Đêm đen như mực, một con tàu có khắc lấy huy hiệu dành riêng cho Hakai no ōchō đang rẽ sóng, không ngừng chạy như bay trên tuyến sông dẫn ra biển để tới đảo Itogami.
Đây là con tàu riêng của Cửu vương tử Ibriss-Bel • Aziz mang số hiệu Goliath.
Toàn bộ con tàu này, ngoại trừ Cửu vương tử cùng với đoàn hộ vệ được trang bị tiên tiến ra, căn bản là không tồn tại bất cứ vị khách nào khác.
Nằm trong khoang thuyền xa hoa nhất của con tàu, cửu vương tử thoạt nhìn chỉ có mười hai mười ba tuổi của Hakai no ōchō hoàn toàn không có hứng thú gì với cảnh đêm xinh đẹp bên ngoài. Hiện tại, cửu vương tử đã hoàn toàn đem tất cả sự chú ý của mình dồn vào trong tình báo trên tay.
Tình báo mà cửu vương tử đang cầm là báo cáo ghi về một số tình hình gần đây của Ye Jian, người đại ca mà cửu vương tử sùng bái nhất. Trong đó có ghi đủ về các sự kiện lớn đã xảy ra gần đây trên đảo Itogami, từ binh khí chúng thần tới thiên sứ nhân tạo vân vân, tất cả đều có đủ. Với cửu vương tử, thì đây quả thật là thú vị hơn cảnh đêm bên ngoài gấp trăm lần.
Mặc dù trong tình báo có ghi là với những sự kiện này, công xã quản lý cùng với Shishiō Kikan là tổ chức đã cử người đứng ra giải quyết, nhưng Ibriss-Bel lại biết là trong đó tuyệt đối có bóng dáng của vị đại ca kia. Tuy không có bằng chứng, nhưng Ibriss-Bel lại tin chắc là như vậy. Không thể không nói, đây là một sự tin tưởng mù quáng, xuất phát từ sự sùng bái đối với cường giả của thiếu niên.
“AAAA…!!!! Sớm biết như vậy thì mình đã chẳng thèm ở lại đó mà vật lộn với cái tên đại vương tử đó, trực tiếp nhận công văn đi sứ để tới cái đảo đó cho rồi!! Cái tên Xà Nhân của Ikusaō Ryōiki kia lại sáng suốt như vậy, sớm đã chạy tới đó. Xem ra so với hắn, mình vẫn còn quá trẻ người non dạ.”
Hơi phát điên mà ôm đầu lăn lộn, Ibriss-Bel bất đắc dĩ mà buông tình báo trên tay xuống mà nhìn về phía cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Đêm đen như mực chỉ lẻ tẻ vài ngọn đèn dầu, xem ra đoàn tàu đã chạy tới khu vực ngoại ô nào đó rồi. Nhìn cảnh ngoại ô bên bờ, Ibriss-Bel trầm tư.
“Không biết hiện tại đại ca có còn nhận mình không, hẳn sẽ có đi? Dù sao đệ có mang theo hai cỗ 『 Kaleid Blood 』 tới để làm quà tặng cho huynh nha. Bất quá, ông già nhà mình lại nói là muốn tự mình tham gia thịnh yến, chuyện này đúng là chưa từng có. Thật bất thường! Ừ, hẳn là do đại ca đi? Không hổ là đại ca của mình, ngay cả ông già cũng không thể không tự mình ra trận, ha ha, so với đám anh chị em ngu xuẩn kia, vận may của mình vẫn là tốt nhất.”
Đối với việc shinso đệ nhị, một kẻ mà suốt mấy chục năm thậm chí là gần trăm năm đã không bước ra khỏi nhà, đột nhiên muốn đích thân chạy tới cực đông để tham dự thịnh yến 『 Kaleid Blood 』, Ibriss-Bel biểu thị là lúc ấy mình đã bị dọa tới sợ ngây người. Bất quá về sau ngẫm lại, việc này hẳn là do vị đại ca kia của mình gây ra đi? Hẳn là do đại ca của mình khiến cho phụ vương cảm thấy hứng thú với có chút áp lực nên mới muốn đích thân ra trận như vậy.
Đối với việc này, Ibriss-Bel chỉ biểu thị là ta đây vô cùng tự hào, bởi người kia vừa là đại ca, nhưng cũng vừa tương đương với sư phụ của cậu.
Đương nhiên, Ibriss-Bel sở dĩ có thể không tim không phổi như vậy là bởi vì cậu nhóc chưa bao giờ liên tưởng tới việc liệu sư phụ mình và phụ vương có thể xảy ra đại chiến hay không. Không, phỏng chừng là đã nghĩ tới rồi, nhưng vì cảm thấy mình chả có tư cách gì để dính dáng tới nên mới không thèm nghĩ nữa. Dù sao nếu thực sự xẩy ra đại chiến, thì với cấp bậc của hai người đó, mình cùng lắm cũng chỉ là con pháo hôi, chẳng ảnh hưởng được gì. Nếu đã vậy, tại sao còn phải đi nghĩ chi cho mệt óc?
Còn về việc vị đại ca kiêm sư phụ kia có phải là cường giả ngang cấp với ông cha của mình hay không thì Ibriss-Bel, đây hoàn toàn không phải là vấn đề. Đường đường là sư phụ của Ibriss-Bel • Aziz ta đây, làm sao có thể là ‘người yếu’?
“Hô ~~, thật mong có thể mau tới nơi.”
Chống một bên má mà ngắm nhìn ánh trăng trên cao, đồng tử màu vàng yêu dị hơi bay bổng không có tiêu điểm; nhưng bất chợt, ánh mắt lóe lên một cái, Ibriss-Bel dường như bắt được cái gì.
Đó hình như là, một đống quả cầu lửa lớn nhỏ đang lao tới? Tập kích?
“OANH ————!!!”
Chỉ vừa ý thức được không đúng, còn chưa kịp làm ra phản ứng, thì đột nhiên toàn bộ con tàu cũng đều đã rung lên dữ dội.
Tiếng còi báo động hú vang lập tức vang vọng phía chân trời. Mặc dù đã có kết giới tạm thời ngăn cản đợt tập kích, thế nhưng nếu có người đã dám can đảm tập kích đoàn tàu đi sứ của Cửu vương tử thuộc Hakai no ōchō, vậy thì trừ khi có nội ứng, bằng không thì đây tuyệt đối là một kẻ to gan lớn mật.
“—— điện hạ! Điện hạ! Có địch tập kích!”
Ngoài cửa lập tức vang lên tiếng báo cáo dồn dập của lão quản gia.
“Không cần nói… Ta tận mắt nhìn thấy rồi. Ngừng tàu lại cho ta, ta muốn tận mắt nhìn thấy xem rốt cục là kẻ nào mà lại dám tập kích ta như vậy.”
Phủ thêm áo choàng chống gió, Ibriss-Bel trực tiếp mở cửa khoang mà đi ra bên ngoài.
Đoàn tàu rất nhanh liền dừng lại theo mệnh lệnh của cửu vương tử. Lúc này, Ibriss-Bel cùng với lão quản gia cũng đã dẫn theo đội hộ vệ mà bước tới sân thượng của con tàu.
Cư cao lâm hạ mà nhìn ‘đám người’ đang tụ tập ở bên dưới, trong con ngươi màu vàng óng của Ibriss-Bel hiện lên vẻ chán ghét.
“Lại là hung quỷ…? Quân giải phóng của Nelapsi?”
Dung mạo buồn nôn, chiến phục màu đên, còn có cái mùi hung bạo đê tiện kia nữa, tất cả những điểm đó đều đang cho thấy rõ ràng thân phận của kẻ tập kích. Không ai có thể ngờ được rằng, kẻ dám tập kích đoàn tàu của Cửu Vương Tử Ibriss-Bel lại là hung quỷ tới từ chánh phủ tự trị Nelapsi của Ikusaō Ryōiki.
“Xin tha thứ việc tại hạ đột nhiên ghé thăm, Ibriss-Bel • Aziz vương tử điện hạ. Đêm nay có thể có được vinh quang được yết kiến điện hạ, Baluta Zar • Zahariah tôi vui mừng không thôi.”
Tự động làm lơ vẻ giả tạo buồn nôn của kẻ tập kích, Ibriss-Bel lập tức bắt được thông tin quan trọng trong lời nói của đối phương. Đôi mắt của cậu nhóc khẽ nheo lại.
Người này, Ibriss-Bel cũng không xa lạ gì. Khi nói tới chính phủ tự trị Nelapsi gần đây, thì người này tuyệt đối sẽ là người bị nhớ tới trước tiên.
“Ta còn tưởng là huynh trưởng nhà ta muốn tới tìm ta, hóa ra lại là tên buôn vũ khí ti tiện nhà ngươi. Thật đúng là có đảm lượng! Mang theo một đám hung quỷ dơ bẩn bước lên con tàu của ta, chẳng lẽ ngươi thật sự quyến luyến địa ngục tới vậy sao?”
Đứng trên đỉnh của con tàu, Ibriss-Bel nói với giọng khó hiểu đầy ‘chân thành’ với kẻ tập kích. Ánh mắt của cậu nhóc nhìn đối phương, từ chán ghét đã biến thành buồn nôn như đang nhìn thứ giòi bọ bẩn thỉu nào đó.
“Mạo muội quấy rầy là chúng tôi không đúng, thế nhưng trước đó, hi vọng điện hạ có thể hơi nghe một chút đề nghị của tại hạ.”
“A? Chỉ là một tên buôn vũ khí thấp hèn lại còn muốn giao dịch với ta, trong khi vừa tập kích con tàu của ta xong?” Đối với lời đề nghị đầy vẻ ung dung của Zahariah, Ibriss-Bel chỉ bĩu môi khinh thường, ánh mắt khẽ lóe lên một tia sáng nhỏ, “ Nhưng cũng thú vị lắm, nể mặt cái dũng khí ngu xuẩn của ngươi, miễn cưỡng nghe một chút cũng được. Nói đi!”
“Vậy tại hạ xin nói thẳng —— tôi hi vọng điện hạ có thể đem hai cỗ 『 Kaleid Blood 』thuộc Hakai no ōchō mà ngài đang quản lý chuyển nhượng cho tôi, tức là số 7 và số 11.”
Nghe như thế, sắc mặt của Ibriss-Bel lập tức hiện lên một nụ cười dữ tợn, tựa như nụ cười của ác ma khi chuẩn bị ăn thịt người.
“Cũng thật khó cho ngươi có thể điều tra được việc đó a, nhà giàu mới nổi. Nhưng mà, chỉ bằng thứ ngu dân hạ đẳng như ngươi mà cũng dám đề yêu cầu đó với ta?”
Ma lực khổng lồ bùng lên từ trên người của Ibriss-Bel. Với tư cách là trực hệ của đệ nhị shinso, Ibriss-Bel chỉ cần dùng khí thế cũng có thể khiến cho tuyệt đại đa số ma cà rồng cấp thấp phải cúi đầu, thậm chí là quỳ xuống. Chỉ là, đối mặt với khí thế của Ibriss-Bel, Zahariah chỉ thoáng lui về sau, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Đã như vậy, tại hạ chỉ có thể một lần nữa mạo phạm vậy.”
Nụ cười của Zahariah, khiến cho đội hộ vệ của Ibriss-Bel đều nhao nhao nâng vũ khí lên mà chuẩn bị xạ kích.
Thế nhưng, có chuẩn bị mà tới, lũ hung quỷ sao có thể không nghĩ tới việc này? Cho nên, ngay khi đội hộ vệ của Ibriss-Bel vừa nâng vũ khí lên, thì từ sau lưng của lũ hung quỷ lập tức phụt ra một luồng ma pháo khổng lồ.
Chùm sáng ma lực khổng lồ lập tức đem một góc của con tàu cùng với đội hộ vệ xé thành từng mảnh nhỏ. Nhìn thấy cảnh này, Ibriss-Bel chỉ hơi nghiêng đầu nhìn một chút, sau đó lại bình tĩnh mà đứng tại chỗ, giống như những hộ vệ vừa chết đi chỉ là một đống rơm rác vô dụng.
“Đại cả quả nhiên nói không sai, nhân loại vì tham lam mà mạnh mẽ, nhưng cũng vì tham lam mà hủy diệt. Ngươi đã muốn chết như vậy, vậy ta cũng thuận tay giúp Ikusaō Ryōiki dọn dẹp cái đám tiện nô ngu xuẩn các ngươi đi.”
Ngay lập tức, hào quang màu hoàng kim bao phủ chân trời, một con hồ lang có hình thể khổng lồ đã hiện ra giữa không trung.