Gió tuyết rít gào, cơn bão tuyết màu đỏ sậm lấy huyết thiên sứ làm trung tâm không ngừng thổi quét về bốn phía. Đôi cánh trắng giăng đầy huyết văn mỗi lần vỗ lên cũng đều khiến cho uy lực của gió bão tăng lên. Phàm những nơi bị cơn bão tuyết màu máu quét qua, tất cả mọi vật đều lập tức đóng băng rồi bị đao gió cắt nát.
Bay lượn trong cơn gió lốc, Huyết Thiên Sứ tựa như một vị hải thần bị hành vi ngu xuẩn của phàm nhân làm cho phẫn nộ. Sức mạnh trong trời đất không ngừng khuấy động và gào thét tựa như đang biểu thị thay cho cơn thịnh nộ của thần linh.
Không gian như biến thành hàn băng luyện ngục. Lúc này, nếu không có người ngăn cản hoặc dập tắt cơn phẫn nộ này, vậy thì phỏng chừng chẳng được bao lâu, hòn đảo nhân tạo bên dưới sẽ phải trở thành tế phẩm đầu tiên bị hủy diệt dưới sự phẫn nộ của hải thần.
“[ Thần Thánh Thủ Hộ ]!”
Thánh âm êm dịu tựa như tiếng nỉ non đang thỏ thẻ bên tai vang lên trong tiếng gào thét dữ tợn của gió bão. Ngay lập tức, một chiếc lồng ánh sáng đã được dựng lên, bao trùm lấy toàn bộ hòn đảo nhân tạo bên dưới.
Nhắm mắt mà không ngừng ngâm xướng, thiên sứ nhỏ thánh khiết không ngừng vỗ lấy đôi cánh màu trắng ngần. Đôi cánh tựa như ánh trăng bạc, lại như ánh nắng đầu xuân, tản ra quang huy tường hòa, ấm áp mà thần thánh.
Giờ khắc này, Kanon đã không còn quan tâm đến những chuyện lặt vặt xảy ra xung quanh nữa, cô bé đang tập trung cao độ nhìn về phía Huyết Thiên Sứ đang bay ở đằng xa. Lúc nãy, khi Kanon dự cảm được Huyết Thiên Sứ muốn thi triển một thần thuật có phạm vi cực lớn, cô bé đã có chuẩn bị trước, nên khi Huyết Thiên Sứ tấn công, cô bé mới kịp thời phóng ra chú thuật phòng ngự cấp cao [ Thần Thánh Thủ Hộ ].
Cùng là chú thuật siêu việt giới hạn của nhân loại, nhưng so với Băng Tuyết Phong Bạo do Huyết Thiên Sứ thả ra, chú thuật phòng ngự của Kanon lại có công dụng hoàn toàn khác, nó chỉ có một công dụng duy nhất là phòng ngự.
Cơn bão tuyết kinh khủng dưới sự ngăn cản của lồng ánh sáng, đã không thể nào tiếp tục tiến lên được nữa. Những nhân loại và kiến trúc được bảo hộ trong lồng ánh sáng, hoàn toàn không cần phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào tới từ cơn bão tuyết chết chóc. Từ biểu hiện trước mắt, rất hiển nhiên là chú thuật phòng ngự Kanon thi triển có uy lực nhỉnh hơn chú thuật tấn công của huyết thiên sứ một chút.
Lúc này, sức mạnh của đôi bên vẫn ở trong tình trạng tám lạng nửa cân. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, thì cuộc chiến này sẽ tiếp tục kéo dài như thế này, cho tới khi một bên phát huy được sức mạnh của bản thân tốt hơn nữa.
Nói như vậy là bởi, hiện tại thì cả Kanon lẫn huyết thiên sứ, đều vẫn chưa hoàn toàn phát huy được sức mạnh của mình. Phải biết rằng cả hai đều là thiên sứ sở hữu sức mạnh tương đương với thiên sứ bốn cánh, mặc dù nhìn số cánh của cả hai có vẻ như không phù hợp với đẳng cấp này, thế nhưng sự thật là cả hai đều có sức mạnh của thiên sứ bốn cánh. Mà bốn cánh là đẳng cấp gì? Nếu xét theo tiêu chuẩn của thế giới này thì nó đã là tương đương với đẳng cấp của chân tổ.
Chân tổ, đây là sức mạnh vĩ đại bực nào? Mà Kanon với Huyết Thiên Sứ, một bên thì trước đó vẫn chỉ là một cô bé thông thường không chút kinh nghiệm tu luyện hay kinh nghiệm chiến đấu, còn một bên thì hiện tại đang trong tình trạng hoàn toàn mất lý trí, chỉ có thể hoạt động theo bản năng, thử hỏi như vậy thì làm sao có thể phát huy ra được uy lực thật sự của sức mạnh cấp chân tổ?
Bất quá, tuy rằng cả hai vẫn không thể nào phát huy hết được sức mạnh cấp chân tổ của mình, thế nhưng dù vậy thì mỗi một đòn cả hai phát ra cũng đều có thể khiến cho đảo Itogami gặp phải sự đả kích mang tính hủy diệt. Tối thiểu thì với sức mạnh cấp chân tổ, muốn hủy diệt hòn đảo vệ tinh như ở bên dưới thì chỉ cần một chiêu cũng đã là quá đủ.
Nhưng điều may mắn là suốt vài chục phút giao chiến từ đầu tới giờ, hòn đảo vệ tinh bên dưới vẫn chưa bị phá hủy, thậm chí có thể nói là chưa gặp phải bất cứ vết thương chí mạng nào, và tất cả đều là nhờ công của Kanon. Cô bé quá thiện lương để có thể nhìn thấy một hòn đảo với hằng ngàn cư dân bị hủy diệt ngay trước mắt mà không làm gì hết. Nếu không nhờ có Kanon, vậy phỏng chừng… không, không phải ‘phỏng chừng’, là ‘chắc chắn’; nếu không có Kanon, hòn đảo vệ tinh bên dưới chắc chắn sẽ bị xóa khỏi bản đồ địa chính của đảo Itogami bởi sự công kích của huyết thiên sứ.
Giằng co suốt vài chục phút, vừa bảo vệ cho hòn đảo vệ tinh bên dưới, vừa canh chừng và làm quen với việc chiến đấu, Kanon cũng đã dần bắt được tiết tấu của huyết thiên sứ. Hiện tại, cho dù không mượn thiên phú của bản thân, Kanon cũng có thể nắm chắc được, là mình có thể né tránh được tuyệt đại đa số những đòn tấn công của đối thủ.
Đã thích ứng được với việc né tránh, nên hiện giờ, trong lòng Kanon đang âm thầm suy tính phải làm sao để có thể hạ được đối phương. Cô bé quyết định chuyển thế phòng ngự sang tấn công. Nếu như có thể hạ gục được huyết thiên sứ, vậy thì hòn đảo vệ tinh bên dưới và những cư dân ở đó đều sẽ được an toàn. Mượn năng lực tiên tri của mình, Kanon cảm thấy mình hoàn toàn có thể làm được.
Chỉ là, nói thì nói như vậy, nhưng cụ thể phải làm sao mới có thể hạ được huyết thiên sứ, đây thật sự là một bài toán khó đối với Kanon. Dù sao Kanon cũng chỉ là lính mới tò te, tất cả thành quả chiến đấu mà cô bé đạt được nãy giờ có thể nói là đều dựa cả vào năng lực ‘biết trước tương lai gần’. Nếu không có năng lực này, Kanon cũng đã sớm bị đánh bại. Không, thậm chí là sẽ không có cơ hội để bị đánh bại, bởi vì nếu Kanon không có năng lực này thì Ye Jian tuyệt đối sẽ không để cho thiên sứ nhỏ của mình mạo hiểm. Cậu không nỡ để cho thiên sứ nhỏ của mình bị thương.
Nói như vậy không có nghĩa là Kanon trừ thiên phú dự tri ra thì chẳng còn gì cả, ngược lại, cô bé rất có thiên phú. Là một cô bé chưa từng biết tới chiến đấu, coi như mượn thiên phú thì việc có thể chiến đấu được với huyết thiên sứ suốt vài chục phút không rơi vào thế hạ phong đồng thời còn bảo vệ được hòn đảo vệ tinh bên dưới cũng đã đủ để cho thấy thiên phú của Kanon đáng quý bực nào. Không thấy Sayaka với Yukina đã muốn há hốc cả mồm ra rồi đấy sao? Thậm chí cả Natsuki cũng cảm thấy là mình phải lau mắt mà nhìn.
“[ Quang Ảnh Thuật ]!”
Sau khi gió bão tan đi, Kanon lập tức thi triển một chú thuật dùng để mê hoặc ánh mắt của địch nhân.
Bởi vì mới thi triển lần đầu, quanh ảnh mà Kanon tạo ra chỉ có thể dùng để đánh lừa ánh mắt của đối thủ, hoàn toàn không có năng lực chiến đấu. Nếu như cô bé có thể thông thạo phép thuật này và đẩy cấp bậc của nó lên cao hơn chút nữa thì quang ảnh có lẽ còn có thể có năng lực chiến đấu, nhưng hiện tại thì nó chỉ có thể dùng để đánh lừa thị giác thôi.
Chỉ là với tình huống hiện giờ thì chừng đó là đủ rồi, Kanon cũng chỉ muốn dùng chú thuật này để đánh lừa thị giác đối thủ nhằm tranh thủ thời cơ cho bản thân.
Quả nhiên, ngay khi hai ‘Kanon’ xuất hiện trước mắt huyết thiên sứ, huyết thiên sứ bắt đầu có biểu hiện do dự. Không có trí tuệ mà chỉ có bản năng, huyết thiên sứ hoàn toàn không thể phân biệt được là trong hai ‘Kanon’ trước mắt, ai là thật, ai là giả.
Đôi mắt màu vàng vô cảm nhìn chằm chằm vào hai ‘Kanon’, không ngừng liếc qua liếc lại. Nếu như ánh mắt cũng có biểu cảm, vậy cảm xúc hiện lên trong mắt của huyết thiên sứ lúc này tuyệt đối là ‘hồ nghi’.
“[ Cực Quang Thuật ]!”
Tiếng nói không linh lại một lần nữa thốt ra từ cái miệng nhỏ của Kanon.
Đôi mắt bắn ra ánh quang huy chói lọi màu vàng óng, sau đó, Kanon và quang ảnh hóa thành hai luồng cực quang lóe lên và lướt qua không trung, để lại một cái đuôi dài trong không khí. Đây là chú pháp hỗ trợ, có thể giúp cho người dùng gia tăng tốc độ trên diện rộng.
Hai luồng lưu tinh màu vàng óng lướt qua không trung và tức khắc đã tiếp cận được với huyết thiên sứ.
Bị tập kích từ hai hướng một trái một phải, huyết thiên sứ có chút không biết phải làm sao. Nàng không biết phải cản bên nào trước. Bất quá, ngay sau đó, cảm giác nguy hiểm đột nhiên ập tới đã khiến huyết thiên sứ biết mình phải làm gì.
Chỉ là, đã quá muộn. Tiếp cận được với huyết thiên sứ, đồng thời cũng biết được phản ứng của đối phương, Kanon đã không bỏ lỡ cơ hội mà liên tiếp phóng ra hai đòn [ Thánh Quang Thuật ].
Hai chùm sáng lần lượt phóng ra ở cự ly gần, lập tức đánh về phía huyết thiên sứ với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Phạch!
Cảm nhận được mối nguy hiểm, huyết thiên sứ lập tức lắc mình né tránh và né được chùm thánh quang thứ nhất, nhưng hành vi né tránh này lại khiến huyết thiên sứ hoàn toàn đâm đầu vào chùm thánh quang thứ hai, cứ như chùm thánh quang thứ hai đã sớm biết được là huyết thiên sứ sẽ di chuyển như thế nào.
Bất đắc dĩ, huyết thiên sứ chỉ có thể trực tiếp dùng phương thức cứng đối cứng để ngăn cản. Nhưng điều này lại vô tình đúng với ý đồ của Kanon.
Nhắm chuẩn về phía huyết thiên sứ, Kanon lặng lẽ giơ tay lên, và một đòn tấn công đã được tụ lực từ trước lập tức phát ra.
“[ Thánh Quang Tài Quyết ]!”
Mũi kiếm hình thành từ cực quang dùng tốc độ nhanh hơn thánh quang hằng chục lần, lao thẳng về phía huyết thiên sứ và nhắm thẳng vào đầu của huyết thiên sứ mà chém xuống.
Vừa cản [ Thánh Quang Thuật ] xong lại bị [ Thánh Quang Tài Quyết ] tập kích, huyết thiên sứ hoàn toàn không kịp làm gì để ngăn cản, chỉ có thể dùng đôi cánh của mình để che chắn. Kết quả là thánh kiếm tài quyết dễ dàng đâm xuyên qua cánh của huyết thiên sứ mà đánh trúng vào cơ thể nàng.
“YAA.A.A.. ————!!!!!!!”
Lần đầu tiên, huyết thiên sứ vì bị thương mà phát ra tiếng hét chói tai.
“Thành công!”
Nhìn thấy huyết thiên sứ bị đánh rụng, Kanon âm thầm mừng rỡ, đồng thời cũng có chút bận tâm, không biết đòn tấn công của mình có phải là quá nặng tay không.
Chỉ là ngay sau đó, còn không đợi Kanon hoàn hồn thì trong ý thức của cô bé, thiên phú dự tri đã không ngừng réo lên.
Quang Thương, vô số những ngọn thương ánh sáng hiện ra, rậm rạp và chằng chịt như mưa rào và ập về phía Kanon từ hướng của huyết thiên sứ. Mặc dù có năng lực dự tri khiến Kanon kịp thời phòng ngự, không đến nỗi vì bất cẩn mà bị trúng chiêu, nhưng dù vậy thì với đòn tấn công có diện tích bao phủ lớn và có cường độ mạnh như thế này, Kanon vẫn có chút cật lực khi phòng ngự. Rất nhanh, sắc mặt của Kanon đã dần trở nên trắng bệch.
Lớp phòng ngự được tạo ra từ [ Thần Thánh Thủ Hộ ] dần trở nên rạn nứt dưới sự công kích dồn dập như sóng thần của những ngọn thương ánh sáng. Lần đầu tiên, Kanon linh cảm được mối nguy hiểm chí mạng.
“Xem ra là bùng nổ.”
Ngay thời điểm Kanon cảm thấy mình đã không thể chống đỡ được nữa, và những ngọn thương ánh sáng sắp đột phá tấm chắn phòng ngự mà đâm vào cơ thể của cô bé, thì một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai của Kanon. Quay đầu lại, và thứ đập vào mắt Kanon là gương mặt hiền hòa quen thuộc.
“Làm tốt lắm, Kanon. Vô cùng tốt! Chuyện kế tiếp, giao cho chú là được.”