Trong ánh mắt ái muội của bà chủ khách sạn, Ye Jian dẫn theo La Folia lên lầu hai.
Dưới ánh đèn u ám, La Folia đi theo Ye Jian đạp lên hành lang lầu hai, cái đầu nhỏ hết ngó đông đến ngó tây, nhưng hiển nhiên, sau khi đem tất cả mọi thứ thu vào trong mắt xong, vẻ mặt mong đợi của thiếu nữ dần dần trở thành vẻ nghi hoặc cùng thất vọng.
Căn phòng của hai người nằm ở góc cuối sâu nhất của hành lang. Sức mạnh của đồng tiền, có thể khiến cho rất nhiều chuyện trở nên càng thêm thuận tiện cùng mau lẹ.
Duy trì sự im lặng, Ye Jian chỉ lẳng lặng dẫn La Folia đi về phía cuối hành lang. Đôi mắt màu hổ phách dưới ánh sáng u ám của những ngọn đèn, nổi lên những tia phản xạ màu bạc, Ye Jian phảng phất như hóa thân thành quý công tử của đêm tối, khí chất yêu dị tự nhiên mà phát ra.
Cuối cùng, Ye Jian cùng La Folia cũng vào trong căn phòng của mình, và sự thất vọng của La Folia cũng chiến thắng trí tò mò cùng nghi hoặc. Nơi này căn bản là không có gì đặc biệt cả nha. Ngoại trừ cửa phòng cùng biển số phòng được trang trí cùng một kiểu ra thì cả dãy hành lang đều không có chỗ nào đáng giá để xem xét, càng không xứng để dùng cách nói mộng ảo như là ‘ưu nhã mà thần thánh’ để hình dung.
“Nơi này… Tại sao ta cảm thấy nó chỉ là một khách sạn cấp thấp thông thườ…”
Bất ngờ, vào đúng lúc này, một tiếng hét cao vút của nữ tính đột nhiên vang lên từ căn phòng kế bên khiến La Folia im bặt.
Mặc dù giữa hai căn phòng đã có cách âm, nhưng có lẽ vì tiếng hét cao vút kia quá có sức xuyên thấu, hoặc cũng có lẽ là vì công chúa điện hạ quá thính tai, công chúa hầu như ngay lập tức liền bắt được vẻ ‘quái dị’ trong tiếng hét này.
Quay người lại và dùng ánh mắt đầy thắc mắc mà nhìn Ye Jian, nhưng thứ nhận được lại chỉ là một nụ cười kèm với cái lắc đầu.
Kết quả, La Folia chỉ có thể tự thân vận động, thiếu nữ ló đầu ra ngoài cửa phòng và nhìn về phía cửa của căn phòng kế bên. Cửa phòng không khóa, thế nhưng làm một công chúa có giáo dưỡng tử tế, La Folia đương nhiên không thể nào cứ thế mà đẩy cửa rồi xồng xộc xông vào phòng người khác. Cho nên, nếu chỉ là hơi len lén nghe một chút từ cửa, hẳn sẽ được tha thứ chứ?
Nghĩ như vậy, La Folia nghiêng mặt, áp tai vào cửa và vãnh tai lên nghe trộm.
Và kết quả là ngay sau đó, chỉ mới nghe trộm chưa được một phút, công chúa điện hạ thuần khiết dường như đã nghe rõ được cái gì. Gương mặt trắng nõn nà đột nhiên đỏ rực, gò má phiếm hồng; công chúa thông tuệ, vào giờ khắc này đại khái có lẽ đã minh bạch được nơi mà mình gọi là ‘ưu nhã mà thần thánh’ này, rốt cuộc là chỗ để làm chuyện ‘thần thánh’ gì.
“Cư nhiên lại là nơi như vậy! Ghê tởm, Yos, ngươi chờ đó cho ta!”
Khẽ nói với vẻ hờn giận, vẻ mặt của công chúa vừa thẹn thùng lại có chút lúng túng.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng hiếm có của La Folia, Ye Jian nhịn không được mà sinh lòng trêu cợt: “Thế nào? Có phát hiện chuyện gì đặc biệt không, công chúa điện hạ của ta?”
Trong lòng vốn đã có chút xao động bất an, lại đột nhiên bị Ye Jian hỏi như vậy, trên mặt của La Folia không kềm được mà có chút nóng lên, đỏ ửng.
Bất quá, dầu gì cũng là đệ nhất hoàng nữ của vương quốc Aldegyr, chỉ là chút chuyện bình thường này sao có thể khiến cho nàng trở nên bị động chứ? Ngược lại, hành vi trêu cợt này của Ye Jian chỉ khiến cho công chúa cảm thấy hơi u oán. Nhưng tất nhiên, u oán thì u oán, ở bên ngoài, công chúa vẫn lặng yên mà khôi phục lại nụ cười ưu nhã tôn quý trước đó của mình.
“Đương nhiên, thế nhưng thật đáng tiếc là không thể dò xét được rõ ràng, cho nên ta ra lệnh cho mi, kỵ sĩ của ta! Thời điểm để chứng tỏ lòng trung thành của ngươi tới rồi! Dâng sự anh dũng của ngươi lên, đem chuyện đang xảy ra ở phòng kế bên triệt để điều tra rõ ràng cho ta đi.”
Thái độ thong dong của La Folia khiến cho Ye Jian hơi có chút kinh ngạc. Con bé này mới vài năm không gặp mà đã trưởng thành tới mức có thể xử sự không kinh không nộ như bây giờ, không biết nếu chờ thêm một hai năm sau đó nữa, con bé này sẽ còn trưởng thành tới đâu.
Ye Jian có lý do để tin tưởng rằng, La Folia của hai năm sau, nếu như gặp phải tình huống còn khó xử hơn gấp mấy lần so với hiện tại, thiếu nữ vẫn có thể mặt không biến sắc mà thong dong ứng đối. Với tư cách là người thừa kế của vương quốc Aldegyr, La Folia hoàn toàn có lý do để có thể nuôi dưỡng ra được tâm thái trầm ổn của người bề trên này.
Ý nghĩ như vậy lóe lên một cách chớp nhoáng trong đầu Ye Jian, nhưng liền bị cậu ép xuống. Hiện tại không phải là lúc để nghĩ những thứ này.
Hiếm khi bắt được cơ hội tốt như hiện tại, nếu như không tranh thủ ‘giáo dục’ vị công chúa ‘tùy hứng’ này cho tốt, vậy thì thật đúng là xin lỗi cơ hội trời ban cho.
“Tuân lệnh, công chúa của ta! Lòng trung thành và dũng khí của ta, lập tức dâng lên cho ngài.”
Làm xong một lễ nghi tiêu chuẩn của kỵ sĩ, Ye Jian lập tức ngẩng đầu lên, sau đó, cậu cười khà khà với La Folia.
Nhìn thấy nụ cười của Ye Jian, công chúa lập tức ý thức được không ổn, muốn mở miệng nói gì đó. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, thì công chúa đã bị kỵ sĩ dùng tay bịt miệng lại.
“Ô ~ ô ô!”
Khẽ quơ quơ tay chân, công chúa điện hạ rất nhanh đã bị kỵ sĩ kéo vào trong căn phòng được đặt sẵn dành cho hai người.
Ầm!
Cửa phòng nặng nề mà đóng lại; sau đó, trong lòng mang theo tư tưởng xấu xa, kỵ sĩ cứ thế mà khiêng công chúa tiến vào buồng trong.
Sột sột soạt soạt, híz-khà-zzz, híz-khà-zzz, xoẹt xoẹt.
Trong tiếng ‘ô ô’ của công chúa, kỵ sĩ chỉ tốn có vài phút, đã biến công chúa điện hạ cao quý trở thành tù nhân dưới tay của mình.
Hai tay hai chân đều bị vải kéo căng về phía bốn góc giường, trong miệng còn bị chặn lại, công chúa điện hạ dùng ánh mắt kinh nghi bất định mà nhìn chằm chằm vào phạm nhân đã bắt cóc mình.
Hiển nhiên, cho dù là thông minh như công chúa điện hạ, trong thời gian ngắn cũng không thể nào hiểu được tại sao thiếu niên lại đột nhiên muốn làm chuyện này.
“Hô ~ ! Rốt cục cũng làm xong.”
Không biết từ nơi nào trở về, thiếu niên vừa thở phào vừa cầm một vài thứ tiến tới gần La Folia. Với La Folia, những thứ trên tay thiếu niên thật sự có chút lạ lẫm, không, cũng không phải là hoàn toàn lạ lẫm, có một vài thứ công chúa vẫn nhận ra được, như là roi da, ngọn nến v… v…
Đây là ý gì?
Trợn to hai mắt, công chúa ô ô muốn đặt câu hỏi, nhưng hiển nhiên là thiếu niên không có ý định để cho nàng có cơ hội này.
“… công chúa điện hạ của ta, đối với lời mình đã nói, nàng sẽ không quên nhanh như vậy chứ?”
“Ô?”
“Thật sự quên mất rồi sao? Vậy hẳn em còn nhớ rõ những gì mà con bé yêu tinh Félicie kia đã nói với em về ta đi?”
Trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng, La Folia dường như đã linh cảm được chuyện gì đó phi thường không ổn, trong đôi mắt trong suốt như băng tinh kia, lần đầu tiên hiện lên vẻ khẩn trương cùng bối rối.
“A ~~, ta nhớ được hình như là con bé đó nói với em, rằng mỗi sáng ta đều thích tra tấn nó với Julia tới chết đi sống lại, đôi lúc còn nhẫn tâm mà hành hạ hai người một chút, thậm chí thỉnh thoảng còn dùng thủ đoạn tà ác để tàn phá hai người để làm vui. Ta nhớ là như vậy có đúng không ~ ?”
“Ô ô ô ~!”
Lắc đầu! Dùng sức mà lắc đầu nguầy nguậy! Lấy trí thông minh của La Folia, đương nhiên biết rõ là ở thời điểm như thế này, tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Không phải là vậy sao? Vậy thôi được rồi!”
Những lời này khiến cho La Folia nhẹ nhàng thở ra.
Thế nhưng chỉ một giây sau, câu nói tiếp theo của thiếu niên thiếu chút nữa đã dọa cho linh hồn nhỏ bé của công chúa điện hạ của chúng ta sợ tới bay khỏi thân xác.
“Vậy để ta tự tay dùng những công cụ này giúp cho em tự mình trải nghiệm chuyện đó đi.”
“Ô! Ô ô ô!”
“Giãy giụa cũng vô dụng, phản kháng là vô ích, cho dù lúc này em có la rách cổ họng đi nữa thì cũng không có ai tới cứu em đâu. À quên, giờ em cũng đâu có la nổi. Muốn trách thì chỉ có thể trách em quá trẻ, quá ngây thơ, quá đơn thuần, công chúa điện hạ của ta.”
Trên mặt hiện lên nét cười kinh điển của kẻ xấu, Ye Jian khẽ vuốt nhẹ gò má trắng như trứng gà bóc của La Folia, tay còn lại thì cầm lấy công cụ tra tấn duy nhất không có vẻ gì là kinh khủng trong đống hình cụ SM — một cây bút lông — mà quơ quơ.
“Như vậy, thời gian dạy bảo, muốn bắt đầu rồi.”
“————!”
Một thoáng trầm mặc trôi qua, sau đó, trong căn phòng nho nhỏ, tiếng hét ‘ứm ~~~’ đầy nũng nịu khiến cho người ta liên tưởng miên man của thiếu nữ chợt vang lên không ngừng.
Rốt cuộc là ma vương điều giáo, hay chỉ là trò đùa dai của kỵ sĩ?
E rằng trong lòng của công chúa, so với bất kỳ ai khác cũng đều phải rõ ràng. Và chính bản thân nàng, há chẳng phải cũng là đang len lén phối hợp đó sao?