh trăng, dung nhan hoàn mỹ không tỳ vết không mang theo chút bụi trần nào, vẻ mặt vô cảm nhưng lại không có vẻ lạnh lùng, đôi mắt màu bạc đầy yêu dị lại sáng lên nét trong sáng khó tả; trên người dù chỉ mặt một bộ váy dài đơn giản, thế nhưng sự giản dị lại không thể che lấp được khí chất tựa như một sen tuyết mọc giữa băng nguyên của thiếu nữ. Thiếu nữ chính là công chúa của thế giới Hắc Ám Bắc Âu, Julia • Phillips.

Cuối cùng, đi ở giữa hai vị công chúa và hoàng nữ là một thiếu nữ tóc đỏ với dung tư cao quý. Mái tóc dài đỏ rực tựa như đang thiêu đốt, dung nhan yêu diễm tựa như lửa, mỗi một cái nhăn mày cười mỉm cũng đều như đang tỏa ra sự quyến rũ ma mị, đã vậy bộ áo bào đỏ rực mặc trên người còn quấn sát lấy tấm thân uốn lượn phập phồng ma tính. Thiếu nữ, yêu mị đến mức khiến cho mọi khác phái đều phải mê đắm, lại cao quý tựa như nữ vương bễ nghễ thiên hạ khiến không ai dám mạo phạm mà ngắm nhìn.

“… Félicie-neechan, hắn thật sự… háo sắc như vậy sao?”

Ôm lấy cánh tay ngọc của thiếu nữ tóc đỏ, La Folia chớp chớp đôi mắt long lanh chứa đầy vẻ hiếu kỳ của mình, lặng lẽ thu thập lấy các tin tức nhỏ của người mà mình quyến luyến.

“Háo sắc?” Nghe được câu hỏi của đứa em gái vừa mới quen, Félicie ( nữ hoàng Phillips ) chợt nở một nụ cười thầm xấu xa mà khẽ lắc đầu ‘bất đắc dĩ’: “Đúng nha! Chị với Julia đã bị tên đó gieo vạ rồi. Cho nên La Folia nhớ phải cẩn thận, chớ bị cái miệng dẻo quẹo của cái tên đó lừa, nếu không cũng sẽ bị hắn ăn xong lau sạch giống như chị.”

Nhưng mà, điều khiến cho Félicie bất ngờ là, phản ứng của đứa em gái mới quen lại không giống như trong tưởng tượng. Félicie hoàn toàn không thể ngờ được là đứa em gái mới quen này của mình có tư duy khác với người thường tới mức nào. Chỉ thoáng một cái liền bắt được thông tin cốt yếu mà mình quan tâm nhất, La Folia trực tiếp hỏi luôn: “Ôi chao~? Félicie-neechan với Julia đều bị hắn ăn xong rồi?”

Nếu đổi lại là người thường, khi bị hỏi tới vấn đề đời tư trong phòng như vậy, phỏng chừng là đã phải cảm thấy âm thầm tức tối, nhưng Félicie lại khác. Vốn không phải là ‘thường nhân’, nên khi bị La Folia hỏi như vậy, Félicie chẳng những không cảm thấy bất mãn mà ngược lại còn sung sướng cười rộ lên.

“Đúng vậy nha! Em không biết cái tên quỷ háo sắc đó xấu xa tới mức nào, chiếm lấy nee-chan xong còn chưa thấy đủ, còn đem Julia đáng yêu của nee-chan cũng chiếm luôn. Em nói thử xem, đàn ông bình thường nếu như chiếm được nee-chan với Julia, ai mà không nâng niu che chở giống như bảo bối? Chỉ có một mình hắn, không những không che chở, còn nhẫn tâm sai bảo nee-chan với Julia phải đi xa để làm việc cho hắn như hiện giờ. Haizz… đàn ông đúng là, không có kẻ nào tốt.”

“Nhưng mà em nghe nói phương đông có một câu nói rất nổi tiếng, đó là ‘nam nhân không xấu, nữ nhân không thương’ nha. Félicie-neechan luôn nói hắn xấu xa như vậy, vậy có phải hay không cũng có nghĩa là, nee-chan với Julia đều rất thương hắn?”

Nhìn vẻ mặt của La Folia, Félicie thật sự hơi bất ngờ. Félicie không nghĩ tới, đứa em gái vừa mới quen có thân phận công chúa lại đoan trang cao quý này, khi nói chuyện lại trở nên dí dỏm tinh nghịch như vậy.

Hơi sững sờ một chút, sau đó, Félicie lập tức giả bộ cười bi thương mà ‘giải thích’ cho La Folia: “Nhưng mà tụi chị là bị uy hiếp nên mới thần phục hắn nha. Đâu phải là vì hắn xấu mà thích hắn! Cái tên xấu xa đó, đầu tiên là dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt sự đơn thuần của Julia, rồi sau đó dùng Julia để uy hiếp nee-chan. Bất đắc dĩ, chị mới phải tự hạ thân mình, không cam lòng mà trao thân cho hắn.”

“Ah?” Dường như là bị những lời này của Félicie làm cho giật mình, La Folia trừng to đôi mắt, lộ ra vẻ khó tin.

“Còn không chỉ như vậy! Vì có thể đồng thời có được hai chị em tụi chị, cái tên xấu xa đó còn hạ nguyền rủa lên người tụi chị. Nếu như dám không nghe lời của hắn, hắn sẽ để cho nguyền rủa khởi động, để cho nee-chan với Julia đều phải đau tới không muốn sống.”

Khi nói xong những lời này, trong đầu của Félicie không kềm được mà hiện lên cảnh tượng khó xử khi bị cái tên xấu xa kia ‘tra tấn’. Gương mặt tuyệt mỹ lặng lẽ mà nổi lên một vệt hồng hà đầy mê người, nhưng chỉ trong chớp mắt liền bị nàng giấu đi, trong lòng Félicie không khỏi mắng thầm: ‘Thằng nhóc trứng thúi xấu xa, mỗi lần đều đem người ta dày vò thành như vậy.’

Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời kêu khổ ‘chân thành’ của Félicie, La Folia hơi giương cái miệng nhỏ và lâm vào trầm tư.

Nhìn biểu hiện của La Folia, Félicie âm thầm cười trộm. Hiển nhiên, trong nhận thức của Félicie, biểu hiện của La Folia lúc này đã cho thấy là thiếu nữ đã xem những câu nói vừa rồi của mình là thật. Félicie gần như đã tiên đoán được là chờ tới lúc La Folia gặp lại cái tên xấu xa kia, La Folia sẽ gây ra những chuyện thú vị như thế nào.

Về phần Julia, từ đầu tới giờ, thiếu nữ vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc, không nói một lời nào. Thấy em gái của mình như vậy, Félicie chẳng cần đoán cũng biết, con bé khẳng định là lại đang nhớ tới cái tên bại hoại nào đó rồi. Đúng vậy a, nhắc mới nhớ, mình với Julia rời ‘nhà’ cũng đã lâu rồi… Không xê xích lắm cũng tới lúc phải về.

Chỉ là, ngay thời điểm Félicie hạ quyết định này, bên tai của cô chợt vang lên tiếng kinh nghi của La Folia.

“Kanase? Tại sao hắn ta lại ở đây?”

Nhìn về phía mà La Folia đang nhìn, hiện lên trong mắt của Félicie là bóng của hai người đàn ông xa lạ.

“Hai người đó là ai? La Folia quen sao?”

Nếu đổi lại là trước kia, Félicie tuyệt đối sẽ chẳng thèm nhìn, thậm chí chẳng thèm để ý tới loại đàn ông thúi tha thấp kém này. Nhưng đã chết một lần, Félicie đã không còn duy trì tâm thái ngạo mạn trước kia nữa. Vẫn tự tin, vẫn kiêu ngạo, nhưng đã trở nên nội liễm hơn nhiều rồi; tối thiểu thì hiện tại, tâm thái xem thường và chẳng bận tâm đã không còn xuất hiện trên người của Félicie nữa.

“Uh, người kia em biết! Hắn ta gọi là Kanase Kensei, trước kia từng là kỹ sư ma đạo cung đình của vương quốc tụi em, cũng đã là quá khứ rồi. Gần đây bởi vì trong vương quốc xuất hiện một ít lời đồn cần phải tìm được hắn mới có thể xác nhận, nên vương quốc Aldegyr đã treo giải thưởng để tìm ông ta. Chỉ là không ngờ lại đụng phải hắn ta ở nơi như thế này.”

La Folia cũng không giấu giếm mà trực tiếp nói với Félicie. Sau khi nghe La Folia nói xong, Félicie mới gật gật đầu: “Nếu đã vậy thì nhân tiện bắt hắn lại đi. Julia!”

Nghe được nee-chan của mình gọi, Julia nhẹ nhàng ‘uh’ một tiếng xem như trả lời, sau đó liền khẽ nhấc chân lên và biến thành một luồng sáng bạc, lướt về phía hai người đàn ông.

Về phần Félicie, sau khi gọi Julia xong thì không có phản ứng gì mà chỉ đứng yên tại chỗ, bản thân nàng vẫn còn cần phải ở lại đây để bảo hộ La Folia.

Đang bước nhanh mà đi, hai người đàn ông dường như nhận ra được động tĩnh sau lưng. Một người đàn ông trong đó, không, nói là đàn ông thì không đúng, phải gọi là thanh niên. Người thanh niên đang đỡ người trung niên bước đi, khi nhận ra được động tĩnh sau lưng, liền ngoái đầu lại nhìn, và khi trông thấy thiếu nữ với mái tóc bạc đang phóng tới, trên mặt hắn lộ ra vẻ giật mình mà thốt lên.

“Băng công chúa?”

Khi nghe được câu thốt lên đầy vẻ giật mình này của người thanh niên, không chỉ là Julia, mà cả Félicie ở xa đằng sau cũng lộ ra vẻ quái lạ.

Băng công chúa, đây là tôn xưng của các thần dân Hắc Ám Bảo đối với Julia.

Từ điểm này để phán đoán, thì người thanh niên trước mắt tuyệt đối có quan hệ với Hắc Ám Bảo. Quan hệ như thế nào thì không biết, nhưng tuyệt đối là có, mà nếu như vậy, thì Julia với Félicie càng không thể để cho hai người này trốn thoát.

“Julia, bắt cả hai lại. Không được để xổng!”

Câu nói còn chưa dứt thì Julia cũng đã tăng tốc. Tới khi Félicie nói xong thì Julia cũng đã tới trước mặt của cả hai nam nhân.

Thanh niên trẻ tuổi nhìn thấy Julia đã đuổi tới trước mắt, giống như là bị dọa cho sợ giật mình, hắn một hơi đem người đồng bạn đang bị thương ném về phía Julia, còn bản thân thì vội vã quay đầu bỏ chạy vào trong con hẻm nhỏ âm u gần đó.

Đối với tình huống này, Julia chỉ thuận tay túm lấy người đàn ông bị ném tới, gõ ngất, sau đó ném hắn về phía Félicie rồi nhanh chóng đuổi theo vào trong con hẻm nhỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio