Cộc cộc cộc!
Nhà có chuông cửa không bấm lại đi gõ cửa, hơn nữa còn không chịu lên tiếng gọi, trong trí nhớ của Asagi, người có cái tật này cũng chỉ có một người.
“Rõ ràng có chuông cửa lại không bấm, chẳng lẽ anh là người nguyên thủy sao?”
Ngoài miệng mặc dù rất không khách khí, nhưng trong lòng của Asagi lại vẫn có chút mừng thầm, thậm chí còn vội vàng lấy điện thoại di động ra vừa đi vừa soi, bắt đầu chỉnh chu lại dung nhan của mình.
Chỉ là không giống với những lần trước kia, lần này vậy mà lại không có ai trả lời.
Đã đi tới cửa và chuẩn bị mở cửa, Asagi chợt nhận ra điều này và khựng lại. Thiếu nữ không khỏi chần chờ. Không phải là hắn? Chẳng lẽ hôm nay mình gặp phải kẻ cướp? Đối phương đã đột nhập vào nhà và chuẩn bị giở trò với mình sao? Căn nhà này vốn đã chẳng có bao nhiêu người, vẫn luôn chỉ có hai chị em sống cùng nhau, mà hôm nay chị hai lại đi vắng.
Nghĩ tới việc gần đây quả thực là có tin tức về việc quanh đây có kẻ gian, Asagi bắt đầu cảm thấy có chút sợ.
“Này! Là anh đúng không? Giáo viên biến thái! Đừng giỡn! Trên đời này làm gì có tên cướp nào ngu ngốc tới mức không nhấn chuông cửa, không nói tiếng nào khiến người ta nghi ngờ như vậy?”
Một bên thì cố ý đề cao âm lượng và nói như vậy, một bên thì Asagi lại lén lút tiến tới gần cửa để dùng mắt mèo nhìn ra bên ngoài.
Chỉ tiếc là ngay sau đó, Asagi phải thất vọng, bởi vì ngoài cửa phòng căn bản là không có lấy một bóng người, mà lời thăm dò của thiếu nữ cũng không nhận được sự phản hồi.
Đối mặt với tình huống này, trong lòng của Asagi trở nên càng thêm cảnh giác. Bên ngoài không biết đang xảy ra chuyện gì, lời thăm dò của bản thân cũng không nhận được phản hồi, nhưng với Asagi thì mọi chuyện vẫn nằm trong phạm vi còn có thể giải quyết.
Nói đùa, đường đường là ‘Cyber Empress’ mà nếu ngay cả tình huống như vầy cũng không giải quyết nổi thì danh hiệu Empress ( Nữ Đế ) tuyệt đối sẽ khóc.
Lập tức bật điện thoại, khởi động tuyến đường nối với trí tuệ nhân tạo mà mình vẫn làm việc chung.
“Mogwai!”
『 lại có nhiệm vụ gì sao? Ojou-sama. 』
“Lập tức kết nối với tất cả các camera giám sát của tòa nhà này, ta muốn có được tất cả video được quay năm phút trước.”
『 hiểu. 』
Trí tuệ nhân tạo mà Asagi đang liên lạc lúc này chính là đồng bọn hợp tác riêng của ‘Cyber Empress’ khi hoạt động trên mạng, tên của nó là Mogwai. Trí tuệ nhân tạo này là hóa thân của một hệ thống nhân tạo được cấu thành từ năm chiếc siêu máy tính lớn nhất của đảo Itogami, chức năng của nó là quản lý và khống chế gần như tất cả mọi hoạt động điện tử trên đảo. Nó là hợp tác riêng của ‘Cyber Empress’, đồng thời cũng chỉ thừa nhận duy nhất một mình ‘Cyber Empress’ là hợp tác của mình.
Hacker xuất sắc nhất phối hợp với trí tuệ nhân tạo xuất sắc nhất, kết quả tạo thành là giới hacker xuất hiện một huyền thoại không thể bị đánh bại gọi là ‘Cyber Empress’. Nếu như Asagi muốn, thiếu nữ hoàn toàn có thể công phá tất cả các hệ thống an ninh quốc phòng của tất cả các quốc gia mà không hề có chút khó khăn gì.
Cho nên, đối với trí tuệ nhân tạo ‘Mogwai’, việc khống chế hệ thống camera theo dõi của một tòa nhà đồng thời trộm lấy tất cả các video được quay trong vòng năm phút quả thật là dùng pháo cao xạ để bắn con muỗi.
Bất quá, nếu đó đã là mệnh lệnh của Asagi, vậy thì Mogwai cũng không định dây dưa hoặc từ chối.
Chờ tới khi Asagi chạy lên tới phòng của mình và mở computer cùng màn hình lớn lên, thì tất cả các video giám sát của năm phút trước đó đều đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Asagi quan sát.
『 đã xảy ra chuyện gì? Ojou-sama. 』
“Giờ đừng phiền ta.”
Mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm vào màn hình. Với tốc độ chiếu nhanh gấp năm lần bình thường, tất cả các video giám sát rất nhanh liền đã được Asagi quan sát xong. Thuận tiện nói luôn là về việc Asagi coi nhiều video với tốc độ nhanh gấp năm lần như vậy thì liệu có thể bỏ sót thứ gì đó hay không, chuyện này thì chỉ có thể nói là xin đừng bao giờ nghi ngờ năng lực quan sát của người được mệnh danh là ‘Cyber Empress’. Đôi mắt có thể từ trong mười triệu con virus mà tìm ra được điểm đột phá của ‘Cyber Empress’ tuyệt đối có thể nhìn rõ được quỹ tích chuyển động của mấy ngàn vật thể cùng một lúc, dù tốc độ khi chuyển động của những vật thể đó có nhanh gấp hằng trăm lần bình thường.
“Sao lại như vậy? Tại sao lại không có gì hết? Không thể nào! Chẳng lẽ mình nghe lầm?”
Vẻ mặt hoang mang mà nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, Asagi không khỏi cảm thấy có chút hoài nghi, không biết có phải là trước đó mình đã nghe lầm hay không. Bởi vì trong những video mà camera giám sát đã thu được, Asagi không phát hiện ra được bất cứ kẻ xâm nhập nào, hoặc nên nói chính xác là cả một bóng người cũng không có, bất luận là ở ngoài cửa lớn, trên hành lang hay là khu vực trước sân của nhà Aiba.
Chỉ là, đang khi trong lòng Asagi còn đang nghĩ lung tung, thì đột nhiên, tiếng gõ cửa lại một lần nữa truyền tới bên tai của thiếu nữ.
Cộc cộc cộc!
“Mogwai! Lập tức! Lập tức hoán đổi tới camera giám sát ở khu vực hành lang cho ta.”
『 mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng đã OK rồi. 』
Cảnh tượng chớp lóe, sau đó thứ hiện ra trên màn hình chính là cảnh quay trước cửa nhà Aiba vào lúc này. Tiếng gõ cửa vẫn cứ vang lên bên tai không ngừng, thế nhưng điều khiến người ta lạnh sống lưng chính là, từ cảnh quay trên màn hình, Asagi lại không hề nhìn thấy có bất kỳ ai đang ở ngoài đó.
Phải biết rằng hệ thống giám sát này là hệ thống giám sát toàn diện và tân tiến nhất ở thời điểm hiện tại, nó có thể phát hiện ra được bất cứ đối tượng nào cho dù đối tượng đó có đang ẩn hình bằng cách nào đi chăng nữa. Thế nhưng, tình huống bây giờ là như thế nào? Chuyện ma quái quỷ dị như vậy, Asagi quả thực là mới nghe lần đầu.
Hệ thống giám sát mà ngay cả quỷ, thậm chí là cả hồn ma cũng có thể phát hiện ra, vậy mà hiện tại lại không phát hiện ra được là có ai đang ở bên ngoài, trong khi đó thì tiếng gõ cửa lại vẫn cứ vang lên không ngừng.
Cảnh tượng này, khiến trong lòng của Asagi cũng có chút chíp bông, tóc gáy cũng hơi dựng đứng.
“Mo… Mogwai, ngươi cảm thấy chuyện này là… là sao? Có manh mối gì không?”
Bây giờ, Asagi căn bản không cần giải thích, bởi tiếng gõ cửa cứ vang lên không ngừng cũng với cảnh tượng trống rỗng hiện lên trong video giám sát đã nói lên tất thảy.
Đối với câu hỏi của Asagi, trí tuệ nhân tạo trầm mặc.
Tình huống, hoặc nên nói là hiện tượng không thể nào giải thích được bằng khoa học đang xảy ra vào lúc này, nó cũng không thể nào giải thích nổi. Đây quả thực là hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của một trí tuệ nhân tạo như nó.
Ma thuật tàng hình, chú thuật ẩn nấp, quang học che đây, hạt phân giải, ma lực sương mù hóa, v… v… Tất cả những tình huống có thể giải thích cho hiện tượng này cứ không ngừng lướt qua bộ xử lý của nó, nhưng rồi lại bị nó bác bỏ. Tất cả đều không thể giải thích được cho tình huống này. Đương nhiên, cũng không thể loại trừ việc hệ thống giám sát bị giở trò, bất quá, thật sự có người có thể giở trò với hệ thống giám sát ngay trước mặt nó và ojou-sama mà không bị phát hiện sao?
Hay là chỉ đơn thuần là giở trò với phần cứng? Nếu là như vậy thì đúng là có thể giải thích cho việc tại sao nó không thể phát hiện ra.
『 Ojou-sama, chuyện này… 』
Răng rắc!
Tiếng mở cửa bất thình lình khiến cho Asagi đứng tim, cả người chợt cứng ngắc. Tại… Tại sao cửa lại mở… dễ như vậy?
Phải biết rằng hệ thống cảm ứng được đặt ở trước cửa ra vào của dinh thự nhà Aiba, được xem là hệ thống phòng ngự tối tân hoàn thiện nhất thế giới, vượt xa những hệ thống cảm ứng khác như là cảm ứng âm thanh, password bằng giọng nói, quét hình vân tay hay quét hình đồng tử vân vân.
Chính Asagi đã tự tay thiết kế nên hệ thống này. Lấy kỹ thuật được khai quật ra từ di tích cổ đại nào đó để làm cơ sở, Asagi đã biên soạn ra hệ thống này với công năng nhận diện bằng cách cảm ứng ‘ý thức’. Có thể nói là trừ chính bản thân Asagi cùng với nee-chan của Asagi ra, trên đời này không tồn tại người thứ ba có thể tự ý bước vào trong căn nhà này khi chưa được phép.
Nhưng bây giờ, lại liên tiếp xảy ra một chuỗi các sự kiện có thể nói là ma quái này.
Làm sao bây giờ?
Báo cảnh sát? Tới kịp sao? Sợ là chờ tới khi cảnh sát kịp chạy tới đây thì phỏng chừng tên tội phạm kia đã sớm làm xong việc mà chạy mất dép, chuyện muốn làm với không muốn làm đoán chừng cũng làm xong hết rồi.
Như vậy lúc này, việc duy nhất mình có thể làm phỏng chừng cũng chỉ còn có trốn trong phòng không ra ngoài rồi.
Cửa phòng của Asagi, nếu nói theo nghĩa nào đó thì quả thực là ‘chắc chắn’ hơn cổng ngoài gấp bội lần, chỉ cần tạm thời trốn ở đây, sau đó gọi điện cho người kia.
『 tuy rằng nói những lời này vào thời điểm này thật sự không tốt lắm, nhưng tôi không thể không nói cho cô biết, ojou-sama. Đó là: toàn bộ tòa nhà này đã bị một loại sóng điện không thể xác minh được che phủ rồi. Với mức độ quấy nhiễu của nó như hiện giờ chúng ta căn bản là không thể gửi được thư cầu cứu ra bên ngoài. 』
Báo cáo này của Mogwai quả thật là một tiếng sét với Asagi, trực tiếp chặt đứt hi vọng cuối cùng của thiếu nữ. Tại sao tất cả mọi chuyện xấu lại tập trung xảy ra vào đúng thời điểm này? Chẳng lẽ hôm nay thật sự là ngày xui xẻo của mình sao?
“Ngay cả ngươi cũng không được sao, Mogwai?”
『 tôi hiện giờ chỉ là một hệ thống con, kết nối của tôi với hệ thống mẹ lúc này cũng đã bị ngắt mất rồi, hiện ———— 』
Trí tuệ nhân tạo Mogwai còn chưa kịp nói hết câu thì màn hình máy tính đã biến thành dạng bông tuyết, ngay cả trí tuệ nhân tạo mạnh nhất cũng bị công phá rồi?
Trong lòng nóng như lửa đốt, lo lắng hãi hùng, cuối cùng, Asagi cũng không thể nhịn được nữa mà kêu to.
“Rốt cục… Rốt cục là đang có chuyện gì xảy ra? Mau tới cứu tôi, đại trứng thúi!”
“Ồ? Là Asagi-chan của tôi đang gọi tôi sao?”
Tiếng cười quen thuộc đột nhiên vang lên từ sau lưng, rồi sau đó, không đợi Asagi kịp phản ứng, thiếu nữ đã bị một kẻ xấu ôm lấy và kéo vào trong ngực.