Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 294 : vào xem.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“… Ta nói, chẳng lẽ em không thấy mệt sao, La Folia? Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi? Nếu mà còn tiếp tục chơi điên như vậy nữa, ta thì chẳng sao, nhưng còn em, lỡ như thân thể của em chịu không nổi mà đổ bệnh thì sao? Lúc đó ta xem như mắc tội lớn.”

Trên con đường của thành phố không đêm trên biển, Ye Jian nhìn công chúa điện hạ đang kéo tay mình ở phía trước mà bất đắc dĩ thở dài.

“Đây là trách nhiệm của kỵ sĩ, nếu công chúa cảm thấy mệt mỏi rồi, vậy kỵ sĩ nên chịu trách nhiệm, không phải sao?”

Đôi mắt trong trẻo màu băng tuyết sáng hơn cả ánh trăng sáng trên trời của công chúa lấp lánh vẻ hạnh phúc cùng thỏa mãn. Mấy ngày nay đối với La Folia mà nói, có lẽ là quãng thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời.

“Haizz ~~~, cùng là công chúa với nhau, tại sao công chúa nhà người ta vừa đáng yêu, biết điều lại đoan trang tú lệ như vậy, còn công chúa nhà chúng ta thì lại nghịch ngợm tùy hứng như thế chứ?”

Cố ý lắc đầu than thở, Ye Jian ngửa mặt lên trời mà phàn nàn.

Chỉ là phản ứng của La Folia lại hoàn toàn không chút tức giận, mà trái lại còn cười đắc ý.

“Ngoan ngoãn đáng yêu chỉ có trong truyện cổ tích chứ? Hơn nữa, tùy hứng với kỵ sĩ của mình, đó là đặc quyền của công chúa; cho nên, công chúa của mi hiện tại mệt rồi, với tư cách là kỵ sĩ, mi nên làm gì bây giờ?”

“Đem công chúa ném ở đây?”

Đôi mắt của La Folia khẽ lấp lóe, nụ cười trên mặt vẫn không chút thay đổi.

“Không đúng, hẳn nên giả vờ như không phát hiện thì tốt hơn.”

Trong bóng đêm, dung mạo tuyệt mỹ dường như hơi có chút trở nên ‘hắc ám’.

“Ta cảm thấy vẫn là đem công chúa điện hạ bán đi, sau đó ôm khoản tiền đó mà chạy mất, như vậy tốt nhất.”

Người nói câu này không phải là Ye Jian, mà là do chính La Folia đề nghị.

“Ai nha! Thì ra là vậy! Hóa ra còn có phương pháp tốt như vậy? Tại sao tôi lại không nghĩ tới chứ?”

Gõ lòng bàn tay một cái, Ye Jian giống như tán đồng ý kiến này mà gật gù.

Chỉ là vào lúc này, giọng của công chúa điện hạ lại vang lên lần nữa: “Vậy bây giờ, công chúa điện hạ đã đi đường không nổi rồi ~, nếu kỵ sĩ muốn bán nàng đi, có phải nên nghĩ cách mang công chúa điện hạ đi trước hay không?”

“Ừ, đúng vậy. Xác thực là phải nên nghĩ cách mang công chúa đi trước. Chỉ là nên mang theo kiểu nào?”

Lộ ra vẻ buồn rầu, Ye Jian dường như hoàn toàn không nhìn thấy công chúa điện hạ đã giang hai tay ra.

“Mi cảm thấy dùng cách cõng có được không?”

“Cõng? Uh ~~~, đây cũng là một cách tốt.”

“Nếu vậy có muốn thử một chút không?”

Thành công ‘hướng dẫn’ kỵ sĩ từng bước từng bước một, khóe miệng của công chúa điện hạ vụng trộm nhếch lên một đường cong đắc ý nho nhỏ.

“Được! Nếu vậy thì quyết định như vậy đi.”

Do dự một hồi, kỵ sĩ rốt cục quyết định, sau đó, trong lúc công chúa đang giang tay chờ đợi được kỵ sĩ cõng lấy…

“Ài!? Chờ… Chờ một chút! Cái này không giống như đã nói.”

Mặc dù là ban đêm, nhưng trình độ náo nhiệt trên đường hoàn toàn không thua kém gì ban ngày, cho nên, đột nhiên bị kỵ sĩ dùng kiểu ôm công chúa bế lên, La Folia vẫn cảm thấy có phần giật mình, kinh nghi, xấu hổ.

Thế nhưng rõ ràng là Ye Jian sẽ không để ý nhiều như vậy. Ưu nhã mà ôm lấy cơ thể nhẹ như lông vũ của La Folia, kỵ sĩ tiếp tục bước đi nhanh trong con mắt nhìn chăm chú của những người đi đường, hoàn toàn bỏ qua sự phản kháng của công chúa điện hạ.

“Nói gì đó? Nếu đã mang công chúa thì đương nhiên phải là ôm công chúa mới thích hợp nhất. Hơn nữa kỵ sĩ có đôi khi cũng sẽ làm ra một vài hành động khác lạ vì sự tùy hứng của công chúa, cho nên nếu muốn hàng tội, vậy thì chờ về sau đi. Hiện tại, xin công chúa ôm chặt cổ tại hạ, bằng không là sẽ té xuống nha, my princess.”

Đối với nàng công chúa bốc đồng, biện pháp đối phó hữu hiệu nhất thường là những hành vi vô lễ có chút không tưởng tượng được, ví dụ như hiện tại.

Ở ngay trước mặt của nhiều người qua đường như vậy, bị một thiếu niên không chút kiệng kị mà bế lên, công chúa điện hạ vốn ‘tùy hứng’ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nghe theo sai bảo, nâng đôi bàn tay trắng nõn như ngọc của mình lên mà ôm lấy cổ của kỵ sĩ, đồng thời dụi gương mặt đã trở nên đỏ rực của mình vào trong lồng ngực của đối phương.

“Đã như vậy, ta liền trừng phạt mi ngay tại đây. Ta phạt mi phải ôm công chúa của mi tới chân trời góc biển, ôm tới tận cùng thế giới, ôm tới nơi cuối cùng của thời không. Nếu không tới, không cho phép dừng lại.”

Đường đường là đệ nhất hoàng nữ tôn quý của vương quốc Aldegyr, sở hữu uy vọng và danh tiếng không gì sánh kịp trong lòng của dân chúng, vậy mà lại bị một người thiếu niên bế lên trong tư thế thẹn thùng và ái muội, ngay trước mặt của bao người như hiện giờ. La Folia quả thực là không thể tưởng tượng được rằng có một ngày mình sẽ như vậy.

Chỉ có điều, không giống trong tưởng tượng, La Folia hoàn toàn không cảm thấy tức giận cùng xấu hổ, ngược lại, trong nụ cười của công chúa, chỉ có sự kinh hỉ, mới lạ, một chút xíu ngượng ngùng, đi cùng với sự thỏa mãn hạnh phúc.

Tuy rằng nàng biết rõ, đây chẳng qua chỉ là sự lừa mình dối người của cả hai bên mà thôi, nhưng nàng thật sự rất vui vẻ, nàng muốn cho hồi ức trải nghiệm quý báu này, tăng thêm càng nhiều sắc thái.

“Yes, my princess!”

Không biết có phải là do phát hiện ra cảm xúc thật trong lòng của công chúa hay không, Ye Jian chỉ phối hợp mà đáp lại, sau đó cậu chợt giảm tốc và bước chậm, vừa ôm La Folia, vừa rảo những bước chân khoan thai chậm rãi trên con đường của thành phố không đêm Itogami.

Cảnh ban đêm, bởi vì ánh trăng lặng yên trốn sau tầng mây mà trở nên càng thêm mông lung. Chậm rãi bước đi trên đường, hai người hoàn toàn bất tri bất giác việc người đi đường xung quanh đã càng ngày càng ít, trầm mặc, mà để cho thời gian cứ lặng lẽ chạy đi.

Bước chân không có kết thúc, không có tầm nhìn ngoái theo.

Cuối cùng, chẳng biết qua bao lâu, chẳng biết đã tới nơi nào, công chúa điện hạ chợt chủ động gọi kỵ sĩ dừng chân lại.

“Chờ một chút.”

“Sao vậy? Công chúa điện hạ?”

Theo bản năng, Ye Jian vẫn còn nhập vai trong thân phận của kỵ sĩ.

“Chỗ đó…”

Buông cổ của Ye Jian ra, La Folia duỗi tay mà chỉ về phía bên phải của hai người.

“Chỗ nào?”

Hồ nghi mà nhìn về phía bên phải, tới khi nhìn rõ được thứ mà La Folia đang chỉ là gì, Ye Jian mới chợt sững sờ, sau đó ánh mắt cậu trở nên có chút quái lạ.

Ánh đèn neon huyễn lệ viền quanh một tấm bảng hình trái tim màu lửa đỏ, mà giữa trung tâm của tấm bảng, lại hiện lên chữ ‘LOVE’ sáng choang.

Khách sạn tình nhân —— đây là một nơi ‘thần bí’ khiến người ta hướng tới, theo những gì Ye Jian ‘hiểu rõ’.

Nhưng mà tại sao La Folia lại đột nhiên chỉ về chỗ đó? Ye Jian hoàn toàn không hiểu.

“Chỗ đó người ta biết. Ta từng nghe các hầu gái nói qua, nghe nói đó là nơi thần thánh mà ưu nhã, có thể dẫn ta vào xem không?”

“Ưu nhã? Mà thần thánh?”

Ye Jian thiếu chút nữa là đã phun sạch cả cốc trà sữa mà mình đã uống nửa tiếng trước. Thần thánh? Ưu nhã? Cái quái gì thế? Là cậu lạc đơn vị hay là thế giới này phát triển quá nhanh rồi?

Rốt cục hầu gái nhà La Folia là nhân vật cường hãn nào vậy? Hay phải nói là lý giải của La Folia hơi có chút… ‘cao siêu’ quá?

“Làm sao vậy? Quả nhiên là rất khó khăn sao? Dù sao cũng là thánh địa mà chỉ có sau khi trưởng thành mới có thể đặt chân vào.”

Đối với cái này, Ye Jian đã hoàn toàn bó tay không biết nói gì rồi. Thật không biết là con bé này hoàn toàn không hiểu ‘love hotel’ là gì, hay chỉ là đang giả vờ phúc hắc mà diễn kịch. Bất quá ở thời điểm hiện tại, có là cái nào đi nữa thì cũng không quan trọng, bởi vì lúc này, Ye Jian cần phải chứng minh một chuyện quan trọng hơn.

Đó chính là, khi một bé gái chủ động đưa ra yêu cầu muốn ngươi mang nàng vào trong LOVE HOTEL, vậy thì, nếu còn do dự, thì ngươi chính là thằng ngu ‘không bằng cầm thú’. Cho nên, bất luận như thế nào, cậu cũng đều phải mang La Folia vào trong đó ‘nhìn xem’.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio