“Thế nào? Giáo Hoàng đại nhân.”
Thản nhiên mà ngồi trên ghế chính, tộc trưởng tộc người sói rất là hưởng thụ tình huống lúc này. Nơi này là Hắc Ám Bảo, là lâu đài đã chỉ còn thuộc về một mình hắn, cho dù là giáo hoàng chí cao vô thượng của Chính giáo Lotharingia thuộc giáo hội Tây Âu, khi tới đây thì cũng chỉ có thể ngồi ở ghế dưới mà nói chuyện với hắn.
“Thánh Thập Tự xác thực là vật thật, nhưng tại sao lại mất đi hạt nhân?”
Ngồi ở ghế đối diện với ghế chính là một ông lão áo đen, thân là kẻ thống trị tối cao của Chính giáo Lotharingia, vị giáo hoàng này hiện tại đã tháo mão gai cùng chiếc áo bào đại biểu cho quyền lợi của mình xuống; tuy rằng uy nghiêm vẫn còn, nhưng phảng phất lại như đổi một người. Lúc này, bất kể là ai tới đây cũng đều khó có khả năng mà tưởng tượng được, rằng ông lão nhìn già nua trước mắt này lại là một trong ba vị lãnh tụ tinh thần tối cao của giáo hội Tây Âu.
Hiện tại, ngồi trên ghế dành cho khách, vị giáo hoàng của Chính giáo Lotharingia đang cầm một chiếc thập tự giá màu vàng bỏ túi và xem xét. Không giống như vật phẩm trang sức, chiếc thập tự giá này chính là một trong các thánh vật tối cao của Thiên Chúa giáo hiện còn tồn tại trên đời. Đối với giáo hội Tây Âu, chiếc thập tự giá này thậm chí có sức ảnh hưởng không hề thua kém gì người hiện đang cầm nó.
Vì đạt được món thánh vật này, giáo hoàng thậm chí tự hạ thân phận mình mà tiến hành giao dịch cùng với ma tộc. Chỉ là bây giờ, thứ ông nhận được dường như không hợp ý ông lắm, bởi vì thứ quan trọng nhất của Thập Tự Giá là hạt nhân đã bị lấy đi, khiến cho món thánh vật này hiện tại chỉ như một cái xác rỗng không có linh hồn.
“Ha ha, giáo hoàng không cần lo lắng, hạt nhân đương nhiên là vẫn còn đây. Nhưng có một câu nói là ‘không có ý hại người, nhưng phải có tâm phòng bị’, ta mặc dù tin tưởng là giáo hoàng bệ hạ sẽ không nuốt lời, nhưng vấn đề còn phải xem đối tượng giao dịch với giáo hoàng bệ hạ là ai. Nói thật, ta cũng biết rõ là giáo hoàng khinh thường ma tộc bọn ta, cho dù có hợp tác giao dịch thì cũng là bất đắc dĩ, cho nên hiện tại hi vọng ngài có thể thông cảm.”
Tộc trưởng tộc người sói ung dung mà giải thích rõ, giống như hoàn toàn không kiêng kỵ vị giáo hoàng mạnh nhất của giáo hội Tây Âu đang ngồi trước mặt.
“Tuy là ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng xác thực là ta chưa từng nghĩ tới việc mình vẫn còn khinh thường nhữ, Lang Vương Richard • Brenta.”
Thả Thập Tự Giá trong tay xuống, giáo hoàng dùng vẻ mặt bất thiện mà nhìn chằm chằm lang vương.
“Có thể được giáo hoàng đánh giá như vậy, ta cũng coi như vinh hạnh. Tốt rồi, đã chúng ta trong lòng đều biết rõ, vậy thì bắt đầu nói về giao dịch lần này đi, bao gồm thịnh yến của shinso đệ tứ sắp diễn ra ở đặc khu ma tộc cực đông, cùng với việc báo thù của tộc Thiên Lang bọn ta.”
Nói một câu khách sáo, sau đó lang vương lập tức cắt vào chủ đề.
“Về tình báo có liên quan tới ma cà rồng mạnh nhất —— shinso đệ tứ, hẳn là số lượng còn bảo tồn trong kho của quý phong phú hơn tộc Thiên Lang bọn ta, cho nên ở mặt này ta sẽ không lắm lời. Như vậy, cứ dựa theo ước định lúc trước, giáo hoàng bệ hạ sẽ đi cùng với ta tới đảo Itogami. Ta sẽ hiệp trợ giáo hoàng phá hư ‘thịnh yến của ma tộc’ lần này, bù lại, giáo hoàng cũng phải hiệp trợ ta báo thù, tiêu diệt kẻ đã giết con cùng giết em trai ta.”
Âm thanh lạnh lẽo khiến cho nhiệt độ của cả căn phòng đều nhanh chóng hạ xuống, đôi mắt dã thú của lang vương cũng lóe lên màu xám đỏ ngầu vô cùng dị thường.
Giống như phát hiện được điều gì, vẻ mặt của giáo hoàng chợt hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng ông không lên tiếng, chỉ trầm ngâm một lúc rồi đưa ra điều kiện của mình.
“Phá hoại thịnh yến chỉ là chuyện xếp sau. Vinh dự của thánh giáo không cho phép bất kỳ ai xúc phạm, đảo Itogami cướp di hài thánh nhân của giáo ta, giết hại kỵ sĩ của giáo ta. Hòn đảo nguyền rủa kia, ta sẽ tinh lọc tất cả ma tộc tội đồ có trên đó. Thế nhưng trước đó, người sói phải trả lại hạch tâm của Thánh Thập Tự.”
“Đó là đương nhiên, nhưng phải chờ tới khi cả hai chúng ta đã tới đảo Itogami, khi đó ta mới có thể yên tâm mà trả hạch tâm lại cho Mandalera bệ hạ.”
“Được, vậy bản giáo lại tin ngươi một lần.”
“Ha ha ha, vậy được, hợp tác vui vẻ, giáo hoàng bệ hạ. Nếu như thánh nữ với chánh án của ngài biết rõ, nhất định sẽ chấn động đi.”
“Khi đó, ta sẽ đích thân, tinh lọc nhữ.”
Một chính một tà, một quang một ám. Khi cả trắng lẫn đen đều đã cùng vượt qua giới hạn, thì thứ hình thành chính là hoàng hôn hỗn loạn màu xám tro.
––––––––– phân cách tuyến –––––––––
“Tôi nói, hai đứa không đi theo nhóm của Avrora chơi, ngồi ở đây mày mò trừng mắt với tôi để làm gì?”
Ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của công viên giải trí, Ye Jian bị kiếm vu cùng với chiến vũ sư trẻ tuổi của Shishiō Kikan ngồi kè kè ở bên và nhìn trừng trừng cả nửa ngày. Cứ vậy, bị đối phương không nói gì mà nhìn chằm chằm mãi, Ye Jian cũng đành phải bất đắc dĩ mà mở miệng.
“Từ giờ trở đi, em phải mỗi thời mỗi khắc giám thị Ye-sensei, đây là chức trách của em.”
Yukina lẽ thẳng khí hùng mà nói ra lý do chỉ nhìn cũng biết là đang nói một đằng làm một nẻo, bất quá, tính của Yukina vốn là vậy, Ye Jian cũng chẳng trách, còn về phần Sayaka…
“Ta… Ta đương nhiên là phải xem chừng Yukina-chan của ta, ai biết được lúc nào đó cái tên biến thái nhà ngươi sẽ ra tay với Yukina?”
“Thôi đi ~~ ! Nếu như tôi mà thực sự muốn ra tay, hai đứa coi như có góp lại cùng một chỗ thì cũng chỉ như bánh bao thịt đánh chó, có đi không về.”
“Cho… Cho dù là vậy, em cũng sẽ không bỏ cuộc. Nếu như bỏ mặc Ye-sensei một mình để cho anh phá hư khắp nơi, đây là trách nhiệm của em.”
Đối với cái tính quật cường của Yukina, Ye Jian cũng chỉ còn biết thở dài lắc đầu.
“Thiệt tình, cần gì phải vậy chứ ~~ ? Không phải tôi đã nói rồi sao? Lần thịnh yến này tôi cũng sẽ không đuổi hai đứa đi, dù sao hôm đó Yukina cũng đã… A…?”
Đột nhiên bị Ye Jian nhắc tới sự kiện khiến cho bản thân giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thẹn muốn chết vào hôm đó, Yukina ‘bùm’ một cái đỏ hồng cả mặt, hốt hoảng mà nhảy dựng cả người lên để dùng tay bưng kín miệng của Ye Jian.
“Xin đừng nói thêm những lời thừa thải, Ye-sensei, bằng không em sẽ cảm thấy rất phiền nhiễu.”
“Ôi chao! Yukina-chan, đây là có chuyện gì? Này! Có phải là ngươi đã làm chuyện gì đó biến thái không muốn để cho người khác biết với Yukina-chan không?”
Nhìn vẻ mặt với phản ứng vô cùng đáng ngờ của Yukina, Sayaka lập tức cảm thấy dị thường mà đem mùi dùi chỉa về phía nguồn căn của tội ác là Ye Jian, chỉ là cái tên bại hoại nào đó lại vẫn không hề biết tự giác mà chỉ cười cười.
Kế đó, trong lúc cả hai thiếu nữ còn chưa kịp phản ứng, Ye Jian đột nhiên giơ tay bắt lấy eo của Yukina, rồi một hơi kéo thiếu nữ vào trong ngực.
“Ah ~?”
“Yukina-chan!”
Hai tiếng kinh hô vang lên, nhưng Yukina chung quy vẫn không thể thoát ra được, bị Ye Jian ‘cưỡng ép’ mà ôm vào trong ngực.
Ma thủ chạm nhẹ lấy cái cằm đáng yêu của Yukina và khẽ nhấc nó lên, sau đó, nhìn gương mặt nhỏ đỏ bừng vì bối rối của Yukina, Ye Jian nở nụ cười ác liệt: “Giờ sao nào, Yukina-chan? Em cảm thấy tôi có cần quan tâm tới việc chuyện hôm đó bị ai đó biết không?”
“Ngươi… Ngươi mau buông Yukina ra! Đại biến thái! Đừng lo, Yukina-chan! Chị lập tức tới cứu em!”
Không kịp mở hộp để lấy Koukarin, Sayaka theo phản xạ mà vội vàng rút một chiếc dao găm sắc bén được đeo bên đùi ra, sau đó đâm về phía Ye Jian.
“Đừng! Sayaka-san…”
Câu nói còn chưa dứt thì Yukina đã nghe được tiếng Sayaka kinh hô. Dao găm bị Ye Jian dễ dàng cướp đi, bản thân cũng bị khống chế, Sayaka kế đó cũng theo gót Yukina, bị Ye Jian cưỡng ép ôm vào trong ngực.
“Đã biết là sẽ như vậy mà vẫn cứ xông tới, có phải là em đang cố tình làm như thế để được tôi ôm vào ngực không, Sayaka-chan?”
“Wtf…!?
“Chẳng lẽ không đúng sao? Thấy tôi chỉ ôm Yukina, em cảm thấy trong lòng ghen tị, cũng muốn được tôi ————”
“Ngươi câm miệng! Ta… Ta làm sao có thể… Ta chỉ muốn cứu Yukina-chan!”
Sayaka kích động mà kêu lớn, chỉ là gương mặt đỏ ửng vì mắc cỡ lại hoàn toàn bán rẻ nội tâm của thiếu nữ.
Một bên thì hưởng thụ lấy cặp vú mười phần co dãn và có sức nặng của Sayaka, một bên thì lại xoa xoa hai cặp eo nhỏ hết sức non mịn mềm mềm của hai thiếu nữ, Ye Jian vẻ mặt nghiền ngẫm mà nói: “Thật sao? Thế nhưng cho dù là vậy, thì đệ tử không biết nghe lời cũng đáng phải bị dạy bảo một lần.”
“Hả? Từ khi nào mà tới phiên ngươi dạy bảo học sinh của ta rồi, thằng nhóc thúi?”
Tóc tím mềm mại tựa như tơ, theo tiếng nói vang lên thì cũng lặng yên rồi bồng bềnh hạ xuống.