“—— tới, há mồm, ah ~~.”
“Không ăn!”
“Thật sự không ăn? Phải biết đây là đồ ăn do tôi tự mình làm, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng không có tư cách ăn, em thật sự không muốn ăn?”
“Thôi đi pa ơi… ai mà thèm, nói không chừng ăn xong còn đau bụng. Còn nữa, mau thả người ta ra.”
“Chuyện tới bây giờ rồi mà còn thẹn thùng sao? Dù sao thứ nên làm chúng ta đều đã làm, coi như vẫn chưa đột phá một bước cuối cùng đi nữa thì Asagi-chan cũng đã là người của tôi. Cho dù em có không muốn thừa nhận đi nữa thì đó vẫn là sự thật.”
“Anh —— biến thái! Ác quỷ! Ai muốn làm người của anh? Lại ra tay với học sinh của mình, đồ giáo viên quỷ súc, biến thái!”
Chỉ được phép mặc một bộ áo sơ mi mỏng đồng thời còn bị buộc phải ngồi trong ngực của ai đó, Asagi thẹn đỏ cả mặt mà mắng lớn, rất là u oán mà trừng mắt với Ye Jian, trong lòng cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nghĩ tới những chuyện hoang đường mà cả hai vừa làm nửa tiếng trước, Asagi chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên, căn bản là không thể nào bình tĩnh được.
Cái tên trứng thúi này, rõ ràng là giáo viên, vậy mà lại đi ra tay với nữ sinh của mình. Không chỉ xâm phạm lấy cơ thể thuần khiết non nớt của học sinh, mà còn cưỡng ép học sinh của mình phải làm những trò dâm đãng tới mức không thể tưởng tượng được.
Thậm chí tới tận lúc này, Asagi cũng vẫn không thể nào tin được là trong đời mình, mình lại có thể làm được những chuyện khó coi đó ở độ tuổi như hiện tại. Mặc dù là bị ép, thế nhưng làm thì vẫn là làm; mình vậy mà lại đi dùng miệng để ăn cái thứ đó của con trai, còn dùng bộ ngực cùng với chân để…
AAAHHHHHH ———— !!!!! Bây giờ ngẫm lại, Asagi chỉ cảm thấy mình lúc đó tuyệt đối là điên rồi, điên rồi, điên rồi; lúc đó mình tuyệt đối là bị hư, hoặc là bị cái tên ác ma này dùng bùa phép tà ác nào đó để điều khiển, bằng không một người thuần khiết như mình sao có thể làm những việc đó.
Về phần mừng thầm gì đó, mới không có!!!! Bị ác ma cưỡng ép, sao có thể mừng thầm? Đây là Asagi tự mình che giấu.
“Thật sao? Vậy thì cứ tạm coi là vậy đi, nhưng em thật sự không muốn ăn? Nếu em không muốn ăn, vậy thì tôi sẽ ‘ăn’ em đó!”
Tựa hồ là đã nhìn ra được điều gì từ trong vẻ mặt không quá bình thường của Asagi, Ye Jian cười xấu xa mà thổi nhẹ một hơi ở bên tai cô bé. Lập tức, cả người của Asagi liền cứng đờ, màu đỏ ửng trên mặt cũng lập tức nhuộm hồng xuống tới cổ.
“Anh…”
Vốn định quát lên giận dữ, thế nhưng Asagi đột nhiên cảm giác được là ma trảo của cái tên xấu xa này đã lại bắt đầu lân la dò tìm về phía thánh khu thuần khiết của thiếu nữ.
Đã sớm bị giày vò tới toàn thân mềm nhũn, Asagi không khỏi hốt hoảng bối rối mà bắt lấy bàn tay tà ác kia, khí thế toàn thân cũng lập tức yếu xuống.
“Không… Không được… Người ta ăn, người ta ăn!”
“Sớm nghe lời như vậy không phải là được rồi sao? Mau ăn đi, đợi lát nữa còn muốn cho Kasumi-nee đấm bóp với kỳ lưng đâu, tất nhiên, em cũng phải cũng một chỗ.”
“Ôi chao! Tại sao tôi… A… Ô ô!”
Thô lỗ mà đút chiếc muỗng vào trong cái miệng đang nói chuyện của Asagi, sau đó, hết thảy giãy giụa cùng mâu thuẫn đều lập tức biến mất.
“Ô…? Cái mùi này, vị… Thật sự là anh làm?!”
Không thể tin được mà trợn tròn xoe hai mắt, Asagi hoàn toàn không cách nào lý giải được vị ngon đang tiết ra từ phần thức ăn vừa được đút vào trong miệng mình.
Đây tuyệt đối là vị ngon ngon nhất mà Asagi từng được nếm từ bé tới giờ, ngoài một chữ ‘ngon’ ra, Asagi thật sự không thể tìm ra được thêm một từ ngữ nào để có thể tô điểm cho nó nữa. Vào lúc này, mọi ngôn ngữ đều trở nên quá bất lực.
Vị giác mở rộng tới cực hạn, không, là vượt qua cả cực hạn, giống như được phóng đại với vô hạn, đã không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả hoặc hình dung.
“Đương nhiên, không phải tôi thì còn ai? Có thể nếm được món ăn do tôi tự tay làm, em cứ mang đầy lòng cảm kích mà hưởng thụ đi. Ngoại trừ những người được tôi thừa nhận ra thì trên đời này không tồn tại bất cứ ai có thể khiến cho tôi phải đích thân xuống bếp.”
Câu nói vô cùng ngạo mạn lần này của Ye Jian cũng không có bị Asagi phản bác. Phải nói là Asagi phản bác không nổi. Thức ăn sau khi nuốt xuống yết hầu, giống như khiến cho người ta cảm thấy ấm tới trong nội tâm. ‘Người được thừa nhận’, chỉ cần bốn chữ này vậy là đủ rồi, có lẽ từ đầu tới giờ, nguyên nhân khiến cho mình sừng sộ với tên xấu xa này mãi như vậy cũng chỉ là vì muốn đợi được bốn chữ này đi?
“Để người ta nếm thử những món khác nữa, nếu không được như anh nói, vậy người ta tuyệt đối sẽ cười thẳng vào mặt anh.”
“Chỉ cần đừng có nuốt luôn cái lưỡi của mình là được.”
Kết quả là sau đó, Ye Jian bắt đầu kiên nhẫn mà đút từng muỗng từng muỗng, từng miếng từng miếng cho Asagi.
Vài dĩa thức ăn, rất nhanh đã bị xử lý sạch, nhưng mà Asagi lúc này hiển nhiên là vẫn chưa hết thòm thèm.
“Còn thèm thì ăn luôn phần kia của tôi đi. Bất quá lượng cơm ăn của em lại lớn như vậy sao? Vậy tại sao ở đây lại không có thịt thừa nhỉ?”
“Ai… Ai ăn nhiều chứ? Còn nữa, mau lấy bàn tay heo ăn mặn của anh ra. Bản tiểu thư đây là thiên sinh lệ chất, vóc người đẹp là đương nhiên.”
Đánh một cái về phía cặp móng vuốt vẫn đang không ngừng tác quái dưới eo của mình, ăn uống no đủ xong, Asagi rốt cục cũng có chút sức lực để phản kháng.
“A? Mới khen em một câu thì đã nhổng mũi lên trời rồi? Rõ ràng mỡ nhiều như vầy mà còn dám nhận là vóc người đẹp? So với Kasumi-nee thì còn kém xa.”
“Anh —— Khốn kiếp! Ai mỡ nhiều? Ai béo? Béo chỗ nào!?”
Là một cô gái, không có bất cứ thiếu nữ nào có thể chịu đựng được việc bị người khác nói là mình béo, cho dù chỉ là béo 100g cũng không được. Không, đừng nói là 100g, coi như 1 gram cũng là một vấn đề vô cùng khủng khiếp. Lời của Ye Jian vừa rồi, quả thực vừa vặn thọt trúng chỗ đau của Asagi, bởi vì gần đây quả thực Asagi đang lo lắng về việc mình vừa lên chừng 0.2 kg. Hiện Asagi đang không biết là mình có phải nên ăn kiêng để giảm béo hay không.
“Không có sao? Vừa rồi sờ không cẩn thận, ừ, chi bằng giờ tôi kiểm tra lại cẩn thận một lần nữa đi. Nhìn xem có chút mỡ thừa nào không.”
Nói xong, Ye Jian liền cười xấu xa mà bắt đầu tác quái.
“Biến thái! Ai cho phép anh tự ý kiểm tra!? Dựa theo lời hứa lúc nãy, anh nên đi rửa chén đi.”
Lại một lần nữa bị Ye Jian ghẹo cho đỏ cả mặt, Asagi vội vàng một tay tóm chặt cổ áo, một tay đè chặt áo sơ mi mà kêu lớn.
“A, dựa theo lời hứa lúc nãy? A ~, tôi hiểu rồi, được! Cũng vừa vặn ăn xong, nếu em muốn đi tắm tới vậy thì cùng đi vậy.”
“Cái? Đợi… Ah ~!? Anh làm gì? Thả người ta xuống! Người ta không đi! Ai muốn đi tắm chung với anh? Biến thái!”
“Thiếu nữ ơ, giãy giụa là vô ích, phản kháng là không có kết quả, nên em vẫn ngoan ngoãn nghe lời mà đi tắm chung với tôi đi.”
Đong đưa tứ chi để giãy giụa, nhưng kết quả chỉ là phí công. Bị Ye Jian vác ở trên vai, Asagi bi thương mà phát hiện ra rằng khi đối mặt với tên ác ma này, bản thân vĩnh viễn cũng chỉ có thể bị ăn hiếp, hết thảy phản khác đều là vô ích, còn không bằng ngoan ngoãn mà nhận mệnh… Cái quỷ á!!! Làm sao có thể? Nếu không giãy giụa, vậy lòng xấu hổ của mình còn để ở đâu?
“Thả người ta xuống! Anh với nee-chan đi chung với nhau đi, người ta lại không có hứa với anh.”
“Không nên, không nên! Nói thiệt cho em biết là lần tắm rửa này, em mới là nhân vật chính. Kỳ thực việc mà chúng ta mới vừa làm nửa tiếng trước cũng chỉ là khúc nhạc dạo thôi, Kasumi-nee ở dưới phòng tắm cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm. Vì cứu vớt hai chị em em, vì để cho bi kịch không xảy ra, em chịu khó mà nhịn chút đi.”
“À!? Cứu vớt? Cứu vớt gì? Anh rốt cục đang nói cái gì!? Tắm rửa thì có liên quan gì tới việc cứu vớt!”
Hoàn toàn không hiểu được là Ye Jian đang nói cái gì, Asagi chỉ có thể la to để chất vấn, nhưng Ye Jian lại không đáp lời.
Vì để cho Kasumi hạ quyết định kia, cậu đã phải phí không ít công sức. Bất kẻ như thế nào, lần này chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại.
Lời nguyền của gia tộc Aiba, thủy tổ của ma tộc, nguyên sơ tội nhân.
Nếu Asagi với Kasumi đều đã là con mồi bị Ye Jian theo dõi, vậy thì trên đời này đừng ai còn hòng có ý đồ với hai người, cho dù là thần cũng không được, bằng không cậu cũng không ngại chơi một lần Gift Game có tên là Đồ Thần Diệt Thế. Làm một ma vương, cậu có đủ phách lực để hủy diệt thế gian chỉ vì một người phụ nữ, chỉ cần người phụ nữ đó là người đàn bà của mình. Ác ma? Bầy tôi của cậu mà thôi.
Phòng tắm lúc này đã được chạm trổ đầy những chú văn cổ xưa, không gian bên trong có thể nói đã trở thành một tế đàn nối thông với trời đất. Mệnh lý nối liền âm dương, xỏ xuyên kim cổ, vào thời khắc này đã lặng yên vận chuyển.
Vận mệnh cổ chung vào lúc này gõ vang.
Chân tổ cùng thần ma, nhân loại cùng thiên bộ, chung cực thịnh yến này đã nhất định sẽ là một lần sử thi kịch chiến.