“Không, không có gì, chỉ là hôm nay hơi mệt chút.”
“Mệt mỏi? Thật vậy sao? Nếu vậy thì tốt, như vậy hôm nay cứ để cho cái tên này nấu cơm đi. Nee-chan cứ mặc sức mà sai bảo, không cần lo mệt chết hắn ta.”
“Aiba đồng học, dám lớn lối tới mức ở ngay trước mặt tôi mà nói những lời này, vậy tức là em đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi đúng không?”
Nghe câu nói này của Ye Jian, quả tim vừa thả xuống ngực của Asagi lại lập tức thót lên tới cổ họng, chỉ là rất may cho Asagi là sau đó, Ye Jian không ra tay với cô bé.
Nhìn thấy cục chăn cuộn ở góc giường hơi rung lên, Ye Jian cười thầm, sau đó nhìn về phía chị của Asagi, cậu nở một nụ cười quái dị khiến Kasumi sợ tới thót tim. Ma trảo không chút dấu hiệu mà đột nhiên nhấc lên, một hơi trực tiếp mò tới trong cùng.
“A… ~~!”
Thánh khu thuần khiết đột nhiên bị xâm nhập, ngự tỷ toàn thân rung mạnh, miệng cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà ngâm lên xấu hổ, chỉ là Ye Jian đã lanh tay lẹ mắt mà lập tức bụm miệng ngự tỷ lại. Tiếng kinh hô đã kịp thời bị ngăn cản, nhưng vẫn có một chút âm thanh là lạ vang lên khe khẽ, nhưng, nhỏ như vậy, hẳn là sẽ không bị Asagi phát hiện đi?
“… Ngừng… Ngừng tay đi, tiểu bại hoại ~~ nếu tiếp tục nữa, sẽ bị Asagi phát hiện.”
Hơi thở mong manh thỏ thẻ vang lên bên tai của Ye Jian. Sắc mặt đỏ thắm, ngự tỷ gắng gượng chống cơ thể mềm yếu của mình lên mà van xin thiếu niên.
“Cái này thì không được rồi, trừ khi Kasumi-nee đáp ứng em, chờ chút nữa, chúng ta tìm chỗ nào mà Asagi không phát hiện được để tới một lần…”
“Hai người đang nói gì vậy? Sao đột nhiên nhỏ tiếng đi? Hai người đang nói gì riêng với nhau sao?”
Giống như phát hiện ra điểm dị thường, Asagi đột nhiên phát ra tiếng nghi vấn. Đã qua một quãng thời gian giảm xóc, bây giờ cô bé hẳn đã không còn ngượng ngùng như lúc nãy rồi đi? Như vậy tức là kế đó, bất cứ lúc nào, cô bé cũng có thể sẽ đột ngột thò đầu ra mà quan sát tình huống trong phòng, tới khi đó, chuyện dan díu giữa chị mình và người trong lòng tuyệt đối sẽ bị cô bé phát hiện.
Nếu chuyện đó xảy ra, trước không nói với việc Asagi sẽ cảm thấy như thế nào, chỉ nói về Kasumi, ngự tỷ tuyệt đối sẽ chịu không nổi.
“Không có gì, tôi với chị em chỉ là đang thương lượng xem chút nữa phải làm sao gạt em để có thể ra ngoài đi chơi đêm với nhau mà không bị ai đó phát hiện.”
“Cái…? Đừng hòng! Đồ xấu xa, trứng thúi, bại hoại. Đừng có mơ tới việc bỏ rơi tôi.”
Nhẹ nhõm giải quyết câu hỏi của Asagi, Ye Jian lại một lần nữa giở trò, hai tay lại bắt đầu không ngừng dày vò cơ thể của ngự tỷ.
“… Kasumi-nee, chị có đáp ứng hay không đây?”
“Chị… Đồ háo sắc, hư hỏng, lúc trước chị thật không nên dây vào em, để bây giờ em lại ăn hiếp cả hai chị em chị như vậy, thật là sợ em rồi ~ .”
Bất đắc dĩ, ngự tỷ cuối cùng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà vào khuôn khổ. Đêm nay, sẽ lại là một đêm không ngủ màu hồng nhạt.
“Tốt rồi, nếu hai chị em đều đã chung sức đồng lòng chống tôi như vậy thì, hết cách rồi, cũng chỉ có thể hạ mình xuống bếp tự nấu cơm cho hai người thôi. Bất quá tôi nói trước là chờ lát nữa tôi nấu xong, hai người ăn vào rồi mà đau bụng thì cũng đừng nói tôi bỏ thuốc xổ trong đó.”
Được như ý, Ye Jian cười vỗ vỗ mông ngọc đẫy đà mềm mại của ngự tỷ, sau đó cầm chặt mà bóp một cái rồi mới không nỡ mà buông ngự tỷ ra.
“Hừ, chuyện đó có gì? Cùng lắm thì để anh thử độc trước.”
“Hả? Con bé này, em ác như vậy từ bao giờ? Xem ra lần sau tôi phải tìm một cơ hội để dạy lại em một lần cho đàng hoàng. Càng lúc càng hư!”
Vừa nói, Ye Jian vừa thò tay mà vỗ một cái thật hung ác vào mông của Asagi, sau đó trong tiếng kháng nghị của cô bé mà cười lớn và đi ra khỏi phòng, bước về phía phòng bếp.
“Được rồi, vẫn để chị đi hỗ trợ thằng nhóc hư hỏng đó một chút đi, bằng không tối nay sợ là chúng ta không có cơm tối để ăn. Asagi-chan, em tới phòng ăn chờ một chút đi, chị…”
Nói xong, Kasumi đứng dậy định ra khỏi phòng để cùng xuống bếp phụ giúp Ye Jian, nhưng đúng lúc này thì Asagi đột nhiên xốc chăn lên nói: “Không cần, nee-chan. Chuyện của hai người em đều đã biết rồi.”
“Em… Em đang nói gì nha? Asagi-chan, chị với Ye-chan làm sao?”
Trên mặt của Asagi không có biểu lộ gì đặc biệt, nhưng đôi mắt màu rượu đỏ của cô bé thì lại nhìn trừng trừng vào chị mình, khiến cho Kasumi cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương.
“Không cần giấu em, nee-chan. Kỳ thực em cũng đã sớm biết chuyện giữa chị với anh ta rồi. Nếu như chị muốn nói tới chứng cứ thì chuyện vừa rồi em đều đã thấy hết. Phòng của em có lắp rất nhiều camera nhỏ theo dõi, cho nên vừa rồi tuy em nấp trong chăn, nhưng tất cả những chuyện xảy ra giữa chị và anh ta em đều có thể thấy được hết thông qua di động.”
Màn hình của chiếc điện thoại cầm tay được Asagi đưa về phía chị mình, từ trong đó có thể nhìn thấy rõ được hình ảnh của cả hai chị em lúc này.
Nhìn thấy thứ đang hiện lên trong điện thoại của Asagi, sắc mặt của Kasumi lập tức trở nên trắng xám.
Mặc dù lúc bình thường, cả hai chị em vẫn luôn không kiêng kị mà thảo luận với nhau về Ye Jian, Kasumi cũng thường xuyên nói đùa là muốn giành bạn trai với Asagi. Thế nhưng, nói chơi thì nói chơi, còn tình huống thật thì hai chị em xưa nay vẫn luôn duy trì sự ăn ý, không ai chủ động làm rõ, nguyên nhân chính là vì Kasumi biết, tất cả những thứ mà hai chị em đang có lúc này, chẳng bao lâu nữa, chúng đều sẽ là của một mình Asagi.
Số phận của mình, vốn cũng đã sớm được xác định ngay từ ngày mình sinh ra, Kasumi cũng chưa bao giờ phàn nàn về điều đó, cũng chưa từng oán hận, chưa từng cảm thấy bất cam. Đem hi vọng sống tặng lại cho em gái, rồi để cho nguyền rủa của cái chết đeo trên thân, mãi tới một ngày khi vận mệnh bắt đầu, mình sẽ vô thanh vô tức mà biến mất. Tới lúc đó, còn ai thèm nhớ tới việc mình đã từng tồn tại đâu.
Kasumi vốn nghĩ như vậy, thậm chí tới giờ Kasumi vẫn nghĩ như vậy. Đối với Ye Jian, Kasumi cũng chẳng dám có mong cầu gì xa. Dù rằng sự xuất hiện của Ye Jian giống như một viên đá ném vào tâm linh vốn tĩnh lặng của Kasumi, khiến nó nổi lên chút gợn sóng, khiến Kasumi lần đầu tiên biết nghĩ về việc muốn có được một thứ gì đó cho mình, nhưng, cũng chỉ có vậy.
Bất quá, dù sao đi nữa thì ý nghĩ ích kỷ cũng đã sinh ra, tuy rằng nhỏ bé nhưng nó thật sự tồn tại. Kasumi bắt đầu cảm thấy khát khao về hạnh phúc. Không nhiều, Kasumi chỉ muốn trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại của mình, mình có thể được chia một phần hạnh phúc nhỏ nhoi từ em gái, dù là một phần ngàn, một phần mười ngàn thì cũng được.
Dù rằng biết là như vậy thật sự rất xin lỗi Asagi, nhưng Kasumi chung quy vẫn không thể khống chế nổi bản thân mình. So với việc đem hi vọng sống tặng lại cho em gái, so với việc bản thân gánh chịu lấy nguyền rủa của cái chết, một chút ích kỷ này, hẳn không tính là gì chứ? Hơn nữa, điều Kasumi muốn cũng không phải là vĩnh viễn sở hữu niềm hạnh phúc nhỏ nhoi đó, cô chỉ muốn được tận hưởng chút hạnh phúc đó trước khi ra đi mà thôi.
Tuy là lúc trước, thiếu niên đã từng nói rằng, hắn sẽ cứu vớt mình, nhưng Kasumi lại biết là nguyền rủa mình đang mang trên người là gì. Nếu như mình được cứu rỗi, vậy điều đó có khác gì là đang muốn Asagi phải chết thay cho mình đâu? Vận mệnh xấu xí ngay từ đầu cũng đã ép buộc cả hai chị em rằng, trong hai người chỉ có thể có một người được sống.
Nhưng, Kasumi không oán. Bởi vì tối thiểu trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại này, có thể có được một chút hạnh phúc nhỏ nhoi kia, trời cao cũng đã đối xử với mình không tệ. Chỉ là bây giờ, ngay cả chút yêu cầu xa vời đó cũng đã không thể duy trì được nữa sao? Đã bị em gái mình phát hiện, Kasumi liệu còn có thể yên tâm mà tiếp tục ích kỷ như vậy được nữa?
Nước mắt trong suốt như vỡ đê mà tuôn ra hốc mắt, đã mất đi chút hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng, thế giới của mình sẽ biến thành dạng gì? Có lẽ, ngơ ngơ ngác ngác mà tiếp nhận vận mệnh, chờ đợi cái chết giáng xuống, đây mới là thứ mà mình nên có đi?
“Thực xin lỗi, Asagi-chan, là chị, là chị không được. Chị có lỗi với em, chị…”
“Em không trách chị, chưa bao giờ trách chị. Cho dù em biết là chị thích anh ta, nhưng em không trách chị.”
Nước mắt vì câu nói này của em gái mà lặng yên dừng lại. Ngơ ngác mà nhìn về phía đứa em gái cũng đã đẫm lệ, Kasumi không nói được gì.
“Tại sao? Tại sao cả hai chị em chúng ta lại phải thương tâm vì tên trứng thúi đó? Xấu xa! Khốn kiếp! Rõ ràng chỉ là một tên ác ma xấu tới thực chất bên trong. Đã lừa mất con tim của nee-chan, lại còn muốn trêu chọc em! Tại sao!? Biến thái! Quỷ súc! Baka!”
Nước mắt như vỡ đê mà khuynh thuật ra tất cả thật tình của thiếu nữ, hai chị em rúc vào nhau, cuối cùng cũng không bước chân lên con đường không lối về.
“A… Asagi-chan, thực xin lỗi, xin lỗi… Chị… Chị…”
“Đừng khóc, cũng không cần xin lỗi. Người mà chúng ta nên oán phải là hắn, là anh ta. Nee-chan không biết, trừ hai chúng ta ra, cái tên đó còn trêu chọc rất nhiều bé gái khác.”
“Ôi chao!”
Việc ác của ác ma rốt cục cũng bị vạch trần, như vậy, chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo đây?