Quân lâm Nhị Thứ Nguyên

chương 321 : điện tử nữ đế

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe được thanh âm quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cảm nhận được sự ôn hòa quen thuộc, sự thất kinh trong lòng của Asagi lập tức biến đi đâu mất. Thế nhưng rất nhanh, thiếu nữ chợt giùng giằng và thở phì phò mà kêu to.

“Anh —— Là anh!? Lại là anh giở trò quỷ đúng không!?”

“Hey? Mới vừa rồi không phải là bởi vì có ai đó đang gọi tôi nên tôi mới xuất hiện đó sao? Cái gì gọi là tôi giở trò quỷ?”

“Cái gì?”

Nghe Ye Jian nói vậy, Asagi chợt ngẩn người, nhưng rồi rất nhanh, bộ óc thông minh của thiếu nữ lập tức hiểu được là cái tên trứng thúi này đang đánh trống lảng.

“Anh… Anh dám nói là người vừa gõ cửa không phải anh không?”

“Ừ, là tôi.”

“Sau đó, người không được sự đồng ý của người khác mà tự tiện vào nhà chẳng lẽ không phải là anh?”

“Tôi nhớ là trước đó mình đã gõ cửa rất lâu rồi đi?”

“Vậy sau đó nữa, người làm nhiễu sóng khiến Mogwai không thể truyền tín hiệu ra ngoài được, cuối cùng thậm chí bị mất kết nối với hệ thống mẹ, kẻ đó chẳng lẽ không phải là anh?”

“Chuyện đó sao…”

Asagi cảm giác mình sắp sửa bị tức điên. Người này, mỗi lần đều dùng những trò đùa ác liệt như vậy để hù dọa với trêu chọc mình, chẳng lẽ phải ức hiếp với bắt nạt mình tới mức mình phải khóc lên thì hắn mới cảm thấy vừa lòng hả dạ sao?

Nghĩ tới đây, trong mắt của Asagi bắt đầu tràn đầy hơi nước. Trong lòng cảm thấy oan ức, Asagi thật sự muốn khóc lên, khóc cho cái tên này vừa lòng. Cũng chỉ có những lúc như thế này, khi ở trước mặt Ye Jian, thiếu nữ mới chịu bằng lòng để lộ ra phần nhu nhược nhất mà mình có.

“Thả tôi ra! Đại trứng thúi! Buông ra!”

Giận dỗi và ấm ức, Asagi nói với giọng như muốn khóc lên, dùng sức mà uốn éo người, muốn giãy ra khỏi cái ôm của thiếu niên.

“Không nên, không nên, nếu tôi buông ra, lỡ như Asagi-chan của tôi bị té thì làm sao giờ? Nếu chỉ té một cái thôi còn không sao, nhưng lỡ như rớt bể Asagi của tôi thì tôi sẽ đau lòng chết.”

“Anh ———— khốn kiếp! Quỷ súc! Biến thái! Chết đi! Lừa gạt tình cảm của thiếu nữ, để lừa đá chết đi cho rồi!”

Vẫn là những câu nói dỗ ngon dỗ ngọt ăn gian này, mỗi lần trêu chọc mình xong hắn đều dùng những lời như vậy để qua loa tắc trách, thật là đồ ác ôn chết tiệt.

Nhưng mà, điều khiến Asagi giận nhất còn không phải là kiểu dỗ ngon dỗ ngọt của đối phương, mà lại chính là bản thân mình. Thật quá vô dụng! Dù biết đối phương đang dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng mỗi lần nghe được những câu nói gian xảo này, mình lại nhịn không được mà mềm lòng. Đối với bản thân như vậy, đã không biết bao nhiêu lần Asagi tự mắng bản thân là không biết xấu hổ, nhưng rồi cho tới hôm nay, loại hiện tượng này vẫn chẳng có gì thay đổi. Không, nếu chỉ không thay đổi thì còn đỡ, đằng này còn có dấu hiệu trở nên nghiêm trọng hơn.

“Thôi mà, bình tĩnh một chút. Kỳ thực lần này tôi cũng không phải muốn cố ý…”

“Còn nói không phải! Lúc gõ cửa tại sao không trả lời tôi? Còn cố ý tránh camera với hệ thống giám sát, sau đó còn tự tiện đột nhập. Anh chính là cố ý. Khốn kiếp! Ác ma! Lừa đảo!”

“Asagi-chan, nếu còn dám nói như vậy nữa, vậy thì đừng trách tôi lại dùng cách cũ nha! Hay là tôi nên nói, Asagi-chan thực ra cố tình làm vậy để được tôi hôn?”

“Anh ———— biến thái!”

Hơi thở nóng hổi phả ở bên tai khiến cho Asagi không khỏi nóng cả mặt. Tên trứng thúi này luôn có biện pháp khiến mình không phản bác được, chỉ có thể bị hắn ăn gắt gao. Mỗi lần đều là như vậy, mỗi lần đều là mình thua, có đôi khi Asagi thật sự rất muốn dùng sức mà trả thù lại cái tên này, nhưng mà đoán chừng là cả đời này mình cũng không thể hoàn thành được nguyện vọng đó. Oan nghiệt nha ~ !

“Tốt rồi, đừng nóng giận, kỳ thực hôm nay tôi tới đây là vì có việc tìm em.”

Bị đối phương ôm ngồi xuống, Asagi vốn định dùng sức để giãy thoát, chỉ là khi nghe được ngữ khí của tên xấu xa sau lưng bỗng trở nên nghiêm túc, Asagi cũng chỉ còn biết mắng thầm một câu rồi cũng đành tâm không cam tình không nguyện mà ngồi lên đùi của thiếu niên, bỏ mặc cho thiếu niên tùy ý ôm lấy mình.

“Có chuyện gì mà phải làm cái trò này? Tôi cảm thấy anh cố tình làm như vậy cũng chỉ là để hù dọa tôi, mục đích đó hình như mới là mục đích chính đi?”

“Hm… Cũng đúng, nếu nói cố ý thì cũng gần như rồi.”

“Cái gì? Quả nhiên, anh…?! Chuyện này… A ~~? Anh… Anh làm gì!?”

Đột nhiên bị vịn chặt hai vai mà quay người lại, Asagi kinh hô một tiếng. Nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, thiếu nữ che ngực mà nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ cảnh giác.

“Còn không nghe lời nữa là tôi giận thật đó!”

“Anh… Anh còn giận thật!? Rõ ràng là tôi mới là người bị hù có được không? Anh ——”

Vẫn giống như trước đây, không có chút dấu hiệu nào, thiếu niên bá đạo mà đè sau ót của Asagi lại rồi một hơi ‘gặm’ lấy môi của thiếu nữ.

Không chỉ như vậy, lần này thậm chí còn làm nghiêm trọng hơn, ma trảo dễ dàng mà giật dải lụa buộc trước cổ áo ra, sau đó, trong khi Asagi đang thừ người, ma trảo đã một hơi xâm nhập vào bên trong, bỏ qua mọi trở ngại mà thuần thục bắt gọn lấy đôi thỏ ngọc thuần khiết của thiếu nữ.

“———— A… Ô ~~!?”

Cả người đột nhiên run lên, Asagi trợn to đôi mắt đẹp và muốn kinh hô, nhưng không ngờ rằng, kết quả lại là ngay cả ngọc khẩu cũng lập tức thất thủ.

Dòng điện tê rần dường như lập tức chạy khắp người, kích thích thể xác và tinh thần của Asagi, khiến cho Asagi nhanh chóng nhũn cả người ra, sắc mặt đỏ thắm, triệt để xụi lơ. Lần này, tra tấn kéo dài tới những hơn 10 phút, mãi tới tận Asagi cảm thấy là mình sắp sửa ngất đi thì tên xấu xa kia mới chịu nhả miệng của thiếu nữ ra, bất quá đôi ma trảo đặt trên vú của thiếu nữ thì vẫn dừng lại ở đó, không nặng không nhẹ mà tiếp tục nắn bóp chơi đùa.

“Bây giờ nghe lời rồi chưa? Sớm làm vậy không phải là được rồi sao?”

Đối với cái tên xấu xa đã làm chuyện tồi tệ như vậy với mình, giờ lại vẫn ngồi đó mà nói mát, Asagi thật hận không thể cắn chết đối phương, chỉ là hiện giờ toàn thân cũng đã không còn chút sức lực, chỉ có thể bỏ mặc cho tên biến thái này tùy ý đùa giỡn, sờ mó, thậm chí là chà đạp cơ thể thuần khiết của mình.

“Tốt rồi, nếu đã an phận rồi thì tôi bắt đầu nói chính sự. Vừa rồi tôi đã nói là tôi cố ý để em hiểu lầm thành trò đùa dai, cốt là để đánh lạc hướng sự giám thị của một ‘người’. Không cần kinh ngạc, kẻ giám thị mà tôi nói, chính là trí tuệ nhân tạo mà em vẫn luôn tin tưởng nhất, Mogwai.”

“——!?”

Mặc dù đã không còn sức để có thể nói nên lời, nhưng Asagi vẫn bị thông tin này làm cho khiếp sợ tột đỉnh. Asagi tuyệt đối sẽ không nghi ngờ lời của tên xấu xa trước mắt này; mặc dù không có lý do gì, nhưng Asagi lại chính là cam tâm tình nguyện, vô điều kiện mà tin tưởng đối phương, cho dù về sau, đối phương có bán đứng bản thân đi nữa thì Asagi cũng sẽ không oán hận.

Nhưng mà vấn đề là, điều đối phương nói thật sự quá là bất ngờ với Asagi. Trí tuệ nhân tạo đã hợp tác với mình nhiều năm như vậy, lại là một kẻ đang giám thị mình?

Chẳng lẽ là vì năng lực hacker của mình sao?

“Đừng nghĩ đơn giản như vậy, Asagi-chan. Đối với năng lực của bản thân, chẳng lẽ em không có chút tự giác nào hết sao? Em đã từng nghe nói qua là có ai có thể ‘tự mình’ giải mã được chương trình thuật thức cổ, được khai quật ra từ các di tích cổ đại bao giờ chưa? Đừng nói với tôi là em cứ vậy mà giải mã xong, em thấy đơn giản, nhưng đó là với em thôi, còn với người khác, nó so với thiên thư còn thiên thư hơn. Vả lại, chẳng lẽ em không phát hiện sao?

Nhớ lại xem, lúc ban đầu khi mà em chỉ vừa mới tiếp xúc với cái gọi là các ‘chương trình thuật thức thời cổ đại’, em thử nhớ lại xem, tình huống lúc đó như thế nào? Rõ ràng là khi đó, em chưa từng được tiếp xúc với chúng, thậm chí ngay cả khái niệm về chúng cũng chẳng có, vậy mà chỉ vừa mới tiếp xúc chưa được bao lâu thì em đã thành công giải mã được chúng, hơn nữa còn thành công rất đơn giản. Tình huống này, chẳng lẽ em không thấy có gì bất thường?”

Nghe những lời này xong, Asagi vốn còn định biện bạch đôi chút lập tức liền sững sờ, một đoạn ký ức đã được giấu sâu ở trong óc từ rất lâu bắt đầu hiện về.

Xác thực, đúng là giống như những gì tên xấu xa này nói. Lúc đó, rõ ràng là mình chỉ mới vừa tiếp xúc với các chương trình cổ đại, lúc đầu đừng nói là giải mã, mình thậm chí ngay cả một chút manh mối cũng không có, nhưng đột nhiên sau một hồi mơ hồ, chờ tới khi thanh tỉnh lại thì mật mã đã được giải mã xong. Từ đó về sau, việc giải mã các chương trình cổ đại đối với mình đã không còn là vấn về, chúng trở nên dễ dàng mà nhẹ nhõm, giống như là những trò chơi thú vị nào đó.

Vốn là một người có thần kinh khá thô, khi đó, đối mặt với tình huống này, Asagi căn bản là không nghĩ nhiều. Cũng không hẳn là không nghĩ, nhưng vấn đề là khi đó thiếu nữ lại chẳng có ai để hỏi, đối tượng duy nhất có thể hỏi được là trí tuệ nhân tạo Mogwai thì lại chỉ dùng cái cớ là ‘Đây là thiên phú bẩm sinh của ojou-sama’ để qua loa.

Nhiều lần như vậy, Asagi cũng dần dần thói quen và từ trong tiềm thức chấp nhận rằng hiện tượng này là một hiện tượng đương nhiên. Mãi cho tới hôm nay, khi bị Ye Jian lật ra, thì thiếu nữ mới một lần nữa hồi tưởng lại, những thắc mắc của mình khi đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio